Chương 16: Uy hϊếp
Bên tai rất ồn ào, hình như có tiếng trẻ con đang cãi nhau, nàng vô thức nhăn mày lại.“Này, đại tỷ tỷ sao còn chưa tỉnh vậy ?”
“Đúng vậy, đúng vậy, tỷ tỷ này xinh đẹp như vậy, nhưng ngủ nhiều quá cũng không tốt a.”
“Thật là, muốn tỷ tỷ tỉnh dậy chơi với chúng ta cơ.”
“Kikyou tiểu thư, tỷ tỷ này vì sao lại bẩn như vậy ?”
Khăn vải ấm áp nhẹ nhàng lau qua cái trán, mang theo cảm giác thư thái, bên tai truyền tới một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng : “Tỷ tỷ này bị thương rất nặng, các ngươi đừng chạm vào nàng nữa, trước tiên cứ ra ngoài chơi đi, cầm theo thảo dược lúc nãy đã nhặt xong phơi ra ngoài, chờ nàng tình ta sẽ gọi các ngươi vào,”
“Vâng ~~”
Chung quanh an tĩnh lại, lúc này Aoko mới cố hết sức mở to mắt, đỉnh đầu truyền đến giọng nói của nữ nhân kia “ “Tỉnh.”
Không phải câu hỏi.
Aoko gật gật đầu, sau khi khóe mắt nhìn thấy bóng người kia, khuôn miệng cũng hiện lên ý cười nhẹ : “Kikyou, đã lâu không gặp.”
Kikyou lạnh lùng nhìn nàng: “Đúng là đã lâu không gặp, có lẽ đã năm mươi năm rồi.”
“Ừ, không chênh lệch lắm.”
Aoko cúi đầu nhìn, thương tích trên người hình như đã được băng bó khá tốt. Bên tay là trường đao của nàng, còn có một bộ cung tiễn mới, vừa định động đậy, lại đau tới mức hít một hơi lạnh.
“Muốn sống thì đừng lộn xộn.” Kikyou cảnh cáo nhìn nàng, “Xương cốt gãy nát của cô ta đã thay cô nối lại, mấy ngày nay cô cứ nằm trên giường nghỉ đi, nếu không tự gánh lấy hậu quả. Ta vốn không muốn cứu cô, nhưng cũng không thể để cô cứ như vậy chết trước mặt ta, tốt xấu gì cũng là một mạng người.”
“À..” Aoko hàm hồ đáp lại, có chút châm chọc nói “Bởi vì hảo tâm này của cô, cứu sống một người không nên cứu, làm hại bản thân lưu lạc đến mức này, hừ, cô cũng tốt thật.”
Bàn tay bốc thảo dược của Kikyou dừng lại một chút mới nói : “Ta lưu lạc đến mức này, không liên quan đến việc cứu người, ta vẫn cho rằng đều là do cô năm đó đã giao ngọc tứ hồn cho ta mới tạo thành hậu quả không thể vãn hồi !”
“Cô có biết vì sao năm đó ta lại lựa chọn cô bảo vệ ngọc tứ hồn không ? Không phải kẻ nào cũng có thể khống chế ngọc tứ hồn, mà người có thể khống chế nó thường thường sẽ chết sớm.” Aoko nhìn xà gỗ trên đỉnh đầu, “Midoriko tỷ tỷ như thế, ta cũng như vậy, mà cô cũng sẽ giống thế. Lúc trước khi giao ngọc tứ hồn cho cô ta cũng đã nói qua, mệnh cách của cô và ngọc tứ hồn rất tương xứng, cũng đã định ngày sau của cô không được an bình, chỉ là cô vẫn đáp ứng thay ta bảo vệ nó, không phải sao ?”
Kikyou im lặng.
“Kikyou, rơi vào kết cục bây giờ, chính xác có trách nhiệm của ta, nhưng trách nhiệm lớn nhất vẫn là ở chính cô.”
Aoko nghiêng đầu nhìn Kikyou trầm mặc : “Người chết sống lại chung quy cũng không phải là người, người đã chết có lưu luyến thế gian cũng vô dụng. Không chỉ có cô không thể chết già, mà ta cũng vậy. Chúng ta đều là người bị thời đại này vứt bỏ, cũng là người bị tương lai vứt bỏ, có thể thay đổi tất cả chỉ có nàng.”
Cho dù không nói, các nàng cũng biết “nàng” này chính chỉ là Kagome.
Kikyou chậm rãi nói: “Chỉ hy vọng như thế.”
Nói xong việc này, Aoko mới nhớ tới việc muốn hỏi Kikyou : “Đây là chỗ nào ?”
“Một thôn xóm dưới chân núi Bạch Linh, mấy ngày trước ta cứu một người bệnh ở đây. Bọn trẻ nơi này rất thiện lương, chúng đã cứu ngươi.”
Aoko gật đầu, ngẩng đầu nhìn xuyên cửa sổ thấy ngọn núi màu trắng lờ mờ phía xa xa :
“Ừ, nói mới nhớ, kết giới của Bạch Linh sơn gần đây hình như hơi mạnh…A..”
Vừa dứt lời, ngoài phòng truyền đến một khúc đồng dao nhịp nhàng.
Tịnh tức là ô
Ô tức là tịnh
Thiện tức là ác
Ác tức là thiện
Sinh tức là tử
Tử tức là sinh
…
Aoko lại bắt đầu mơ mơ màng màng, cơ thể mệt đến rã rời, gần đây chứng khát ngủ hình như ngày càng trầm trọng, đã đến gần tử kỳ rồi sao, nàng dùng một tia ý thức cuối cùng hỏi một câu :”Là cô dạy bọn nó hát ?”
“Ừ…”
Đúng là đã lâu rồi, Aoko mơ hồ nhìn thấy được cảnh tượng nàng và Kikyou lần đầu gặp nhau.
Khi đó, Kikyou hình như mới mười hai mười ba tuổi thì phải. Trong rừng cây hoa anh đào ngập trời, có hai bóng người đang giằng co với nhau.
Pháp sư giương cung lạnh lùng nhìn người đối diện :”Ngươi là ai? Không có hơi thở của người sống, cũng không có hơi thở của yêu quái, rốt cuộc là thứ gì ?”
Cô gái mặc áo kimono màu lam cũng giương cung tiễn lên : “Kikyou, muốn ta dạy cho cô mũi tên thanh tẩy không, nó có thể bảo vệ người bên cạnh cô khỏi bị yêu quái làm hại, cứu giúp mọi người, nhưng có một điều kiện cần trao đổi.”
Tiểu pháp sư sửng sốt một chút : “Điều kiện gì ?”
“Thay ta…bảo vệ ngọc tứ hồn.”
Pháp sư nhìn thấy viên ngọc màu tím treo trên cổ nàng, khẽ nhíu mày : “Ngọc tứ hồn là vật mang điềm xấu, ngươi đã có thể duy trì được trạng thái thanh tẩy của nó, vì sao còn muốn giao cho ta. Ta chắc gì đã có năng lực bảo vệ nó, hơn nữa, ta cũng không có nghĩa vụ bảo vệ nó.”
“Cho nên, ta mới muốn dạy cô mũi tên thanh tẩy. Về phần nghĩa vụ sao…”
Nàng còn chưa dứt lời, một yêu quái to lớn như núi đã từ trên trời giáng xuống, dữ tợn đánh về phía cô gái mặc kimono màu lam đang giữ ngọc tứ hồn ! Cô gái mặt không đổi sắc, giương cung tiễn nhắm bắn về phía yêu quái, mũi tên như xé gió mà đi, nháy mắt đã cắt nát yêu quái kia thành từng mảnh nhỏ !
Nàng đưa tay tháo ngọc tứ hồn trên cổ xuống, ném ra bên ngoài, đám yêu quái canh giữ bốn phía lập tức ùa lên, cướp đoạt lấy viên ngọc.
Giọng nói của cô gái mặc kimono màu lam truyền tới rõ ràng : “Nếu sau này ngọc tứ hồn trở lại tay cô, cô phải thay ta tinh lọc nó, bảo vệ nó.”
“Vậy còn ngươi.”
“Ta à… nên đi chịu chết thôi.”
Quả nhiên không bao lâu sau, nàng thật sự đã chết.
…
Sau khi Rin rơi xuống vách núi đen liền ngất đi. Chờ nó tỉnh lại, thấy mình đang ở trong lòng một nam nhân cao lớn, vội vã hoảng sợ muốn chạy trốn, lại phát hiện nam nhân này không hung ác như bọn người trước đó đã tập kích họ, thoạt nhìn không phải là người xấu. Sau khi nó âm thầm đánh giá trong lòng, liền đi theo hắn đến một thôn xóm.
Nam nhân mỉm cười : “Rin, nơi này có rất nhiều cô nhi cùng tuổi với ngươi.”
Quả nhiên khi tới thôn xóm, bọn trẻ kinh ngạc nhìn thấy nam nhân trở về : “Thụy Cốt đại phu.”
Nam nhân gật đầu, thuận tiện giới thiệu Rin bên cạnh : “Ừ, ta đã trở về, đứa nhỏ này là Rin.”
Sau khi người trong thôn chạy tới, nhìn thấy hắn liền vội vã xua đuổi hắn đi, lại bị hắn gϊếŧ chết toàn bộ.
Ngày hôm qua Kikyou đã đi ra ngoài, nói là phải tra xét tình huống của Bạch Linh sơn. Aoko vẫn nằm trong phòng, bây giờ đã có thể tự do hoạt động, vết thương cũng đã kết vảy, chỉ có điều chứng khát ngủ càng ngày càng nghiêm trọng, nàng bị âm thanh ồn ào ngoài phòng đánh thức, chóp mũi ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm.
Nàng lập tức đeo đao trên lưng, cầm lấy cung tiễn, đẩy cửa xông ra ngoài, lại phát hiện mấy đứa nhỏ sợ hãi co cụm lại một chỗ, dùng vũ khí chỉ vào chúng không ngờ lại là Thụy Cốt ! Mà bên cạnh còn có một người khác, vừa cười vừa nhìn lũ nhỏ !
“Dừng tay, Thụy Cốt !”
Aoko không chút do dự giương cung nhằm vào Thụy Cốt, cánh tay trái bị gãy vẫn còn mang theo nẹp gỗ, hiện giờ đã là cố hết sức.
Xà Cốt kinh hỉ nhìn nàng : “Aoko tiểu thư ! Cô không có chết ! A ha ha ha, thật sự là quá tốt.”
Rin cũng kinh hỉ nhìn về phía nàng : “Aoko đại nhân, Sesshomaru đại nhân tìm ngài đã lâu !”
Aoko gật đầu, không lay động chút nào : “Thụy Cốt, buông vũ khí xuống. Ngươi xem hiện tại ngươi đang biến thành cái gì ! Ngươi không phải đã nói ngươi sẽ không để bản thân mất đi lý trí sao, bây giờ thì thế nào, ngươi gϊếŧ người tùy ý như vậy, vì sao trước kia còn chọn con đường bốc thuốc, hành y cứu người !”
Trên mặt Thụy Cốt lại tràn ngập trào phúng : “Ta đã không phải là Thụy Cốt trước kia, bây giờ ta chỉ là Thụy Cốt của đội bảy người, Thụy Cốt gϊếŧ người không chớp mắt.”
Cánh tay trái bị gãy càng ngày càng đau, Aoko biết bản thân không kiên trì được bao lâu, cắn răng : “Xà Cốt, Thụy Cốt, để Rin và những đứa bé đó rời khỏi đây, nếu không mũi tên thanh tẩy của ta không phải để trưng bày !”
Kikyou, Kikyou mau tới đây, lấy năng lực của cô chắc chắn đã cảm giác được nơi này xảy ra chuyện, mau lên !
Chính lúc này, một tia sáng bay đến bên tai Xà Cốt, không biết nói gì đó, Xà Cốt hướng bên này hô : “Này, Sesshomaru tới đây, nên xử lý tiểu quỷ này thế nào, trước tiên cứ dẫn Sesshomaru đến kết giới, mang tiểu quỷ này và Aoko tiểu thư cùng đi.”
Rin cao hứng nói : “Sesshomaru đại nhân tới đây?”
Trong lòng Aoko trầm xuống, mục đích của bọn họ quả nhiên là Sesshomaru ! Nàng thấy Xà Cốt tiến về phía này, lập tức hét : “Đừng tới đây ! Muốn dùng ta uy hϊếp hắn, các ngươi nằm mơ !”
Rin cũng lập tức giãy giụa : “Buông ra, ta cũng không muốn Sesshomaru đại nhân phải khó xử !”
Xà Cốt hừ lạnh một tiếng, đột nhiên chém ra hàng chục xà đao, thân đao như tia chớp bắn thẳng về phía Aoko, lập tức chém đứt trường cung trong tay Aoko !
Aoko bị Xà Cốt vác trên lưng, đi theo Thụy Cốt chạy vào trong kết giới Bạch Linh sơn. Cánh tay trái bị gãy mềm oặt, đầu Aoko đập vào lưng Xà Cốt, chóp mũi bị khôi giáp cứng nhắc của hắn làm cho đau đớn, xương sườn cũng hơi đau nhói, cứ như vậy mà đi thật sự sẽ chết, sẽ chết, sẽ chết…
Xà Cốt vì muốn bớt thời gian vội vàng nói một câu : “Aoko, cô không sao chứ. Không ngờ cô nhảy từ trên vách núi xuống mà chỉ bị gãy một cánh tay, rất lợi hại đấy. Thật tốt quá, cô không chết, Ác Cốt đại ca sẽ rất vui vẻ.”
Aoko đầu đầy mồ hôi lạnh, không rảnh trả lời hắn.
Bây giờ việc nàng đang suy nghĩ chính là, lúc sau nên mang theo Rin chạy trốn như thế nào để Sesshomaru không phải khó xử.
Lúc đầu óc đã bắt đầu choáng váng, Xà Cốt ngừng lại, bên tai truyền đến tiếng la non mịn của Rin : “Sesshomaru đại nhân!”
Không ngờ hắn lại đến…
Cách đó không xa trên một tảng đá lớn, Sesshomaru đứng lặng người ở đó, không hề bận tâm đến ánh mắt của bất kỳ kẻ nào. Dưới làn sương mù mông lung, hắn càng có thêm vẻ siêu phàm thoát tục. Trong mắt hắn chỉ có một bóng người hình như đang phát run bị Xà Cốt khiêng trên vai.
Aoko, không có chết.
Xà Cốt cắt tiếng : “Tên kia rõ ràng là yêu quái sao lại không bị kết giới ảnh hưởng ? Tiếp chiêu đi !” Nói xong ném Aoko cho Thủy Cốt đang đứng bên cạnh, nắm đao lên bổ tới !
Trong nháy mắt ngắn ngủi, đã qua vài chiêu, sau khi xà đao bị Sesshomaru đẩy ra, cắm vào một bên núi đá, một lát sau, cánh tay cầm kiếm của hắn chảy ra một ít máu.
“Sesshomaru đại nhân!”
Xà Cốt cười hắc hắc : “Quả nhiên có ảnh hưởng ! Thấy người động tác liền chậm chạp như vậy. Này Aoko, ta sẽ để cô nhìn rõ nam nhân này chết trong tay ta như thế nào !”
Aoko bị Thụy Cốt giữ chặt, cánh tay trái không thể nhúc nhích, đau đến mức run rẩy cả người, không nói được một lời. Rin đã được nàng ôm vào trong ngực, lúc này nhìn thấy Sesshomaru lo lắng. Nàng cố gắng để bản thân trấn định : “Sesshomaru, Rin không xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng sẽ không gϊếŧ ta, không cần cố kỵ bên này !”
Xà Cốt tấm tắc hai tiếng : “Aoko, cô quá tự tin rồi, đội bảy người vì muốn đạt được mục đích có thể trả giá bất kỳ thứ gì ! Hiểu chưa, Sesshomaru, nếu ngươi dám lộn xộn, Aoko và con nhóc kia đều sẽ chết.”
Thụy Cốt cũng cười lạnh, móng vuốt sắc nhọn lại gần thêm hai phân.
Sesshomaru nhíu mày nhìn, lúc Xà Cốt phi đao tới, đột nhiên tiến lên, kiếm trong tay lại chém về phía ngược lại, Nanh quỷ cắm phập vào thân thể Thụy Cốt, móng vuốt của hắn cũng cào vào ngực Xà Cốt !
Thụy Cốt khuỵu xuống mặt đất, Aoko rùng mình, ném Rin ra bên ngoài, nàng lập tức lại bị Thụy Cốt tỉnh dậy kiềm chế, lúc này cũng yên lòng. Không phải không sợ chết, không phải vì cứu được Rin, mà là bởi vì nàng cảm giác được, Kikyou đang đến đây !
Mà ở trong mắt Sesshomaru, Thụy Cốt đã thẹn quá thành giận đem lưỡi đao trên tay cắm mạnh vào cổ Aoko ! Sesshomaru lập tức muốn bứt ra để ứng cứu, bên tai truyền đến giọng nói lạnh lùng của Xà Cốt : “Chậm rồi ! Aoko, cô quả nhiên vẫn muốn chết, cũng được thôi !”
“Aoko đại nhân!”
Sesshomaru bỗng cảm thấy đáy lòng đau nhói, lại như vậy sao, lại như vậy sao ! Trơ mắt nhìn thấy nàng chết trước mặt mình mà không thể cứu được !
Tình thế hết sức chỉ mành treo chuông, đột nhiên có một mũi tên thanh tẩy xé gió bay tới, cắm phập vào cổ Thụy Cốt ! Aoko được Sesshomaru chạy tới ôm vào lòng, Thụy Cốt lập tức ngã phục xuống đất.
Xà Cốt vừa thấy Kikyou cách đó không xa, nhíu chặt mày, lập tức nhân cơ hội đó chạy trốn.
Kikyou gian nan bước tới, chống trường cung xuống tập tễnh đi tới bên cạnh thụy Cốt, gật gật đầu với Aoko, ánh mắt liền phức tạp nhìn hắn.
Sesshomaru để Aoko dựa vào một tảng đá, sau đó ngồi xổm xuống nhìn nàng. Rin chạy tới bên cạnh nàng, thật cẩn thận chạm vào cánh tay mềm oặt của nàng, vừa rồi lúc đẩy Rin ra cánh tay lại gãy tiếp : “Aoko đại nhân, ngài bị thương rất nặng.”
Aoko miễn cưỡng cười một cái, lắc đầu ý bảo mình không sao, lúc này mới nhìn về phía hắn : “Sesshomaru.”
Giọng nói Sesshomaru vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ : “Aoko, ta hỏi nàng một lần cuối cùng, theo ta trở về.”
Một lần cuối cùng… Nàng cười khổ, chàng có biết bất luận chàng hỏi ta bao nhiêu lần, câu trả lời của ta đều giống nhau: “Không.”
Sesshomaru không giận mà cười, sau khi đứng lên toàn bộ ý cười trên mặt biến mất , lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái : “Được, được lắm! Aoko, nếu đây là suy nghĩ của nàng, ta thành toàn cho nàng. Từ nay về sau ta không bao giờ đi tìm nàng nữa, không bao giờ nhớ nàng nữa, không bao giờ… yêu nàng nữa.”
Nói xong, xoay người bước đi: “Rin.”
Rin khó xử nhìn Aoko, chạy nhanh tới cúi mình vái chào nàng : “Aoko đại nhân, hẹn gặp lại ngài.” Sau đó vội vội vàng vàng theo sát hắn.
Aoko nhìn bóng dáng ấy quyết tuyệt rời đi, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười. Tốt lắm. Ừ, như vậy tốt lắm, thật sự tốt lắm. Seshomaru, chúng ta buông tay lẫn nhau, vĩnh biệt.
Về sau chàng không phải đau khổ vì ta, ta cũng không vướng bận chàng.
Tốt lắm, tốt lắm…