[Inuyasha] Vĩnh Hằng Không Tồn Tại

Chương 8

Chương 8: Trở về
Khi đám người Kagome và Inuyasha trở lại thôn, Aoko đang ngồi cùng Kaede bà bà ở trong phòng chờ bọn họ. Mấy người bị thương kia cũng trở về, nghe nói là đυ.ng phải phân thân của Naraku.

Inuyasha vừa nhìn thấy nàng, cũng bất chấp lễ độ mà xông tới : “Tiền bối của Kagome, rốt cuộc cô đắc tội như thế nào với Sesshomaru mà khiến hắn đuổi theo cô ? Còn nữa, cô làm sao mà quen được lão già Toutousai, thoạt nhìn còn thân thiết như vậy, cô đắc tội Sesshomaru cũng đừng làm liên lụy đến chúng tôi…”

Kagome vội vàng cười làm lành : “Đại não Inuyasha không được sạch sẽ cho lắm, tiền bối đừng để trong lòng.”

Sango và Miroku cũng nhanh chóng nói giúp, tiểu hồ ly Shippou và Kirara ở bên cạnh khanh khách cười đùa không ngừng, không bị không khí bên này ảnh hưởng chút nào.

Aoko cầm lấy ly trà nóng đưa qua, Kagome vội xua tay : “Tiền bối, em không khát.”

Aoko thản nhiên nhìn qua : “Không phải cho em uống, là tôi đang định nhờ em rót thêm ít nước, tôi có hơi khát.”

Kagome: “…”

Uống nước xong xuôi, Inuyasha cũng tỉnh táo lại, mọi người trông mong nhìn vào Aoko. Kaede bà bà cũng yên lặng ngồi một bên chờ đợi.

Aoko vuốt ve ly trà thô ráp trong tay, chậm rãi mở miệng : “Chuyện này, nếu muốn nói từ lúc bắt đầu, phải nhắc tới ngọc tứ hồn.”

Kagome kinh ngạc : “Lại là ngọc tứ hồn ?”

Aoko nhìn về phía Sango : “Cô đang mặc y phục của thôn trừ yêu sư, đúng không ?”

Sango sửng sốt, gật gật đầu: “Vâng.”

“Như vậy cô nhất định là đã từng nghe qua truyền thuyết về ngọc tứ hồn.”

Sango gật đầu.

“Người sáng tạo ra ngọc tứ hồn, pháp sư Midoriko, là tỷ tỷ của ta.”

“Cái gì ?”

Aoko nhìn mọi người sửng sốt, khóe môi khẽ tạo thành một hình vòng cung : “Đây đã là chuyện của ba trăm năm trước, lúc đó yêu quái so với bây giờ nhiều gấp mấy lần, phụ thân ta là một võ sĩ và cũng là một trừ yêu sư lợi hại, sau khi ông chết tỷ tỷ kế thừa sự nghiệp của ông, trở thành một pháp sư. Từ khi sinh ra ta đã bị yêu quái nguyền rủa, mẫu thân vì giải trừ lời nguyền mà bị yêu quái hại chết. Midoriko tỷ tỷ cũng không biết chuyện ta bị nguyền rủa, vẫn như trước tổ chức trừ yêu sư đi gϊếŧ hại yêu quái.”

“Lúc ấy Midoriko tỷ tỷ quen biết với rất nhiều yêu quái thống lĩnh, trong đó có thủ lĩnh khuyển tộc Inu no Taishou, chính là phụ thân của Sesshomaru và Inuyasha. Lúc Inu no Taishou dẫn theo Sesshomaru tới gặp Midoriko tỷ tỷ, ta với hắn đã quen biết, sau đó yêu nhau…”

“Yêu…yêu ?” Kagome trừng lớn mắt, ngay cả Inuyasha cũng không tin được “Cái tên, cái tên Sesshomaru kia !”

Aoko gật gật đầu, cười khổ một tiếng : “Rất kinh ngạc phải không, người lạnh lùng như hắn cũng biết yêu. Khi đó Sesshomaru cũng không lạnh lùng vô tình như bây giờ, dịu dàng của hắn, nụ cười của hắn, ta đều nhìn qua…Chỉ là, ta đã tự tay phá hủy tất cả.”

Kagome mẫn cảm phát hiện giọng nói Aoko hiện lên sự chua xót và khổ sở, nhịn không được nhỏ giọng nói : “Tiền bối…nếu chị không muốn nói thì thôi vậy.”

Aoko lắc đầu : “Chỉ là tỷ tỷ lại nói cho ta biết, ta từng đính hôn với vương tử của một tòa thành Kaguya điện hạ, ta không thể ở cùng Sesshomaru. Nhưng tỷ tỷ vẫn nghĩ cho ta, tự mình đi tìm Kaguya điện hạ giải trừ hôn ước, sau đó Kaguya đã tới thôn trừ yêu sư, cự tuyệt giải trừ hôn ước, còn muốn lập tức dẫn ta đi, ta không đồng ý. Lúc sau Kaguya bị ta thuyết phục, từ bỏ hôn ước. Chỉ là, chỉ là…”

Hai tay đặt trên đùi của nàng run lên nhè nhẹ, Kagome lập tức cảm thấy sau chuyện này nhất định là có biến cố lớn xảy ra, vội vã cầm lấy tay nàng : “Tiền bối, tiền bối đừng nói nữa, chúng ta không nghe nữa, không nghe nữa là được !”

“Ta muốn nói hết một lần.” Aoko cắn cắn môi “Sau khi Kaguya rời đi, thôn trừ yêu sư đột nhiên bị một bầy yêu quái che kín chân trời tập kích, tỷ tỷ vì bảo vệ ta, đem bầy yêu quái này dụ vào trong một sơn động, thiết hạ kết giới, không thể vào cũng không thể ra ! Cuối cùng tỷ tỷ kiệt sức mà chết, đem linh hồn của chính mình và yêu quái tạo thành ngọc tứ hồn, trước khi lâm chung giao lại nó cho ta.”

“Sau đó Sesshomaru trở về…Chỉ là ta không thể đối mặt với hắn, đối mặt với một yêu quái là hắn, huống chi sau này ta phải gánh vác vận mệnh bảo vệ ngọc tứ hồn, ta không thể liên lụy hắn, ta đem bản lĩnh tỷ tỷ dạy cho ta, dùng nó toàn lực đả thương hắn, đuổi hắn đi…”

Một đám người trầm mặc.

Kagome lo lắng nhìn Aoko tuy rằng bình tĩnh mà kỳ thực là đang đau khổ, thấp giọng an ủi : “Tiền bối, thật xin lỗi, em không biết…”

Không biết chuyện cũ của chị lại bi thảm đến vậy.

Kagome biết, Aoko kể lại nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, vốn chỉ là đại khái mọi việc, mà cụ thể thì càng đau đớn, càng tê tâm liệt phế hơn. Nàng cũng không dám mở miệng hỏi thêm.

Ngay lúc mọi người đang trầm tư, giọng nói trầm tĩnh của Aoko lại vang lên : “Ta mang theo ngọc tứ hồn hành tẩu trong thời đại loạn lạc đó, Kaguya vài lần phái người tới đón ta, vẫn bị ta cự tuyệt. Đám yêu quái bị ngọc tứ hồn hấp dẫn không ngừng xông tới cướp đoạt, ta dùng tay trái mang theo linh lực cường đại sáng tạo ra mũi tên thanh tẩy, đuổi hết chúng đi. Sau đó, ta gặp Kikyou.”

Inuyasha lập tức trừng lớn mắt : “Chuyện này sao lại liên quan đến Kikyou !”

“Ngươi không muốn biết…ngọc tứ hồn của Kikyou từ đâu mà có sao ?”

Sango sửng sốt : “Chẳng lẽ không phải do tiền bối trong thôn trừ yêu sư chúng ta tìm được, sau đó giao cho pháp sư Kikyou thanh tẩy sao ?”

“Chỉ cần ta còn tồn tại một ngày, ngọc tứ hồn không thể rơi vào trong tay bất luận là kẻ nào, trừ phi là ta tự nguyện.”

Inuyasha nhìn nàng : “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?”

Aoko bĩnh tĩnh nhìn mấy người : “Ta bảo vệ ngọc tứ hồn hơn hai trăm năm, lại gặp Kaguya điện hạ tới cướp ngọc tứ hồn. Một con người không thể nào sống hơn hai trăm năm, ta là bởi vì ngọc tứ hồn, còn Kaguya…là bị yêu quái nhện từng nguyền rủa ta đoạt xác.”

“Lúc sau ta gặp một pháp sư tên là Kikyou, phát hiện mệnh cách của nàng và ngọc tứ hồn rất thích hợp, liền hỏi nàng có nguyện ý bảo vệ nó thay ta hay không. Nàng không trả lời, ta liền vứt nó cho một yêu quái định xông tới cướp đoạt, nói cho nàng, nếu nàng và ngọc tứ hồn thật sự có duyên, ngọc tứ hồn nhất định sẽ bay tới tay nàng, đến lúc đó nàng không thể từ chối. Kikyou đồng ý.”

Inuyasha lạnh lùng nhìn về phía Aoko : “Là ngươi giao ngọc tứ hồn cho Kikyou, là ngươi làm hại ta và nàng bị yêu quái tính kế, biến thành như bây giờ !”

Aoko lạnh lùng quét mắt nhìn Inuyasha : “Lúc trước ta đã cảnh cáo nàng, bảo vệ ngọc tứ hồn phải toàn tâm toàn ý, không được sinh ra ý muốn chiếm giữ, nếu nàng không động tâm với ngươi, sẽ không xảy ra chuyện gì. Còn nữa, ngươi đừng quên, bởi vì thứ gì mà các ngươi mới gặp nhau.”

Inuyasha sửng sốt, không nói được gì.

Kagome suy nghĩ nửa ngày, mới khϊếp sợ hỏi : “Không đúng, tiền bối, vậy chị…chị…”

“Chết thế nào ?” Khóe môi Aoko giương lên tạo thành một nụ cười lạnh lùng, nhẹ nhàng nói “Ta không làm gì được yêu quái nhện kia, nhưng tay trái của ta có được sức mạnh thanh tẩy yêu quái, cho nên đã cùng yêu quái đồng quy vu tận. Ta đem nó thanh tẩy, để Kaguya được giải thoát, nhưng yêu quái kia không chịu chết dễ dàng, nó vùng vẫy kịch liệt, dùng chút sức lực cuối cùng gϊếŧ ta. Sau đó, ta chuyển thế tới thời đại năm trăm năm sau…”

Inuyasha nhìn Aoko một cái, siết chặt tay, quay đầu đi ra ngoài. Kagome vội vàng giải thích với Aoko, sau đó cũng đuổi theo.

Miroku và Sango nhìn nhau, Sango chần chừ mở miệng : “Nghe nói…Kirara là bạn đồng hành với tỷ tỷ cô…Cô, có muốn nhận lại nó không ?”

“Bây giờ nó gọi là Kirara à, trước đây ta gọi nó là Obu.” Aoko vuốt ve Kirara đang rúc vào lòng nàng, thấy Kirara thoải mái mà rầm rì “Sớm hay muộn ta cũng phải rời đi, nó vẫn nên ở cùng với các ngươi thì tốt hơn..Huống chi…nó dường như không nhớ ra ta. Năm đó sau khi ta rời khỏi thôn trừ yêu sư, đã vứt bỏ nó một mình ở đó, trong lòng nó có lẽ vẫn còn ghi nhớ.”

Sango lắc đầu: “Kirara sẽ không ghi hận.”

Dường như là hưởng ứng lời nói của Sango, Kirara nhu thuận kêu lên một tiếng.

Aoko sửng sốt, ừ một tiếng.

Sango và pháp sư Miroku đứng dậy rời đi, để bọn họ lại với nhau.

“Obu..”Aoko ôm chặt thân thể nho nhỏ của Kirara vào lòng, nước mắt cuối cùng cũng trào ra : “Tỷ tỷ, tỷ tỷ thật xin lỗi…”

Khi Kagome trở về, Aoko đã khôi phục vẻ mặt bình thường, đang vuốt ve bộ lông mềm mượt của Kirara, ngẩng đầu nhìn nàng : “A, Kagome, tôi phải về nhà một chuyến.”

Kagome kinh ngạc : “Tiền bối, em cũng phải về một chuyến, thật trùng hợp, chúng ta cùng đi thôi. Nói mới nhớ, tiền bối có thể trở về thông qua cái giếng kia ?”

Aoko gật gật đầu.

Hai người đi tới bên cạnh giếng ăn xương, Aoko đột nhiên hỏi : “Em không cần nói với hắn một tiếng sao ?”

Kagome ý thức được “hắn” là chỉ Inuyasha, mặt lập tức đỏ hồng : “Tiền bối, em đã từ biệt mọi người rồi.” Hơn nữa, tên Inuyasha ngốc nghếch kia…

Hai người đồng thời nhảy vào giếng, nhìn thấy dòng thời gian cuồn cuộn như nước lũ chảy quanh người, giọng nói của Aoko như có như không bay tới tai Kagome : “Đừng sa vào đó.”

Chờ nàng nhìn sang, Aoko đã không nói gì nữa.

Sau khi rời khỏi giếng, Kagome mỉm cười mời : “Tiền bối, chị có muốn đến nhà em ăn cơm không, mẹ em làm món ăn rất ngon.”

Aoko vỗ vỗ tro bụi trên người, sửng sốt một lúc lâu, bị sự chân thành trong ánh mắt

Kagome làm cảm động, gật gật đầu.

Kagome đẩy cửa ra, vui vẻ nói với người nhà : “Mọi người, con đã về !”

Mẹ Kagome vui vẻ ra đón : “Hoan nghênh con trở về, a, đây là…”

Kagome chạy tới kéo Aoko đến giới thiệu : “Đây là tiền bối trong trường của con, Shiina Aoko, là khách con mời đến nhà.”

Mẹ Kagome vui vẻ nói : “Hoan nghênh hoan nghênh, Aoko-chan, buổi tối hôm nay cô sẽ làm thật nhiều món ngon cho cháu.”

Aoko có chút câu nệ, lễ phép cúi đầu : “Cám ơn cô ạ.”

Kagome lôi kéo Aoko đi : “Tiền bối, chúng ta đi tắm đi.”

Người nhà Kagome rất nhiệt tình, ngay cả em trai Souta mới chín tuổi của nàng cũng rất biết chiếu cố vị khách là Aoko. Đây là lần đầu tiên Aoko được cảm nhận sự ấm áp của người nhà, đột nhiên có chút xúc động.

Ăn qua cơm chiều, Kagome đi vào trong phòng ngủ một lúc, sau đó liền kéo Aoko chạy về thời đại Chiến quốc.

Aoko xoa xoa thái dương, rất muốn nói cho Kagome biết mình còn chưa về nhà, nhưng đầu óc còn mơ mơ màng màng cứ như vậy bị Kagome kéo đi…Lại xuyên qua.

Chờ khi ra khỏi miệng giếng, Kagome mới phản ứng lại, vội vàng không ngừng giải thích với nàng.

Bầu trời lấp lánh vô số ánh sao, ngay cả khi nhìn bằng kính thiên văn cũng không đẹp bằng, đẹp dẽ mà chói mắt.

Kagome kéo Aoko tò mò chạy tới một nơi, nhìn về phía sâu trong rừng cây, ánh mắt nhất thời trừng lớn. Aoko kinh ngạc nhìn qua, ánh mắt lập tức trong trẻo mà lạnh lùng. Nàng nâng tay che mắt Kagome lại, thản nhiên nói : “Không muốn nhìn thì đừng nhìn.”

Dưới bóng cây cổ thụ, tử hồn mờ nhạt vờn quanh, Inuyasha và Kikyou đang ôm nhau, thâm tình mà uyển chuyển.