Tôi Đang Chăn Rau Là Vợ Cũ

Chương 6

Không phải tôi không cảm nhận được tình cảm chân thành của X. Từ ngày mới quen nhau, chưa bao giờ X mở miệng đòi tôi phải mua cái này cái kia cho X cả. Tôi tặng gì thì X đều nhận và rất vui, dù nhiều khi, quà đơn giản chỉ là một cái khăn quàng cổ mà tôi đi đâu đó thấy đẹp, hoặc một cuốn sách. Ngược lại, có một lần, tôi đã thử X.

Tôi bảo tôi đang gặp khó khăn đột ngột trong chuyện làm ăn, đang huy động vốn, cần thêm khoảng hai tỷ nữa để trang trải sớm mà chưa biết xoay đâu ngay. X nói để X bán hay thế chấp căn hộ chung cư của X. Nói là làm, X sốt sắng liên lạc ngay với một ngân hàng, đồng thời rao báo và nhờ cò bán căn hộ. Tôi chứng kiến hết những chuyện ấy, thấy lòng thật ấm áp. Tôi ôm X vào lòng, bảo: “Thôi, dừng lại em ơi. Anh đã giải quyết được rồi, mọi chuyện tốt rồi”.

Tình cảm của tôi với X cứ vun đầy dần theo ngày tháng. Nhưng những kỷ niệm và những ân tình ấy, đã bị một tuần điên rồ ở ĐL của tôi và em xua tan tác. Ngày quay lại với em, với tất cả uẩn ức dồn nén sau bốn năm, tôi dường như không còn chút bận tâm gì với X nữa. Cái cảm giác áy náy khi phải nói lời chia tay X đã nhanh chóng bị khỏa lấp. Thật tệ!

Sau mấy ngày, tôi tiếp tục đi tìm X.

X không thể trốn tôi mãi được. Gặp nhau, tôi xót xa nhìn em. Chỉ có mấy ngày mà em gầy sọp hẳn, hốc hác. Thấy tôi, em quay lưng lại, vai rung bần bật: “Em xin lỗi. Anh đừng nói gì. Anh đi đi. Có giận em, có trách em xin cũng đừng nói với em lúc này. Em biết mình tệ lắm, nhưng… Anh về đi”.

Làm sao tôi đi cho được. Tôi ôm em vào lòng, thật dịu dàng: “Khờ quá. Làm sao anh xa em cho được. Em mới là hiện tại và tương lai của anh, còn cô ấy là quá khứ, thật sự là quá khứ rồi”.

Tôi cảm giác được dường như em rất bàng hoàng, như không tin được điều tôi nói. Em thảng thốt, run run: “Nhưng… còn cô ấy. Cô ấy thật sự yêu anh. Khi em nói chuyện với cô ấy, biết ngày xưa hiểu lầm, cô ấy đã như người mất hồn. Còn cô ấy thì làm sao…”

Tôi cười, ôm em chặt hơn: “Cô ấy bây giờ đã là vợ người khác. Cô ấy đã có cuộc sống riêng, gia đình riêng của cô ấy rồi. Anh với cô ấy, có lẽ là số phận, không thể cùng đi chung với nhau suốt đời. Có lẽ có chút duyên chút nợ với nhau nhưng bây giờ thì hết rồi. Thật sự, khi em đi rồi, anh rất nhớ em. Anh chỉ nghĩ về em chứ không nghĩ về cô ấy. Anh không hiểu sao lại như vậy. Mỗi lần nghĩ sẽ mất em, tim anh lại thắt lại. Anh nghĩ mình yêu em rồi”.

X rưng rưng vùi đầu vào ngực tôi. Em thì thầm: “Anh nói thật không. Anh đừng gạt em nhé. Nhưng anh thế nào, em cũng yêu anh. Em yêu anh nhiều lắm, biết không”.

Có lẽ chiều đó, đêm đó, và ít ngày sau đó là những khoảnh khắc hạnh phúc nhất của tôi từ sau khi ly hôn. Hạnh phúc trong sự bình an. Nó không phải là thứ cảm giác nhục cảm được thỏa mãn qua các lần chăn rau hay cảm xúc hoang dại điên rồ khi tôi gặp lại vợ cũ. Nó là sự yêu thương ấm áp và thanh thản. Tôi nhẹ lòng vì đã hiểu ra con đường mình sẽ phải đi, những gì mình cần phải vứt bỏ lại sau lưng, nếu muốn tìm lại hạnh phúc đích thực!

Lần này, tôi quyết tâm xa rời hẳn vợ cũ. Cuộc đời đẩy đưa, trải qua hai lần biến cố, tôi thấy cô ấy và tôi dường như không thể mang đến được hạnh phúc cho nhau.

Với những người đã đi ngang đời ta, nhất là đã để lại một đoạn tình duyên sâu nặng, chắc chắn không ai có thể quên hẳn, xóa sạch hẳn mọi ký ức như chưa từng gặp gỡ. Nhưng chúng ta ai mà chẳng phải sống tiếp. Cuộc sống bên ngoài kia vẫn mải miết trôi. Chúng ta bị cuốn theo nó. Những hoài niệm hay dằn vặt về quá khứ, rồi một ngày cũng phải xếp vào một ngăn nào đó, miễn là đừng có cơ hội khơi gợi lại.

Cuối cùng, tôi cũng xác định được tình cảm của mình giành cho X. Tôi tin rằng em sẽ là một người vợ tốt và chung thủy. Tôi nói với em: “Anh hiểu để duy trì mái ấm gia đình cần phải có sự góp sức của cả hai vợ chồng. Bản chất anh không phải là một kẻ lăng nhăng. Anh hứa với em là sẽ chỉ biết có mình em. Về phần em, anh muốn em hứa một điều: Đừng để anh phải một lần nữa đau đớn vì bị vợ mình phản bội. Nếu một ngày em hết yêu anh, em có tình cảm với người khác, xin hãy chia tay anh trước đã, được không?”

X ôm tôi, hôn tôi thật nhiều. Em cầm tay tôi đặt lên ngực mình, để tôi cảm nhận được nhịp tim em đang đập. “Có cần em phải nói ra nữa không, ngốc ạ”.

Thật không ngờ, lần này, vợ cũ của tôi lại không cam lòng!

Thật không ngờ, một phụ nữ mềm yếu, sống dễ dãi và thiếu trách nhiệm với cuộc đời mình bao lâu nay lại ghen tuông dữ dội đến như vậy. Cô ấy tìm tôi khóc lóc, bảo sẽ ly hôn chồng để về với tôi, nếu tôi cưới X thì cô ấy sẽ tự tử… Cô ấy tìm X, khóc lóc “van xin” X trả tôi cho cô ấy… X bảo: “Em khác chị. Nếu anh ấy còn yêu chị, muốn quay lại với chị, em sẵn sàng ra đi ngay. Nhưng nếu anh ấy đã yêu em, muốn sống với em thì em không thể nào thôi yêu anh ấy được”.

Sau một lần nói chuyện thẳng thắn, dứt khoát, khuyên vợ cũ quay về chăm lo cho gia đình mới, tôi cắt mọi liên lạc, cương quyết từ chối gặp mặt lại. Tôi có mấy căn nhà đều đem cho thuê. Tôi và X thuê một căn hộ chung cư cao cấp ở. Nơi đó an ninh rất tốt, chúng tôi không sợ bị làm phiền bất chợt.

Ngày cưới của X và tôi sắp đến thì vợ cũ của tôi uống thuốc ngủ tự tử thật nhưng may mắn được người nhà phát hiện kịp thời, đưa vào bệnh viện…

Biết tin, X và tôi rất hoảng hốt và thở phào khi biết cô ấy đã qua cơn nguy kịch. Tôi quyết định không đến thăm cô ấy nữa. X khuyên tôi đi thăm, đi khuyên nhủ cô ấy nhưng tôi nghĩ tốt nhất thà cứ làm làm lơ hẳn đi còn dứt khoát với nhau được, nếu không sẽ lại sa đà dây dưa lằng nhằng, rồi bao nhiêu chuyện xảy ra nữa.

Tôi mệt mỏi rồi. Tôi chỉ muốn mình được thanh thản, bình yên mà sống với lựa chọn của mình. Có thể tôi đã lạnh lùng và ích kỷ vì mong muốn sự bình yên đó cho mình, cho nên có vẻ nhẫn tâm với cô ấy. Vì vậy, tôi đã không biết nhiều về cuộc hôn nhân của cô ấy. Cô ấy cũng rất tội nghiệp, bất hạnh trong mối quan hệ với người chồng sau – một người thần kinh không bình thường – nhưng đó là chuyện tôi sẽ kể sau.

Sau khi bình phục, vợ cũ của tôi cũng không còn có động thái gì khác nữa. Chắc cô ấy đã hiểu ra người tôi muốn xây dựng hạnh phúc bây giờ là X chứ không phải cô ấy.

Tôi chuẩn bị làm đám cưới với X. Chúng tôi rất hạnh phúc với bao viễn cảnh tươi sáng. Chúng tôi lên kế hoạch cưới xong rồi sẽ về ở đâu. Tôi dự định đưa X về làm việc tại cơ quan tôi cho vợ chồng gần nhau. Thời gian ấy, chúng tôi thậm chí còn không giữ kế hoạch, vì mong muốn có con càng sớm càng tốt. Chúng tôi còn đặt trước cả tên các con, nếu là con trai thì tên gì, con gái thì tên gì…

Nhưng cuộc đời, lại một lần nữa giáng bất hạnh xuống đời tôi. Tôi căm hận cuộc sống này. Tôi căm hận số phận của tôi. Vì lần này, tôi đã mất X mãi mãi. Vĩnh viễn.

X bất ngờ bị tai nạn giao thông. Em mất trước khi tôi kịp chạy đến bệnh viện. Em mất mà không kịp nói với tôi một lời nào.

Tôi ngã gục. Tôi ôm em lạnh ngắt trong lòng mà gào thét. Đau đến không thở nổi. Sao ông trời bất công đến thế, sao không trút bất hạnh vào tôi mà lại giáng xuống đầu em. Em, một cô gái 30 tuổi, tràn đầy sức sống, tràn đầy nhiệt huyết, tràn đầy ước mơ, hy vọng về tương lai. Còn tôi, một gã chán đời khốn nạn không ra gì, sao cứ phải sống vật vờ mãi giữa cuộc đời đầy ô trọc này?

Tôi suy sụp. Rất nhiều đêm không thể ngủ được. Rất nhiều lần tôi thức dậy rồi nằm ì ra đó cả ngày, cả buổi. Hình ảnh em, tiếng nói em, nụ cười em, hơi thở em cứ tràn ngập. Những kỷ niệm, những ký ức không đầu không đuôi dồn dập. Nó làm tôi muốn phát điên. Nhớ em, nước mắt mãi không khô được. Rồi tôi lang thang qua những nơi tôi và X đã từng đi. Tôi thường đến quán cà phê góc phố gần nhà, nơi tôi và X hay ngồi, chọn cái bàn đó, ngồi thẫn thờ cho đến khi quán đóng cửa…