Tôi Đang Chăn Rau Là Vợ Cũ

Chương 5

Gió không đến và biển không còn sóng

Mặt nước sâu hun hút màu vô vọng

Khi cánh buồm

chết lặng

giữa trùng khơi…

Những ngày đó, tâm trạng tôi thật khó nói, tình cảm tôi dành cho X cũng thật khó nói. Khi biết được mọi chuyện, tôi không thể tin được một người con gái như X lại có thể nghĩ ra, làm được những việc ghê gớm như vậy. Lẽ ra, tôi phải giận cô ấy lắm. Nhưng thực lòng tôi không thể giận được. Chỉ cảm thấy chua chát vì tôi mới chính là nguyên nhân của mọi việc.

Còn em, tôi giận và trách em. Em quá cả tin, em quá dễ dãi với chính tương lai của mình, để chúng tôi, thay vì đã ở bên nhau thì một lần nữa lại cách xa. Mà lần này, cách xa là biền biệt. Cái hố em đào khoét trong lòng tôi, có lẽ vĩnh viễn sẽ không thể lấp lại được nữa!

Ngày đó, khi X chấp nhận rời xa tôi vì em, X thật sự không cam lòng. Biết cặn kẽ chuyện xưa của tôi, X là người phê phán em thẳng thắn và mạnh mẽ nhất. Cô ấy bảo không thể hiểu nổi vì sao một người vợ đang yêu chồng dường ấy lại có thể dễ dàng nɠɵạı ŧìиɧ trong một năm ngắn ngủi mà chồng xa nhà. Cho dù chỉ là nhu cầu thể xác, thì phụ nữ, cũng không thiếu phương cách giải tỏa, cân bằng để không phản bội chồng…

X âm thầm liên lạc với em. Như bạn gì đã đoán đúng đó, cô ấy kể ra một câu chuyện khá lâm ly về mối tình của cô ấy với tôi, nào là cô ấy đang mang thai bảy tháng, nào là tôi đã hứa có trách nhiệm với mẹ con cô ấy, nào là cô ấy đã phải giành giật tôi với vài cô gái khác như thế nào, nào là tôi còn hận em đến mức đêm nằm mơ vẫn vô thức thốt ra những lời căm thù ra sao… X “xin” em tha cho cô ấy và tôi, để tôi có một cuộc sống bình an, để “con chúng tôi” có cha mẹ.

Và để thuyết phục em, X còn gửi cho em xem những hình ảnh, clip X và tôi mặn nồng tình tứ. X còn gửi ảnh tình tứ của vài cô gái khác với tôi. Đặc biệt là một clip làm tôi mang “nỗi oan Thị Kính”, tình ngay lý gian.

Đó là X có một người em gái thua cô ấy hơn một tuổi. Hai chị em nhìn bề ngoài rất giống nhau. Cô em của X có chồng làm dân xây dựng, sống ở quận 2, đang mang thai bảy tháng. Đợt đó chồng cô ấy xuống VT làm công trình. Một sáng X nói bận việc công ty quá nên đưa mấy túi hoa quả, quần áo trẻ sơ sinh, thuốc men… nhờ tôi chạy ra nhà đưa gấp cho cô em. Tôi alo cho cô em hẹn rồi lái xe ra. Cô em ra tận xe đón tôi vào nhà. Tôi đưa đồ, ngồi hỏi thăm, nói chuyện vui vẻ một lúc rồi về.

Giờ ngồi nghĩ lại thấy cũng không có gì bất thường, chỉ là lúc đó tôi cũng chỉ hơi thoáng ngạc nhiên thoáng qua vì tóc của cô em để cùng một kiểu như tóc X, và khi đón tôi ngoài xe, cô em có vẻ thân mật hơn bình thường, cứ líu ríu bám lấy bên cạnh tôi. Nhưng cảm giác là lạ cũng nhanh chóng bị xóa đi bởi tôi nghĩ cô em có thể đã xem tôi như một người anh rể thân thiết.

Thì ra chị em X đã thuê người lén quay phim cái cảnh cô em ra đón tôi, rồi thân mật líu ríu bên cạnh tôi, còn tôi với một đống đồ trên tay vui vẻ cùng nhau đi trên quãng đường khoảng 20m vào nhà… rồi gửi cho em để minh chứng cho em biết “tình cảm vợ chồng” của X với tôi. Sau này tôi coi cái clip đấy thì đúng là rất giống cái cảnh chồng đi mua đồ cho vợ về, vợ bụng bầu lùm lùm vui vẻ ra đón, như cảnh trong phim ấy.

Một kịch bản rất đơn giản, một đoạn clip rất đơn giản, kết hợp với những gì X đã viết, đã gửi, không ngờ lại làm em – một phụ nữ nông nổi – ngã gục! Thật ra em cũng âm thầm tìm hiểu qua vài người quen tôi mà em biết. Nhưng tất cả họ chỉ biết là đời sống tình cảm của tôi phức tạp, nhiều bóng hồng, việc làm một cô nào đó có bầu cũng là chuyện thường.

Điều đáng trách nhất là em lại không nói chuyện thẳng với tôi mà lại đột ngột cắt hết liên lạc. Ngay trong cái mail cuối cùng trả lời tôi cũng không chịu nói. Em nghĩ rằng rời xa hẳn tôi là tốt cho tôi và X, rằng trong sâu thẳm của tâm hồn, tôi vẫn hận em. Nếu em quay lại, mọi người đều đau khổ, nhất là “đứa bé trong bụng” X… Chán nản, em đi đến một quyết định rất nông nổi và vô trách nhiệm với đời mình là bỏ học về nước lấy chồng. Em hy vọng sẽ cố quên được tôi, và chúng tôi sẽ mất hẳn cơ hội quay lại hay dây dưa với nhau.

Điều ân hận nhất là ngày đó tôi lại tự ái và bất cần nên không chịu tìm hiểu kỹ hơn. Như con chim từng một lần bị thương nên sợ cành cong, trong đầu tôi lúc ấy lại cứ lởn vởn suy nghĩ rằng em lại thay lòng đổi dạ, chắc bên đó kiếm được anh Mỹ nào ngon ngon rồi…

Điều làm tôi ngạc nhiên là X có thể nghĩ ra, làm được những việc như vậy, và như số phận, lại thành công. Tôi ngạc nhiên không phải vì đánh giá thấp IQ của X (cũng như nhiều phụ nữ khác của tôi). Tôi ngạc nhiên bởi X có tâm hồn rất đẹp, rất nhân hậu mà tôi luôn đánh giá cao là vì người hơn vì mình. Chẳng lẽ vì yêu tôi quá hay X thật sự nghĩ rằng em chỉ mang đến bất hạnh cho tôi, còn cô ấy mới là người có thể mang lại hạnh phúc cho tôi?

Và, sau khi đã rõ ràng mọi chuyện, tôi vẫn thấy mình không thể giận X được. Vì tình yêu, cô ấy có quyền làm thế. Có chăng là tôi ngồi giận tôi.

Và, cho đến nay thì tôi đã mất X thật rồi, khi đã hiểu ra một điều: Tôi thật sự yêu X!

Xin lỗi các bạn, viết đến đây, nước mắt tôi đã rơi… Thật đáng hổ thẹn, yếu đuối quá. Đã lâu rồi tôi không yếu đuối thế này. Nặng nề quá! Tôi phải ra khỏi nhà, alo cho cô nào đó, đi làm một cái gì đó để khỏa lấp. Tạm biệt, hẹn lúc khác tôi sẽ tiếp tục hầu chuyện các bạn. Thanks!

Đêm đó khi em tới tìm tôi và quyết ở lại nói chuyện, không chịu về. Nghe em kể, tôi mới biết chuyện giữa em và X. Lại một đêm không ngủ, đầu óc như một mớ bòng bong. Sáng hôm sau, tôi bảo em: “Thôi em cứ về đi, anh cần ở một mình, anh cần có thời gian suy nghĩ. Anh thấy rất mệt mỏi”.

Không hiểu sao mấy ngày sau đó, tôi lại nghĩ về X nhiều hơn là nghĩ về em. Những kỷ niệm từ khi mới quen, từ khi tôi chinh phục, từ khi X thuộc về tôi cứ liên tiếp ùa về, nhắm mắt lại nó cũng hiện ra mồn một. Phải chăng bấy lâu nay, tôi vẫn bị nỗi đau âm ỉ vì em phản bội dày vò nên khi gặp lại em, thấy em có vẻ còn nặng tình với mình quá thì lòng tự ái được vuốt ve. Tôi lao vào em mà quên đi X, người con gái đã rất chung tình với mình.

Hồi đó, có một chiều chủ nhật, tôi chở X ra một quán nước ở ngoại ô, là một biệt thự cũ cải tạo lại ven một nhánh sông SG. Trời đẹp, quán đẹp, một góc nhỏ êm đềm. Chúng tôi nửa nằm nửa ngồi dưới gốc dừa, mơ màng nhìn lớp lớp lục bình đủng đỉnh nối đuôi nhau trôi lờ lững. Nắng ấm dịu dàng lọt qua kẽ là dừa lưa thưa, gió mơn man trên tóc, trên mặt, rất thoải mái.

X lay tôi, chỉ cho tôi thấy phía bờ bên kia. Một mái nhà tranh, vươn những bậc tam cấp nho nhỏ chạy xuống bờ sông, ẩn hiện giữa hàng dừa non mơn mởn. Khung cảnh bình yên, nên thơ lắm! X thì thào: “Em ước gì chúng mình được ở đó, bên nhau, dù chỉ một ngày thôi, cũng đã mãn nguyện rồi”. Tôi bật cười, trêu: “Sau này nếu em thích, mình sẽ tìm mua một chỗ như thế. Cả đời chứ một ngày gì. Chỉ sợ ven sông nhiều muỗi, lúc đó em lại bảo phải vào nội thành sống gấp thôi”.

Như nhiều cô gái ngày nay, X cũng thích shopping. Nhưng hầu như lúc nào, X dường như cũng đều nghĩ cho tôi trước khi cho X. Biết tôi thích màu đen, có lần vào ngày lãnh lương, X bỏ gần hết tiền lương tháng mua tặng tôi một cái ĐTDĐ mới nhất của Sony, dù tôi đã không thiếu gì ĐT. Có lần sinh nhật tôi, không biết X chuẩn bị từ lúc nào để tặng tôi một bộ đồ ton sur ton đen từ đầu đến chân: áo, cà vạt, thắt lưng, quần, giày vớ…

Biết tôi thích nghe Trần Thái Hòa, Tô Chấn Phong…, X lang thang ở nhiều cửa hàng tìm mua đĩa nhạc, lần nào về cũng hớn hở bảo “đĩa gốc xịn đó anh, chất lượng lắm”. Biết tôi thích mùi thơm của hoa nguyệt quế, X tìm mua vài chậu thật to, thật đẹp đem về để trong vườn nhà, có một cây để ngay góc sân, cạnh bàn tôi hay ngồi uống trà đêm khuya hay sáng sớm. Tôi có một tật xấu từ sau khi ly hôn là hút thuốc và thích xài hộp quẹt zippo. X cũng chịu khó đến những nơi bán zippo, lâu lâu về lại “tặng anh nè”…