Con Thỏ Muốn Ăn Cỏ Cách Vách

Chương 14

Kết thúc một trận, chiến thắng.

Giản Ngôn Chi nhướng nhướng mày với người đàn ông ngồi kế bên, "Sao nào, có muốn dẫn anh đi một trận nữa không."

"Em thế này là đang phô trương sự lợi hại, hửm?" Hà Uyên nhíu mày, nói không nhanh không chậm, "Chơi tiếp vài trận, tôi khiến cho em không biết MVP viết như nào."

"Ha, Liên Minh Huyền Thoại thì anh lấy được chứ trong Vương Giả Vinh Diệu thì chưa chắc!"

"Thế thì cứ chờ xem."

"Xem thì xem, chơi lại!" Giản Ngôn Chi bực bội dự tính chơi lại lần nữa, nhưng vào ngay lúc này thì lại có điện thoại gọi đến.

"Ai vậy!" Bực nhất là lúc đang chuẩn bị chơi game thì có người gọi, giọng Giản Ngôn Chi bấm nghe điện thoại không hiền lành, "A lo?"

"Giản Ngôn Chi, em ở đâu đó?"

Hà Uyên nhìn theo nhất cử nhất động của cô gái ngồi kế bên, tất nhiên cũng nhìn thấy dáng vẻ cô từ ngang ngược trở thành ủ rũ một cục.

Ha, ghê thiệt.

Không hổ là diễn viên, biểu cảm phong phú làm được thành mấy cái icon luôn ấy.

"A... Chị Dạng, có chuyện gì thế ạ." Giản Ngôn Chi chơi vui vẻ, hoàn toàn bỏ lơ người quản lý Phương Dạng.

"Em còn hỏi chị có chuyện gì, tất nhiên là tìm em rồi, một buổi tiệc rượu đông vui em lại chạy đi đâu vậy hả?"

"Em... Em thấy hơi khó chịu, đang ở phía sảnh sau nghỉ ngơi."

"Khó chịu, em sao rồi? Chị đi tìm em."

"Không cần không cần, em tự qua đó được rồi." Giản Ngôn Chi đứng dậy, ra dấu chỉ chỉ với Hà Uyên, vừa nghe điện thoại vừa đi ra ngoài, "Em ở trong một phòng nghỉ, ở đâu à? Thì ở sảnh sau á? Không cần qua đón em... A, sao em đi ra được hả? Chị mới là người mù đường á!"

...

Sau khi Giản Ngôn Chi đi, trong phòng nghỉ yên tĩnh hơn rất nhiều. Hà Uyên nhìn nhìn về chỗ khi nãy Giản Ngôn Chi ngồi, sau đó tầm mắt chuyển tới màn hình điện thoại trên tay.

Chơi lại một trận?

Nhưng không còn người đó cằn nhằn hình như chơi cũng chẳng còn vui vẻ gì.

Hà Uyên đặt điện thoại xuống, lúc này, vừa vặn có người đẩy cửa phòng nghỉ.

"Chờ lâu lắm rồi ha." Người vừa đến cười ha ha xin lỗi anh, "Đi thôi, có thể về nhà rồi."

Hà Uyên nhíu mày, "Không phải đã nói là gặp nhau à, sao lại về nhà?"

Hà Nguyên Gia chậc một tiếng, ngồi bên cạnh anh, "Hôm nay bố mẹ đều ở nhà, bắt buộc anh phải đưa em về, anh không thể không nghe theo."

"Không về, em còn phải về gaming house."

"Về gaming house cái gì chứ, anh lấy thân phận ông chủ DSG cho em một kỳ nghỉ, dù sao hôm nay em cũng bắt buộc phải về nhà."

Hà Nguyên Gia nói xong thì bị Hà Uyên lườm một cái sắc lạnh, Hà Nguyên Gia hắng giọng, "Được rồi được rồi, em cho người làm anh trai như anh chút thể diện được không, hôm nay anh mà còn không đưa em về nhà thì chẳng biết mẹ sẽ càm ràm anh như nào."

Hà Uyên hừ lạnh một tiếng, "Em thấy là anh sợ mẹ càm ràm mấy chuyện chơi bời gái gú của anh, nên mới bảo em về để dịch chuyển tầm mắt thì có."

Hà Nguyên Gia chớp chớp mắt, cảm thán, "Hiểu anh chỉ có mỗi mình em!"

Hà Uyên, "...Cút."

- --------------------------------------

Cuối tuần, Phương Dạng đến trường đón Giản Ngôn Chi về nhà.

Khi lên xe, Giản Ngôn Chi nghe thấy có người gọi mình một tiếng.

"Đàn chị, là chị à." Giản Ngôn Chi nhìn cô gái đang xuống từ một bên xe, cười không có cảm giác gì.

Người đến tên là Tống Nam Tử, hơn Giản Ngôn Chi hai khóa, cũng là học sinh trong lớp biểu diễn của trường. Tống Nam Tử quay cũng khá nhiều bộ phim, nhưng vẫn chỉ ở tuyến ba, trì trệ mãi không phát triển.

Giản Ngôn Chi và cô ta vẫn luôn nhìn nhau khó chịu, Tống Nam Tử khó chịu với cô vì cho rằng Giản Ngôn Chi nổi tiếng nhờ bối cảnh gia đình nên mới thăng tiến trong giới giải trí, còn Giản Ngôn Chi ghét cô ta vì để có được vai diễn mà luôn bất chấp thủ đoạn làm ra một số chuyện quá đáng.

"Trùng hợp quá vậy, là có việc cần đi sao?" Tống Nam Tử cười hỏi cô.

"Cũng không phải, chỉ là về nhà một chuyến mà thôi."

Tống Nam Tử gật đầu, đột nhiên lại hỏi, "À phải rồi, chị nghe Nguyên Gia nói là có mời em đến tham gia cuộc thi đấu thể thao điện tử dành cho người nổi tiếng?"

Nguyên Gia... Trên mạng bùng nổ một tin tức Tống Nam Tử và ông chủ nhỏ của tập đoàn Khải Hi đang lửa tình cuồn cuộn quả nhiên không sai.

Giản Ngôn Chi, "Đúng vậy, đúng là có chuyện này."

Tống Nam Tử cười mỉm, "Chị cứ hay nghe Nguyên Gia nói em giỏi như nào giỏi ra sao, không ngờ nha Ngôn Chi, em mà cũng biết chơi game."

"Mấy năm trước là bắt đầu chơi rồi, "Giản Ngôn Chi nói với vẻ thờ ơ, "Chị cũng rất lợi hại mà, tốn bao nhiêu tâm huyết để học chơi Liên Minh Huyền Thoại, em còn nghe nói là mời cả người chuyên nghiệp về dạy cho chị luôn."

Hà Nguyên Gia rất thích chơi game, những người bạn gái trước đều có liên quan đến thể thao điện tử, có streamer, có bình luận viên... Giản Ngôn Chi nghe bạn cùng phòng nói Tống Nam Tử vì muốn tiếp cận Hà Nguyên Gia mà đã khổ luyện chơi Liên Minh Huyền Thoại, ôi chao, đúng thật là lao tâm khổ tứ mà.

Tống Nam Tử nghe cô nói vậy mặc biến sắc, nhưng mà cô ta cũng nhanh chóng khôi phục dáng vẻ bình thường, "Vậy tới lúc đó chúng ta gặp nhau trên sân thi đấu, xem chúng ta... Ai thắng ai thua."

Giản Ngôn Chi dương dương tự đắc, "Được thôi, chị nhất định phải cố gắng, thật ra đây cũng chỉ là một hoạt động từ thiện, thua cuộc khó coi thì cũng đừng căng thẳng."

"Cô..."

"Tạm biệt chị." Giản Ngôn Chi chả thèm nói chuyện với cô ta, phất tay xong thì lên xe.

Sau khi Giản Ngôn Chi đi, mặt Tống Nam Tử lập tức lạnh xuống.

Mấy ngày nay nhắc tới cuộc thi thể thao điện tử, Hà Nguyên Gia luôn miệng nhắc về Giản Ngôn Chi, nói cái gì mà không gặp được nhiều những người nổi tiếng chơi game giỏi như cô.

Ha, có gì quý báu kia chứ, muốn chơi giỏi thì tập luyện nhiều là được rồi. Cuộc thi lần này để anh ấy xem rốt cuộc là ai chơi game giỏi.

- ---------------------

Đưa Giản Ngôn Chi về nhà xong thì Phương Dạng rời đi.

Giản Ngôn Chi tắm rửa, thay sang quần áo mặc ở nhà, xuống lầu đi đến chỗ tủ lạnh tìm đồ ăn.

"Ôi mẹ ôi, sữa chua của mình đâu?" Tủ lạnh rỗng tuếch, mấy ngày trước cô mua một mớ đồ ăn cũng không còn.

Giản Ngôn Chi đóng sầm cửa lại một cái, lê lết đôi dép, không chút do dự mà đi thẳng qua nhà đối diện.

Cửa nhà đối diện bị gõ, qua một lúc thì có người đến mở, "Cô Giản, là cô à."

Người mở cửa là dì Tưởng nấu ăn cho gaming house, nhìn thấy cô đứng ngoài cửa thì vội nhiệt tình mời cô vào nhà, "Cô Giản đến tìm Tiểu Cửu hay sao?"

"Dạ."

"Đã ăn chưa nào, chúng ta đang chuẩn bị ăn, cô Giản cùng ăn chung nhé."

Giản Ngôn Chi còn chưa trả lời, đã nhìn thấy Giản Bác Dịch gặm một cái cánh gà lượn qua, "Dì Tưởng à, dì không cần gọi em ấy cùng ăn chung, với sức ăn của em ấy, cháu e là đồ ăn tối nay của chúng ta không đủ đâu."

Mi mắt Giản Ngôn Chi giật giật, suýt chút rút dép ra ném tới, "Giản Bác Dịch, có phải là anh lấy hết đồ ăn vặt em mua về không hả?"

"Đồ ăn vặt? À, em nói mấy món đồ ở nhà mình á hả?"

"Nói nhảm!"

"Là anh lấy đi đó."

Giản Ngôn Chi trừng mắt, "Ở chỗ này ngược đãi anh hay sao mà anh còn nghìn dặm xa xôi mang đồ ăn qua?"

Giản Bác Dịch nhún nhún vai, "Cũng đâu phải nghìn dặm xa xôi, chẳng phải chỉ là đối diện thôi sao."

Giản Ngôn Chi liếc trắng mắt, "Em mặc kệ, anh trả sữa chua lại đây."

Giản Bác Dịch gặm xong cánh gà, đưa cái cánh qua, "Muốn sữa chua thì không có, cái này có thể thế chấp không."

"Giản Bác Dịch!"

"Ây da, anh thật sự không đυ.ng vào sữa chua của em, số sữa chua đó đều do người khác uống."

"Em tin anh mới lạ."

Nếu mà là ở nhà thì Giản Ngôn Chi đã sớm túm lấy cổ áo Giản Bác Dịch đập cho một trận rồi, nhưng biết làm sao khi đây là gaming house, dù sao cô cũng không thể để ảnh hưởng đến hình tượng!

"Em không tin anh, em luôn tin đại ca chứ gì, em nhìn anh ấy đi!" Ngón tay Giản Bác Dịch đột nhiên chỉ về một hướng.

Giản Ngôn Chi khựng người, nhìn theo hướng anh ấy chỉ.

Lúc này, Hà Uyên vừa vặn đi ngang qua người bọn họ, trong miệng đang gặm một cái ống hút, mà trong tay anh lại là sữa chua mà cô phải nhờ vả người ta nhập khẩu từ nước ngoài về.

"..."

Hà Uyên nhìn thấy ánh mắt của hai người bọn họ, nhả ống hút ra, hỏi với vẻ hơi nghi hoặc, "Nhìn gì vậy."

Giản Ngôn Chi chỉ chỉ vào sữa chua, "... Còn không?"

Hà Uyên không hiểu gì cả, chỉ thành thật trả lời, "Cái này ấy à? Có lẽ là chai cuối cùng trong tủ lạnh."

Giản Ngôn Chi chu miệng, oán giận liếc nhìn Giản Bác Dịch, Giản Bác Dịch thụt lùi ra sau, vội nói, "Em đã thấy rồi đúng không, đều là đại ca uống hết, anh còn chưa được hớp một miếng."

"Em cũng muốn uống à?" Hà Uyên đến gần, đặt chai sữa chua vào tay Giản Bác Dịch rất tự nhiên, "Uống rất ngon, chừa em phần còn lại."

"???"

Giản Ngôn Chi sững sờ nhìn chai sữa chua trong tay, mặt còn chưa bắt đầu đỏ vì cái chai "Sữa chua anh ấy đã uống qua", thì đã nhận ra cái chai hình như có chút nhẹ bẫng.

Có vẻ là... Trống rỗng!"

Lúc này Hà Uyên đã đi đến bên bàn cơm chuẩn bị ăn, anh quay đầu liếc nhìn hai người, "Uống xong rồi phải không, xong rồi thì đem đi vứt rác xong qua đây ăn cơm."

"!!!"

Đậu má! Mình cmn là thùng rác di động hả!

Lần đầu tiên Giản Ngôn Chi cùng ăn với tất cả các thành viên tại gaming house của DSG. Khỏi phải nói, nếu chuyện này rơi vào rất lâu trước đây, nhất định cô nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.

"Ngôn Chi, gần đây chị đang đi quay hả, lâu lắm rồi không ở nhà." Lâm Mậu hỏi.

"Không có, chị ở trường học."

"Ồ... À đúng rồi, lúc tết em về nhà có đưa hình hai đứa mình chụp chung cho người nhà xem rồi, mọi người ganh tỵ chết luôn!"

"Hửm?"

"Thì bộ phim chị đóng đó, họ hàng nhà em ai cũng xem, mọi người đều yêu thích chị." Lâm Mậu cười ha ha nói, "Hay là lát nữa chị ký cho em vài chữ ký, em gửi về nhà cho bọn họ."

"À... Không thành vấn đề."

Giản Bắc Dịch gắp một cái chân gà, ngồi bên cạnh vừa ăn vừa nói bậy: "Nhà cậu và cậu có gu yêu thích giống nhau quá đấy, rất độc đáo."

Giản Ngôn Chi, "Này, fans em nhiều người giỏi lắm đó, anh thì biết gì!"

"Anh quả thật không hiểu," Giản Bác Dịch đột nhiên chọt chọt cánh tay Hà Uyên, "Đại ca anh nói xem, phim của con bé này thì có gì hay để thích, đúng không?"

Tay cầm đũa của Hà Uyên khựng lại.

Dưới bàn ăn Giản Ngôn Chi đá một cái vào chân Giản Bác Dịch, nhưng mà tâm tư không kiềm chế được chạy tới bên chỗ Hà Uyên, không hiểu sao có hơi căng thẳng chờ đợi câu trả lời của anh.

"Ừ." Một âm thanh rất bình thường, giống như một câu trả lời qua loa lấy lệ, và cũng giống như một câu trả lời thành thật.

Nhưng bất kể là loại nào, quả tim của Giản Ngôn chi cũng vì chữ "Ừ" này mà từ trên đám mây đập mạnh xuống mặt đất. Chỉ một tiếng rất nhỏ, âm thanh không lớn nhưng vang vọng khắp nơi vô cùng chân thật.

"Xí, ai cần các anh thích, Ngôn Chi của bọn em đáng yêu như này, tất nhiên chỉ có những người như bọn em mới có gu thưởng thức." Lâm Mậu cười hihi nhìn Giản Ngôn Chi, "Nữ thần à, chị yên tâm, em sẽ ngồi vững vị trí hội trưởng hậu viện hội, kiên quyết không dao động!"

Giản Ngôn Chi cười với Lâm Mậu một tiếng, giả vờ thoải mái nói, "Vẫn là cậu có tầm nhìn."

Nói xong cô cúi đầu ăn một miếng cơm, ngay hướng mọi người không nhìn thấy giữa chân mày khẽ nhíu lại.

Má... Sao tự dưng có cảm giác bực bội, còn không phải vì tiếng "Ừ" của Hà Uyên hay sao.

Có gì ghê gớm chứ.