Sáng sớm hôm sau, Lý Ngâm Thấm bị mẹ kéo đến một cửa hàng thời trang, mua mấy cái túi xách, sau đó tới nhà cô mình.
Thành thật mà nói, sau ngần ấy năm, Lý Ngâm Thấm vẫn có khúc mắc với cô và nhân tình của bà. Nhưng mà, loại cảm xúc đó ban đầu là tức giận, về sau đã chuyển thành thờ ơ không lạnh không nhạt.
Cô thấy tâm trạng thờ ơ này rất khó giải thích, nhưng một ngày nọ, khi cô cùng mẹ đến dự một bữa tiệc gia đình. Cô nhìn thấy cô của mình đi tới, lúc này, Lý Ngâm Thấm đột nhiên hiểu ra, khí chất của cô hoàn toàn đến từ người cô mà mình đã sống chung hồi nhỏ.
"Con đang nghĩ gì vậy, mau sửa sang một chút đi...” Mẹ Lý Ngâm Thấm sốt sắng dặm lại phấn nền, mỗi lần bà ta gặp người nắm giữ vận mệnh của mình thì đều khá căng thẳng.
Lý Ngâm Thấm tùy ý gẩy tóc, ra vẻ không để ý.
Cô nhìn chiếc xe sang trọng lái vào một biệt thự được canh gác nghiêm ngặt, khẽ thở dài một tiếng. Cô của cô mới chuyển tới đây không lâu, người mua tất nhiên là vị kia, hào hoa sang trọng. Nhưng mà, cho dù nơi ở có rộng rãi xa hoa đến đâu thì trong mắt Lý Ngâm Thấm cũng chỉ là một cái l*иg giam mà thôi.
“Oa, Thấm Thấm trưởng thành rồi, càng lớn càng xinh đẹp!”
Lý Ngâm Thấm vừa xuống xe thì đã nhìn thấy Lý Lệ Lâm đứng chờ sẵn rồi.
“Cô...” Lý Ngâm Thấm còn chưa dứt lời thì đã bị Lý Lệ Lâm ôm vào lòng.
Lý Lệ Lâm nhìn cô, vuốt ve gương mặt hoàn mỹ của cô, mỉm cười: “Hoan nghênh cháu trở về, nào, để cô dẫn cháu đi xem nhà mới.”
Bà ôm lấy Lý Ngâm Thấm đi vào bên trong, vừa đi vừa nói: “Thấm Thấm, cô biết cháu không muốn học ở trường học quý tộc, nhưng nơi đó có chất lượng giảng dạy rất tốt, nó sẽ giúp ích cho cháu sau này rất nhiều.”
Lý Lệ Lâm căng thẳng giải thích.
Mặc dù bị Lý Ngâm Thấm xa lánh, nhưng tình cảm nuôi nấng từ nhỏ sao có thể phai mờ, Lý Lệ Lâm chỉ muốn mang đến cho Lý Ngâm Thấm những gì tốt đẹp nhất.
“Vâng, cháu hiểu.” Lý Ngâm Thấm hoàn toàn không có ý định phản bác, bởi vì cô cũng biết quyền lực lớn nhất trong nhà bọn họ thực ra chính là trong tay người cô này.
Đương nhiên là bởi vì chỗ dựa sau lưng của Lý Lệ Lâm rất cường đại, nếu như sản nghiệp của cả gia tộc mà không có mối quan hệ đặc biệt này thì đã lung lay từ lâu rồi.
Lý Lệ Lâm thở dài nói tiếp: “Cô thực sự chỉ muốn mang đến những điều tốt nhất cho cháu mà thôi, cháu tin tưởng cô được chứ?”
“Vâng, tất nhiên là cháu tin tưởng cô.” Lý Ngâm Thấm tiếp tục hờ hững đáp lại.
Lý Lệ Lâm bất đắc dĩ nhìn cô, sau đó lại nhẹ nhàng xoa đầu cô một cái, nói tiếp: “Hôm nay chú cũng ở đây đấy, cháu... có muốn gặp chào hỏi chút không?”
Lý Lệ Lâm nói chuyện rất dè dặt, bởi vì sau khi Lý Ngâm Thấm biết chuyện thì nhất quyết không gọi người kia là chú nữa, càng không muốn gặp người kia. Nhưng mà, làm sao có thể tránh mặt nhau cả đời, cũng không biết phải xưng hô thế nào cho phải, thôi thì cứ gọi là chú, coi như bạn bè của cô mình là được.
Lý Ngâm Thấm nhìn ánh mắt chờ đợi của Lý Lệ Lâm, cũng biết người kia bận rộn nhiều việc, thế mà vẫn thu xếp thời gian đến đây thế này nhất định là có chuyện muốn nói.
Cô khẽ gật đầu một cái.
Cô đi theo Lý Lệ Lâm lên lầu. Người đó đối với cô mà nói, vẫn luôn là một nhân vật đặc biệt. Ông ta che chở cho cô giống như cha ruột, có mặt trong những mốc trưởng thành quan trọng của cô, chưa từng coi cô như người ngoài.
Ở bên ngoài, ông ta là một ông chủ quyền lực trong giới kinh doanh, nhưng ở nhà lại là một người chú tốt, dỗ dành cô ăn cơm, đối lập rõ ràng, đại khái chỉ có cô và Lý Lệ Lâm biết.
“Thấm Thấm tới rồi à?” Lý Ngâm Thấm còn chưa tới cửa thư phòng thì đã nghe thấy tiếng cửa mở.
Cô do dự một chút, không nói gì, chỉ thấy Lý Lệ Lâm nhỏ giọng nói: “Vất vả lắm Thấm Thấm mới chịu đến đây, ông nhớ phải nói với phía bên kia một chút, để con bé đi học không bị người khác bắt nạt, biết chưa?”
“Ai dám bắt nạt Thấm Thấm nhà chúng ta? Nếu thực sự có người dám bắt nạt con bé, tôi sẽ là người đầu tiên xử lý kẻ đó, bà không cần lo lắng...” Giọng nam vang lên.
Lý Ngâm Thấm đi vào, nhìn về phía người đàn ông quen thuộc kia- Vệ Vận.
Nhà họ Vệ là một trong những gia tộc giàu có nhất trong ngành vận tải biển, Vệ Vận là con trai thứ hai của đích tôn, bản thân có khối tài sản trị giá hàng chục tỷ đồng, nắm giữ huyết mạch thương mại quốc tế.
Đi máy bay riêng, du thuyền là chuyện thường tình, ngay cả cô của cô mỗi khi đi du lịch cũng có máy bay chuyên dụng đưa đón, có thể nói là nhà giàu trong số nhà giàu.
Lý Ngâm Thấm đối mặt với Vệ Vận, chỉ thấy trong mắt ông ta tràn đầy vẻ vui mừng.
“Thấm Thấm trưởng thành rồi, chú suýt chút nữa không nhận ra.” Vệ Vận và Lý Lệ Lâm nắm tay nhau, nhìn Lý Ngâm Thấm như nhìn cô con gái mới lớn.
Lý Ngâm Thấm không khỏi có chút nghẹn ngào, thấp giọng nói: “Chú...”
"Ngồi xuống trò chuyện, người một nhà sao lại khách sáo thế!” Lý Lệ Lâm một tay lôi kéo Vệ Vận, tay kia vẫy vẫy Lý Ngâm Thấm.
Ba người chỉnh chỉnh tề tề ngồi ở trên ghế sofa, Lý Lệ Lâm vui vẻ lau nước mắt, nói tiếp: “Không phải ông muốn nói cho Thấm Thấm nghe chút kiến thức ở trường học sao? Còn không mau bắt đầu đi, nói chi tiết vào!”
“Đây đây, tôi nói ngay đây.” Vệ Vận ôm Lý Lệ Lâm vào lòng, cười nói.
Lý Ngâm Thấm nhìn hai người kia tương tác với nhau, bao nhiêu năm trôi qua mà vẫn cứ y như lúc ban đầu. Nếu như không phải biết được những chuyện kia, cô thậm chí còn có một loại ảo giác rằng những chuyện bên ngoài chỉ là lời gièm pha, còn Vệ Vận chỉ có một người phụ nữ duy nhất là cô của cô.
Nhưng lời nói của Vệ Vận lại phá vỡ ảo tưởng ngây thơ của cô.