Một ngàn năm trước, phàm nhân gϊếŧ thần, Hạo Thiên Thần Đế nổi giận giáng xuống tai ách, phàm nhân sau khi chết phải chịu đựng vô cực khổ sở ở địa ngục mới có thể tái sinh.
Nhưng không lâu sau đó, thần quân mạnh nhất Thần giới thu nhận thiên phạt, Côn Luân Sơn nơi nối liền Nhân giới cùng Thần giới sụp xuống, từ đây Thần giới cùng Nhân giới mất đi liên hệ.
Lục giới bắt đầu chính là nhân quả tương tục kể từ khi Bàn Cổ đại thần đột phá hỗn độn, hiện giờ bẫm sinh thần của Thần giới dần dần ngã xuống, không có khả năng thay đổi thần chỉ của Hạo Thiên thần đế, âm dương ở Nhân giới bắt đầu xuất hiện ác linh, khiến sinh linh vô tội chết thảm.
Tiên giới cũng gánh vác việc quan trọng trong việc thành lập Thanh Vân Tông, bồi dưỡng độ linh sư.
Thanh Vân Tông là môn phái đứng đầu Nhân giới tu tiên, bốn vị trưởng lão trừ bỏ một vị bán tiên, còn lại đều là thân thể thần tiên. Để trở thành độ linh sư là điều vô cùng khó khăn, chỉ có bảy đệ tử của Thanh Vân Tông có được căn cốt như vậy.
Do vận cứt chó, ta chính là một trong số đó, thậm chí ta còn là đại sư huynh của Thanh Vân Tông.
Nhưng làm đại sư huynh tương đối đều mệnh khổ, không chỉ đi vào thức hải của ác linh, cửu tử nhất sinh độ bọn họ vãng sinh, còn phải dọn dẹp mớ hỗn độn của sư đệ sư muội, trở thành chó săn của sư phụ các sư bá.
Và ta là một trong những con chó ngoan nhất trong số đông đảo chó săn.
Ta sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng trong miệng, dòng dõi hiển hách, ở tuổi mới biết nói bập bẹ đã có thể nói cực kỳ lưu loát, lão nương sợ tới mức nhảy xuống đất quỳ lạy, dập đầu nói ông trời hiển linh, Tạ gia ra một nhân tài.
Sau đó, ma ốm tiên sư nửa mù của Thanh Vân Tông tìm được ta, thấy ta có linh mạch hiếm có, là một hạt giống tốt để tu luyện, phá lệ thu ta làm đồ đệ.
Mà ta cũng bắt đầu con đường vô tận tự cứu mạng mình, rốt cuộc trở thành độ linh sư, một không cẩn thận sẽ rơi vào kết cục xương xác không còn.
Này không, Thông Thiên Pháp sau núi giam giữ ma vật tan vỡ, sư phụ của ta hứng chịu ngàn đao, đã yêu cầu ta sửa chữa nó một mình.
Sư phụ ta là tiên sư có linh lực yếu nhất trong Thanh Vân Tông, đạo đức còn không tốt, lại là người sáng lập ra Thanh Vân Tông.
Vì có làn da đẹp trong mắt mọi người, hắn là gì hình mẫu cho những người tu tiên, tiên phong đạo cốt, là người ôn tồn lễ độ, muôn vàn thiếu nữ mơ mộng.
Nếu không phải ta đã thấy khuôn mặt âm hiểm của hắn, ta đều thiếu chút nữa bị hắn mê hoặc, ta giơ tay hò hét đi theo sau mông hắn “Sư phụ cố lên!” “Sư phụ thật tuyệt vời!”
Cho nên vì bảo mệnh, ta cam tâm tình nguyện trở thành chân chó trung thực của hắn. Bởi vì ta thấp cổ bé họng, không ai sẽ tin lời nói của ta.
Trước đó, ta đến sư phụ chân truyền, mặt ngoài là chính nhân quân tử, sau lưng chính là cái ‘Tiểu nhân’, chắc chắn ta là người bắt nạt tiểu sư đệ Thịnh Mạng Thương nhiều nhất.
Nhưng hôm nay mọi thứ đều thay đổi.
Ta cuống quít chạy về Tễ Nguyệt Sơn, ở trước sơn môn té ngã một cái, lăn thành công ba lần, thực hiện một bộ xoay 360 độ duyên dáng không có điểm mù, nhảy dựng lên chạy vào trong.
Các đệ tử trông cửa không rõ nguyên do chạy theo ta kêu la, ta cũng không có thời gian để ý bọn họ.
Ta đột nhiên đẩy cửa chính điện ra, chạy quá nhanh nên trực tiếp ngã xuống ngạch cửa cao, ta sợ đến mức há to miệng, hai chiếc răng cửa thiếu chút nữa cắm hẳn vào ngạch cửa mãi mãi.
Ta chạm vào chiếc răng đang chảy máu của mình, giơ tay yếu ớt hét vào trong phòng, gần như muốn bật khóc.
Hiện tại tóc ta rối bù, tay áo và quần áo lấm lem bùn đất, nếu là đặt ở ngày thường ta sẽ không bao giờ làm những hành vi hủy hoại hình tượng thế này.
Người đang dọn dẹp chính điện là ngoại môn đệ tử đứng đầu Tễ Nguyệt Sơn, tên là Phá Hiểu, trong mắt người ngoài hắn cũng là fan não tàn của sư phụ ngoại trừ ta, đồng thời là quân chủ lực dê đầu đàn bắt nạt Thịnh Mạnh Thương.
Phá Hiểu hoảng sợ, vội ném chổi lông gà trong tay rồi chạy tới, trong mắt tràn đầy quan tâm: “Đại sư huynh! Ngươi làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Chân ta mềm thành một bãi bùn lầy đứng dậy không nổi, Phá Hiểu dùng hết sức kéo ta đứng dậy nửa ngày đều kéo ta dậy không nổi, thậm chí còn đem móng tay véo vào thịt trên cánh tay ta.
Những giọt nước mắt vì đau mà đảo quanh hốc mắt, cuối cùng vẫn là mấy cái đệ tử ngoại môn nâng ta lên ghế như nâng con heo nướng.
Ta cũng mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của đông đảo đệ tử, bắt lấy Phá Hiểu, vội vàng hỏi: “Thịnh Mạnh Thương đâu?”
Nếu ta nhớ không lầm thì Thịnh Mạnh Thương đang cố gắng làm việc ở phía sau bếp, nhưng vừa rồi ta từ Thông Thiên Tháp trở về có đi qua sau bếp, không có ai ở đó, trong lòng ta cảm loại dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, vẻ mặt Phá Hiểu lập tức tỏa ra đắc ý, nói: “Tiểu tử kia, buổi sáng hôm nay đã làm vỡ chiếc bình hoa yêu quý của chưởng môn, bị nhốt trong phòng chất củi rồi.”
Ta mở to hai mắt nhìn, tiểu tử ngốc, lại là ngươi làm đi!
Chỉ nhốt trong phòng chất củi sao? Thật vậy chăng?
Sự thật chứng minh so với vị sự phụ biếи ŧɦái lòng dạ hẹp hòi kia, chưởng môn sẽ không bao giờ bỏ qua đâu.
Khi ta vội vàng chạy đến phòng chất củi, Thịnh Mạnh Thương đã bị đánh đến mức không còn chỗ nào lành lặn trên cơ thể.
Hai tay của hắn bị xích sắt treo lên, quần áo màu xanh đậm của đệ tử Tễ Nguyệt Sơn bị roi quất đến rách nát bất kham. Mái tóc dài bị mồ hôi cùng máu dính chặt ở sườn mặt, che khuất nửa bên mặt.
Sắc mặt Thịnh Mạnh Thương trắng bệnh, mặt mày sắc bén hẹp dài buông xuống, mí mắt của ta thình lình nhảy không yên.
Khi sư muội ở một bên bị hai cái đệ tử giữ chặt thấy ta thì tránh thoát chạy tới, lôi kéo tay của ta khóc lóc không yên.
“Đại sư huynh, xin ngươi cứu Thịnh sư đệ, huhuhu.”
Ta mới tưởng huhuhu đấy nha!
Nếu không có nhiều người ở đây, hiện tại ta có thể ôm lấy đùi của Thịnh Mạnh Thương, khóc lóc thừa nhận sai lầm của mình.
Đáng tiếc ta vẫn là Thanh Vân Tông đại sư huynh, nếu như làm mất mặt Thanh Vân Tông, chẳng những không bảo vệ được Thịnh Mạnh Thương, chính ta cũng phải đi theo chơi luôn.
Sư muội của ta như cũ nhỏ giọng nức nở, khóc như hoa lê dính hạt mưa, nhìn thấy mà thương.
Mọi người đều biết sư muội là con gái của chưởng môn, Thanh Vân Tông có tiếng nhan khống, phàm là người xấu mộ xíu đều bị coi thường.
Bởi vì Phá Hiểu thích sư muội, nhưng hắn lớn lên trông khó coi, cho nên đã trút giận lên Thịnh Mạnh Thương, người được sư muội vô cùng yêu thương.
Nghe được chúng ta nói chuyện, Thịnh Mạnh Thương chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhuốm máu không khỏi chán ghét ta.
Cặp mắt hung tiền kia khiến ta run lên ba lần, tựa như Parkinson.
Trời đất chứng giám, lần này thật sự không phải ta hãm hại ngươi!
“Thả hắn xuống, lần này tạm thời buông tha hắn đi.” Khóe miệng ta run rẩy hai cái, trong mắt toàn là ba phần trào phúng bảy phần vênh váo tự đắc.
Ta vỗ nhẹ tay sư muội, người sáng suốt vừa thấy liền biết ta để Thịnh Mạnh Thương đi chỉ vì dỗ dành sư muội mà thôi.
Mọi người ái muội cười rộ lên, chỉ có Phá Hiểu mắt lé mũi vẹo.
Xích sắt vừa được cởi ra, Thịnh Mạnh Thương liền thẳng tắp ngã xuống đất, hơi thở mỏng manh, phòng chừng chậm một bước sẽ bị đánh chết.
Toàn bộ Thanh Vân Tông, chỉ có Thịnh Mạnh Thương là một phàm nhân, những người khác dù có tệ đến đâu thì đều có một tia linh lực, ngoài ra trong ba đệ tử của sư phụ, ta cùng Quý sư đệ đều là độ linh sư, cho nên thân thể phàm thai Thịnh Mạnh Thương trở thành chân truyền đệ tử, rõ ràng là nơi trút giận cho mọi người.
Cho tới bây giờ ta cũng không biết vì sao sư phụ lại thu hắn làm đệ tử mà không chỉ dạy gì hết, còn thương xuyên tra tấn người ta đến chết đi sống lại.
Thịnh Mạnh Thương tính tình rất nghị lực, cho dù bị đánh đến gãy mấy cái xương nhưng vẫn run rẩy đứng dậy, đầu ngón tay cào lên sàn nhà đầy bụi, để lại từng vệt máu.
Hắn loạng choạng giữ chặt cửa, ta vô thức đưa tay ra đỡ, nhưng vừa mới động liền lập tức thu lại. Thịnh Mạnh Thương nhìn ra với con mắt đỏ hoe, sau đó nôn ra một ngụm máu to, nói: “Ta không cần ngươi thương hại.”
Trong lòng ta lạnh buốt, tưởng ta tiêu rồi, khẳng định lần này Thịnh Mạnh Thương cho rằng chính là ta ở sau lưng phá rối, sau đó ở trước mặt người khác lại giả vờ làm người tốt.
Hy vọng hắn có thể thấy đôi mắt to lung linh vô tội của ta, biết ta là bị ép buộc.
Nhưng sư muội ngốc bạch ngọt của ta không những không giúp được gì mà còn khiến sự việc càng tồi tệ hơn, không màng ta gắt gao lôi kéo tay nàng, bỏ chạy hai ba bước liền đuổi theo Thịnh Mạnh Thương kéo chân gãy rời đi, vừa chạy vừa lau nước mắt mắng chúng ta: “Ta muốn nói với sư bá, nói các ngươi đều bắt nạt Thịnh sư đệ.”
Ta: “……”
Muội tử a, ngươi như vậy sẽ chỉ làm Thịnh Mạnh Thương chết càng mau, sư phụ ta còn ác độc hơn chúng ta.
Phá Hiểu đứng ở bên cạnh ta siết chặt nắm tay, hừ lạnh một tiếng, ta lập tức xoay người vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi nói: “Sư đệ, ngươi cũng biết sư muội là như vậy, ngươi đừng để trong lòng.”
Phá Hiểu có chút tức giận, mắng Thịnh Mạnh Thương vài câu, cười hì hì hỏi ta: “Đại sư huynh, ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ tới Thông Thiên Tháp chưa?”
Đứa nhỏ này thực sự không thể không nhấc nồi lên.
Sau lời nhắc nhở của Phá Hiểu, ta đột nhiên phản ứng, ngay sau đó hỏi: “Ngươi thấy con Bát Ca kia của ta đi đâu không?”
“A?” Phá Hiểu hiển nhiên không phản ứng liền, có chút lắp bắp nói: “Liền…… Liền đặt ở đình bên kia.”
“Cảm ơn sư đệ, coi như khen thưởng cho phúc lợi của ngươi, sư huynh nhắc nhở trước tiên ngươi phải bình tĩnh xíu.”
Vả mặt ta vô cùng đau đớn, nghĩ mình không thể tự bảo vệ mình nên chỉ có thể nói ra lời này.
Phá Hiểu có chút ngốc gãi gãi đầu, ngày sau đó ở phía sau truy theo ta, “Đại sư huynh, sư huynh ngươi có ý gì vậy? Ngươi có phải hay không ở Thông Thiên Tháp khám phá cái gì Thiên Đạo đi?”
“Thiên cơ không thể tiết lộ.” Ta quay đầu rất là thâm trầm cùng hắn gật gật đầu, cuối cùng dùng ra độc môn bí quyết —— lòng bàn chân xẹt qua, bỏ lại Phá Hiểu.
Bát Ca là một con chim mà ta nhặt được khi xuống núi trừ yêu, ta không nỡ dùng nó cho mục tiêu đó.
Ta chỉ biết ôm con chim trong lòng mà chạy về Thông Thiên Tháp sau núi.
Lừa lão sư, đồng bọn của ta, ta tới cứu ngươi!