Tôi Đang Chăn Rau Là Vợ Cũ

Chương 9

Tôi sống lại cuộc sống cũ, làm việc, kiếm tiền, em này em kia… Vợ cũ của tôi, có lẽ cũng chỉ bình thường như bao người phụ nữ khác ở ngoài đời kia. Thậm chí còn không như những phụ nữ khác, tôi còn ngọt nhạt tán tỉnh đong đưa với họ. Với H, tôi mặc kệ. Không chủ động liên lạc nhưng gọi thì tôi nghe, rủ đi đâu tôi rảnh thì tôi đi. Đi bên nhau như những người bạn cần có nhau cho khỏi lẻ loi với thiên hạ, vậy thôi.

Ngày tháng cứ trôi đi. Ngày nào H. cũng không gọi điện thì nhắn tin hỏi chuyện này chuyện kia. Gọi, tôi nghe. Nhắn tin, tôi tiện thì trả lời, không thì thôi. Cứ khoảng hai, ba ngày, H. lại tìm gặp tôi một lần. Chúng tôi chẳng khác một cặp tình nhân. Đi chơi, đi ăn, đi mua đồ, xem phim, xem kịch, ca nhạc… Chỉ khác là thiếu vắng những lời yêu thương âu yếm, it nhất là từ phía tôi. Tôi tháp tùng H như một người bạn chu đáo, lịch sự mà thôi. Lên giường, tôi vẫn nồng nhiệt theo bản năng, nhưng tuyệt đối sẽ không có những lời thì thầm kiểu như “anh yêu em”, “em thật tuyệt vời”… – những lời mà một thằng đàn ông đang đắm chìm trong du͙© vọиɠ có thể dễ dàng thốt ra với bất kỳ một cô nào đang nằm dưới người anh ta.

Một hôm H nói với tôi: “Anh sắp xếp thời gian đi ĐN với em mấy ngày được không?”. Tôi hỏi đi có chuyện gì, H bảo chỉ là thấy mệt mỏi, muốn ra đó mấy ngày thay đổi không khí… Thời điểm đó tôi khá bận, muốn ở nhà để trực tiếp xử lý công việc nên từ chối. Nhưng tối ấy, H nhắn tin, hỏi: “Anh còn nhớ kỳ nghỉ đầu tiên của tụi mình từ sau khi quen nhau là ở đâu không?”. Dĩ nhiên tôi còn nhớ. Thế là chúng tôi đi.

Đêm đầu tiên trên ngọn BN. Cũng như đêm đầu tiên của kỳ nghỉ đầu tiên của chúng tôi 13 năm trước. Trời mịt mờ sương, gió lạnh. Tôi và H. ra lan can, nhìn về phía TP lung linh ánh đèn phía dưới. H rùng mình, bảo “ôm em đi”. Tôi ôm H., thấy người H run rẩy trong tay mình. Rồi H thở dài: “Vẫn là anh mà sao em thấy xa lạ quá”. Tôi chỉ cười, không nói gì. Sáng hôm sau, H bảo tôi nhờ người chụp hình chung, hai đứa đứng góc này góc kia. Tôi làm theo.

Buổi trưa, ăn uống xong về phòng nghỉ, H cặm cụi lưu hình vào laptop. Tôi ra ghế ngồi check mail, làm việc riêng, không để ý. Chợt tôi nghe tiếng khóc thút thít rất nhỏ, quay lại và thấy H đang nghẹn ngào, mắt đẫm lệ. Tôi đến. H thì thầm chỉ vào màn hình laptop: “Chúng mình đã khác xưa nhiều quá”. Tôi nhìn. Và lặng người khi thấy những tấm hình chụp ngày xưa, cũng ở ngọn BN này của hai đứa má cô ấy còn lưu giữ đầy đủ. Cái thủa mới yêu nhau, cái thủa mà người ta trẻ, cái thủa tràn đầy nhiệt huyết, tràn đầy mơ mộng và khát khao về ngày mai.

Tôi ôm H để an ủi: “Con người ai mà chẳng phải già đi”. “Em không nói chuyện trẻ hay già. Em nhớ về những ngày đó của chúng ta, anh còn nhớ? Anh biết không, đã rất nhiều đêm trước khi đi ngủ, em đã ước rằng sáng mai thức dậy, mở mắt ra là được quay trở về quá khứ, mình còn ở bên nhau”.

Tôi xô cô ấy ra, lòng chợt bùng lên một cơn giận dữ khủng khϊếp: “Tại sao? Tại ai?”. Tôi nhớ lúc đó mình đã mắng H nhiều lắm, còn thậm tệ hơn cả những gì mà một số bạn trên đây nói. H chỉ biết ôm mặt khóc. Cuối cùng, tôi lạnh lùng: “Đời này, anh không thể quay lại với em được nữa, bởi anh không biết lúc nào em sẽ lại phản bội anh, làm cho anh đau đớn. Thà cứ sống như bây giờ, tự do, không ràng buộc, không sở hữu, không can thiệp vào cuộc sống riêng của nhau. Em không chấp nhận thì muốn làm gì thì làm”.

Tôi bỏ về SG khi trong đầu còn hừng hực. Và tôi quyết định sẽ sang Canada sinh sống. Quãng thời gian đó tôi có cơ hội sang đó nhưng vẫn chần chừ vì bên này còn cha mẹ, còn gia đình em trai. Nhưng lần này tôi quyết tâm sẽ đi.

Khi tôi nói muốn sang Canada định cư, cha mẹ tôi dĩ nhiên là không muốn. Em trai tôi cũng buồn. Nhưng nó bảo ” nếu anh thấy sang đó tốt hơn thì anh nên đi đi. Biết đâu mọi chuyện sẽ tốt hơn cho anh. Cha mẹ còn em”.

Không biết những người khác hướng ngoại ra sao, chứ tôi thì thật lòng không hề muốn phải rời bỏ Việt Nam. Nếu như có một công việc tốt, một cuộc sống đầy đủ thì tôi luôn nghĩ không đâu bằng được sống ở đất nước mình. Đó là lý do mà lần này, cũng như trong quá khứ, tôi có những cơ hội xuất ngoại mà vẫn không đi. Nhưng chuyện với H đã làm tôi thêm quyết tâm. Tới một đất nước khác, một chân trời khác, cuộc sống có lẽ rồi cũng khác.

H không gọi điện, nhắn tin, không tìm tôi nữa. Tôi càng thêm quyết tâm hơn và rục rịch chuẩn bị. Nhưng chuyện làm ăn còn chưa thu xếp đâu vào đâu thì đã xảy ra chuyện. Đúng là số phận, muốn rời đi, muốn thay đổi cũng không dễ gì.

Tôi nhận được điện thoại của chị gái H. Chị ấy sụt sùi cầu xin tôi hãy “cứu” lấy H: “Cả nhà chị nói mãi cũng không được. May ra em nói thì nó còn nghe. Chị xin em. Hãy làm ơn làm phúc giúp gia đình chị”…

Còn nhớ có lần H hỏi tôi: “Anh nghĩ sao nếu có ngày em đi tu?”. Lúc đó tôi đã bật cười, trong lòng thì nghĩ chắc H thấy tẻ nhạt buồn chán quá mới thốt lên như vậy. Nhưng không ngờ H có ý định nghiêm túc thật. Trước khi có chuyến đi ĐN với tôi, H thường lui tới một thiền viện nhỏ toàn ni cô ở quận Bình Thạnh. H đọc kinh, học kinh, tích cực tham gia các sinh hoạt ở đó như một Phật tử trung thành. Rồi sau chuyện xảy ra ở ĐN, H càng quyết tâm đi tu hơn. Cha mẹ, các chị cô ấy không hề muốn con em trở thành người tu hành lánh đời nên giao cho người chị nói chuyện với tôi, mong rằng còn nước còn tát.

Tôi nghe chuyện mà giật mình, lòng bất an. Tôi tìm H và gặp H ở thiền viện ấy dù em chưa chính thức xuống tóc xuất gia.

Chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau ở một quán cf sân vườn gần đó. Nói là nói chuyện, nhưng lần này lại hầu như chỉ có mình tôi nói. “Em nghĩ gì vậy? Có biết thương cha thương mẹ không? Có biết cha mẹ, các chị lo lắng khóc hết nước mắt không? Mọi thứ với em đều đang rất ổn mà. Còn nếu vì anh thì thật là không đáng”… H chỉ buồn bã mỉm cười nghe tôi nói. Rồi em bảo: “Em không nói chuyện với anh được nhưng em viết ra được. Em sẽ mail cho anh”. Tôi bắt H hứa không được tự ý làm gì khi chưa nói chuyện rõ ràng.

Mail của H gửi cho tôi dài lắm. Tôi chỉ xin trích một đoạn có đề cập đến quãng thời gian hiện tại: “T yêu thương! Em biết mình đã phạm phải quá nhiều sai lầm. Em biết mình đã tự tay phá đổ hạnh phúc của chúng mình. Em căm ghét chính mình. Cho nên em không dám mong rằng sẽ được anh tha thứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra và yêu thương em như ngày nào. Cho nên em chấp nhận sẽ làm cái bóng đi bên đời anh dù anh có hờ hững, có khinh bạc, em cũng cam lòng. Thấy anh qua lại với những người phụ nữ khác, em buồn lắm. Nhưng em chỉ biết khóc một mình trong đêm thôi vì em đâu còn tư cách gì để ghen tuông, để anh chỉ là của riêng em. Em chỉ cần được gần anh, được thấy anh là đủ rồi. Chỉ như vậy thôi cũng không được nữa hay sao? Em thật sự đáng ghê tởm đến vậy sao?

Em biết anh sắp rời nơi này rồi. Thôi anh đi mạnh khỏe. Rồi bình an, yêu thương và hạnh phúc sẽ đến với anh. Thật nhiều nhé, anh yêu thương”…

Tôi lại đi tìm em. Tôi nhìn thẳng vào mắt em và nói ngắn gọn: “Em rời nơi này đi. Anh sẽ ở lại!”

Các bạn thân mến của tôi!

Khi tôi viết những dòng này, tâm trạng tôi thật thanh thản vì tôi đã xác định được con đường mình phải đi. Cho tôi, cho chúng tôi và cho con của chúng tôi!

Chiều hôm qua, ở một nơi đẹp thuộc loại bậc nhất của đất nước này, chúng tôi đã ngồi bên nhau, ngắm hoàng hôn xuống.

Trong ánh nắng nhạt mơ màng của chiều tàn, em chợt cười cười, quay sang vu vơ hỏi tôi: “Khi nào anh kết thúc câu chuyện của mình?”. “Chuyện nào?”. “Trên wtt ấy”.

Tôi hơi giật mình: “Em đọc rồi à?”. Em vẫn cười, rất tươi tắn mà mắt buồn xa vắng: “Em đã đọc, đọc ngay từ những ngày đầu anh viết!”.

Dù biết sẽ có lúc như thế này, tôi vẫn thấy mình trầm xuống: “Em thấy sao?”. “Mấy ngày đầu, em đã khóc rất nhiều. Em nghĩ mình giận anh. Nhưng em lại nghĩ biết đâu nhờ những trang viết trên mạng ảo này mà anh sẽ thấy thoải mái, nhẹ lòng hơn, giải tỏa được gì đó. Những điều mà trong đời thực, có lẽ anh sẽ không thể trải lòng hết với ai. Chỉ cần anh thấy vui hơn là được rồi. Chứ cảm giác của em, lòng tự trọng của em, có là gì”.