Thật tốt, cho dù là té xỉu thật, có thể được thầy bế như vậy cũng rất tốt.
Đợi đến phòng y tế, lại tìm không thấy bác sĩ, cho nên Trương Lăng Diễm đành phải bế cậu đến phòng y tế chờ.
“Thầy Trương…” Tưởng Việt mở mắt ra, đôi mắt đen láy ướt sũng, giống như một con nai con bị dọa sợ.
Trương Lăng Diễm hơi mất tự nhiên làm động tác nuốt: "Em ổn chứ? Không thoải mái chỗ nào?”
“Ở đây hơi khó chịu, ở đây.”Tưởng Việt chỉ chỉ ngực mình, ở đó, thật sự hơi không thoải mái, nhảy quá nhanh, là tốc độ cậu không thể khống chế.
“Thầy đặt em lên giường, ra ngoài tìm bác sĩ phòng y tế đã nhé.” Trương Lăng Diễm duỗi chân dài muốn đưa cậu lên giường đơn.
Tưởng Việt sao nỡ, đưa tay ôm lấy cổ Trương Lăng Diễm, vẻ mặt ủy khuất: "Không! Em muốn thầy ôm em, hơn nữa em sợ, đừng để em một mình ở đây.”
“Em là đàn ông mà... Mà thôi được rồi.” Trương Lăng Diễm vốn định nói một người đàn ông như cậu sao lại già mồm cãi láo như vậy, nhưng đối diện với đôi mắt đa tình của cậu thì lại không nói được lời nào.
Tưởng Việt mừng như điên, không ngờ thầy lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Nhưng tư thế vẫn ôm như vậy Trương Lăng Diễm cũng chịu không nổi, cho nên tìm băng ghế ngồi xuống.
Trương Lăng Diễm dùng tư thế ngồi ôm Tưởng Việt, giống như phụ huynh ôm con vậy.
Tưởng Việt cũng cảm thấy hơi không được tự nhiên, cậu không muốn tư thế ôm như vậy, cậu muốn gần gũi hơn một chút, cậu lớn mật nâng người lên, rẽ hai chân, cứ như vậy bám lấy cổ anh, mặt đối mặt với anh ngồi lên chân anh.
“Tưởng Việt.” Trương Lăng Diễm nhìn cậu bằng đôi mắt đen láy.
“Hả?”
"Em không cảm thấy tư thế ngồi như vậy hơi kỳ quái sao?" Trương Lăng Diễm dựa lưng vào ghế, không dám tiến về phía trước, nếu gần hơn một chút, l*иg ngực hai người sẽ dán sát vào nhau.
Tưởng Việt cũng không cảm thấy kỳ lạ gì, ngược lại, cậu thậm chí còn muốn tiến thêm một bước.
“Thầy cảm thấy kỳ lạ sao? Tưởng Việt dán ngực mình lên, trong mắt không kiềm chế được vẻ thích thú nhìn anh: “Nhưng em không thấy kỳ lạ. Em thậm chí còn muốn gần gũi hơn nữa.”
“Thầy ơi, em thích thầy.”
Nói xong câu đó, không khí trở nên yên tĩnh, Tưởng Việt cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí nói ra lời yêu đối với thầy giáo.
Có lẽ là bởi vì hôm nay khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần, có lẽ là bởi vì cậu thấy được hai ngày trước thầy và một giáo viên nữ khác nói chuyện với nhau.
Cậu sợ, cậu sợ nếu cậu không nói sẽ không còn cơ hội nữa.
Đôi mắt Trương Lăng Diễm hơi híp lại, anh nhìn thiếu niên trắng gầy trước mắt, hơi nghiến răng nghiến lợi: "Em biết chính em đang nói cái gì không?"
“Em biết... em sợ mình không nói sẽ không có cơ hội... Cho dù thầy từ chối cũng được, em chỉ muốn bày tỏ là em rất thích thầy thôi.” Cậu thích thầy, rất thích rất thích.
Thầy giáo da đen cao to vạm vỡ, quả thực là chiếm cứ tất cả những lý tưởng về người yêu của cậu, mà khi tiếp xúc, tính cách và cử chỉ của thầy cũng làm cho cậu thích vô cùng.
Cậu thực sự yêu giáo viên thể dục này rồi.
Eo thon bị một đôi bàn tay rộng lớn bóp chặt, dùng chút sức, cậu hơi đau, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt.
Khuôn mặt Trương Lăng Diễm căng thẳng, giọng điệu sắc bén trước nay chưa từng có: "Em xác định bây giờ em đang rất tỉnh táo sao? Em biết rõ em đang nói cái gì chứ?”
“Em, em biết.” Tưởng Việt gật đầu: “Em... ưm…”
Một giây sau, nụ hôn nóng bỏng đặt ở trên môi cậu, nụ hôn của anh mang theo du͙© vọиɠ chiếm hữu mãnh liệt cùng hơi thở bá đạo, ép cậu không thở nổi.