Tôi Đang Chăn Rau Là Vợ Cũ

Chương 2

Qua sự cố này, tôi rút ra được một bài học, dù chua chát nhưng là sự thật mà dường như vài quý ông trên đây cũng đã rất thấm thía: Đàn bà, vốn dĩ rất yếu mềm, cảm tính và dễ sa ngã. Không có người phụ nữ chung thủy, chỉ có người phụ nữ chưa có cơ hội phản bội mà thôi!

Trở lại kế hoạch chinh phục vợ thằng sếp lăng nhăng kia. Tôi rất nhanh có khá đầy đủ thông tin. Cô ấy thua tôi hai tuổi, đã có một con trai bốn tuổi, cha mẹ làm giáo viên nhưng lại là cháu ruột của một quan chức có thế lực trong ngành ngân hàng… (chắc ngày xưa thằng sếp lăng nhăng này nó tán cũng vì cái thế này chăng). Tôi còn biết một số chi tiết khác về sở thích như cô ấy thích đầm hoa, áo hoa, bông tai và vòng cỗ dạng chuỗi dài, thích ăn đồ Tây, xem phim rạp, nghe nhạc Trịnh…

Có lẽ tôi sẽ không nói thêm nhiều hơn về cô ấy – nạn nhân đầu tiên của tôi trong một chuỗi dài dằng dặc những phụ nữ đang có chồng mà tôi đưa lên giường sau này. Riêng với cô ấy, đến nay thật lòng tôi vẫn áy náy. Cô ấy vô tội. Nhưng biết làm sao được, lúc đó tôi chỉ khao khát trả thù, cho thằng khốn nạn kia thấm thía những gì mà nó đã “tặng” tôi.

Lần đầu tiên “tình cờ” gặp mặt, tôi sững sờ bởi vẻ đẹp rất hiện đại và cá tính của cô ấy. Tôi thấy ngạc nhiên cho thằng khốn nạn kia, vợ đẹp như vậy, có con trai rồi mà vẫn đi lăng nhăng ở ngoài (sao lúc đó tôi khờ khạo quá đi mất). Có lẽ tôi đã gặp may vì cô ấy cũng đang chán chồng (hay tôi có sức cuốn hút với phụ nữ), chỉ sau ba tháng ra vẻ điên cuồng theo đuổi vì tiếng sét ái tình với vài món quà đắt tiền, và sau cái lần tôi chìa cái giấy tòa thông báo thụ lý vụ ly hôn của tôi cho cô ấy xem, tôi đã đưa được cô ấy vào nhà nghỉ, vào cái phòng đã đặt sẵn máy quay lén.

Tôi chấm dứt ngay với cô ấy vì những gì cần có đã có. Tôi gửi bản sao cuốn băng sεメ và vài tấm ảnh chụp những lúc khác tôi và cô ấy vui vẻ cà phê, nhà hàng, xem phim… bên nhau cho thằng sếp. Người giúp việc của nhà nó báo cáo lại cho tôi biết nó về ***g lộn lên, mặt đỏ tía tai làm ầm ĩ lên với vợ. Nó còn khóc nữa chứ, ha ha ha. Cô ấy cũng không vừa, đốp chát “ông ăn chả thì bà ăn nem đấy”, “ly hôn đi”. Đó là bởi trước khi nó tòm tem với vợ tôi, cô ấy đã từng vài lần phát hiện ra nó nɠɵạı ŧìиɧ.

Nhưng nó là thằng hèn. Bị vợ cắm sừng mà không dám ly hôn, chắc sợ ông chú của vợ triệt sự nghiệp. Nhưng tôi không tha cho nó. Tôi thực hiện bước thứ hai. Tôi làm đơn tố cáo, gửi kèm bằng chứng tới đơn vị nó, cơ quan chủ quản cấp trên, đảng ủy… Tôi thuê người đứng trước cổng cơ quan nó từ sáng sớm, ai vào làm việc cũng dúi cho một tờ “truyền đơn” kể tội nó dẫn gái vào nhà nghỉ bị bắt quả tang. Và dĩ nhiên, tôi không quên gửi bản sao cuốn băng cho vợ nó, tức tình nhân – cũng là nạn nhân đầu tiên của tôi.

Nó không dám ly hôn nhưng cô ấy dám. Và dĩ nhiên, chú của cô ấy không tha cho nó. Sau này tôi nghe kể lại là nó mất vợ con, mất chức, bị kỷ luật đảng…

Còn em, cũng không còn mặt mũi nào làm việc ở đó nữa. Em bỏ việc.

Trở lại vụ ly hôn của em và tôi. Sau cú sốc ở cơ quan này thì không thấy em đòi tự tử nữa, cũng không thấy em cố gắng xin tôi tha thứ và hàn gắn với tôi nữa. Chuyện ly hôn ở tòa diễn ra khá nhanh bởi với các vụ ly hôn vì chồng/vợ nɠɵạı ŧìиɧ này 100% là tòa chấp thuận (dĩ nhiên cũng có chút tác động từ phía tôi cho diễn tiến nó nhanh hơn he he). Chúng tôi không có con cái, tài sản chung chủ yếu là căn nhà thì tôi tự nguyện để cho cô ấy. Thế là xong!

Tôi chuyển công tác vào SG để làm lại cuộc đời. Một cuộc sống hoàn toàn mới, đầy chinh phục, thử thách, và đam mê, và hưởng thũ. Tôi đã nghĩ không bao giờ gặp lại em nữa. Nhưng đời không ai biết được chữ ngờ. Hai năm trước tôi lại gặp em ở cái đất này.

Ngày đó, ly hôn xong, tôi chuyển công tác vào SG. Tôi muốn đến một môi trường sống hoàn toàn mới, để có thể nhanh chóng quên đi vết thương lòng. Hơn nữa, vào đây tôi có nhiều cơ hội để phát triển sự nghiệp của mình hơn. Chưa kể, tôi có một số mối quan hệ xã hội tốt, có thể hợp tác làm ăn bên ngoài.

Trả thù rồi, dứt bỏ quá khứ với người vợ một thời tôi hết mực tôn thờ rồi, bạn nghĩ tâm trạng tôi thế nào? Vui ư? Không! Buồn chán và trống rỗng ư? Cũng không!

Tôi trả thù thằng sếp của em, vì tôi nghĩ lẽ công bằng ở đời là thế, có vay thì có trả. Tôi chia tay em, vì tôi không quên được cái cảnh tệ hại kia. Một khi quên không được, sống với nhau cũng chỉ làm khổ nhau hơn mà thôi. Tôi không muốn cả đời mình phải sống trong giận hờn, oán trách, day dứt.

Bỏ lại quê nhà và em sau lưng, tôi ra đi với bài học thấm thía và cay đắng về tình yêu, về lòng người. Như tôi đã nói, tình cảm chỉ là một dạng cảm xúc. Nó có thể tự thân thay đổi hoặc bị biến dạng bởi hoàn cảnh. Không có người phụ nữ chung thủy, chỉ có người phụ nữ chưa có cơ hội phản bội. Những tháng năm sau này, càng tiếp xúc với nhiều dạng phụ nữ, tôi càng thấy điều đó đúng.

Tôi tập trung vào công việc và kinh doanh vì có thực mới vực được đạo. Tôi gặp nhiều may mắn và mọi chuyện đều rất ổn.

Về tình cảm, tôi đã thề với lòng là sẽ không cưới vợ thêm lần nào nữa, nếu có quen ai thì cũng chỉ chơi bời cho nhẹ lòng.

Nửa năm đầu tiên ở SG, tôi không hề để ý tới bất cứ một cô gái nào vì không có hứng thú. Nhưng đúng là đời, theo tình tình chạy, chạy tình tình theo. Có một cô bé mới ra trường vào cơ quan tôi làm việc lại tình nguyện say nắng tôi. Tôi không tán nhưng tôi không tu. Cho tôi thì tôi hưởng. Thật không ngờ cô bé đó còn là con gái. Nhưng tôi vẫn nói thẳng với cô bé đó là đừng chờ đợi hy vọng gì ở tôi vì tôi không tin vào phụ nữ, tôi không muốn lập gia đình, tôi chỉ thích một cuộc sống tự do. Rồi cô bé đó nghỉ việc, nhắn cho tôi cái tin: “A độc ác lắm”. Tôi cười, delete tin nhắn ngay, không thấy cảm giác gì.

Kể ra đến lúc đó, tôi vẫn là một thằng tử tế, bởi sau khi cô bé ấy đi rồi, tôi cũng chẳng có hứng thú tán tỉnh ai nữa. Chỉ cho đến khi tôi gặp cô thứ hai thì lối sống của tôi mới thật sự thay đổi.

Cô ấy là phó giám đốc một công ty đối tác của tôi. Duyên dáng, tự tin, đã có chồng và con gái. Sau những lần gặp trao đổi công việc, một ngày tôi mời cô ấy đi ăn trưa như hai người bạn thân tình. Chúng tôi có uống một chút rượu. Không biết vì rượu, vì khung cảnh lãng mạn của nhà hàng hay vì thấy tin tưởng tôi mà cô ấy trải lòng hơi nhiều.

Có lẽ, cô sẽ không trở thành nạn nhân của tôi nếu không đưa ra những tuyên bố cao ngạo nhuốm đầy màu đạo đức giáo điều về tình cảm như ghét người nɠɵạı ŧìиɧ, tin vào sự chung thủy, tin vào hạnh phúc gia đình, tình nghĩa vợ chồng, rồi nào là cô ấy yêu mái ấm của mình…

Tôi ngồi nghe mà cười khẩy trong lòng. Cái máu chinh phục thời cưa đổ vợ thằng sếp trỗi dậy. Nào có lâu gì, chỉ cần hai tháng trời theo đuổi quyết liệt, và cô ấy đã đổ cái rụp!

Bắt đầu từ đó, cuộc sống của tôi, bên cạnh công việc, kiếm tiền, tiêu tiền cho những sở thích riêng là niềm vui săn gái. Tôi săn gái có nguyên tắc, phải đẹp, nữ tính (hoặc cá tính), có học thức, con nhà lành và đặc biệt tối kỵ gái bia ôm, mát xa.

Đời thật oái ăm. Tôi đã đi xa để quên em, cứ nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại. Vậy mà tái ngộ nhau ở chốn này. Hai năm trước, chúng tôi tình cờ chạm mặt tại sân bay TSN khi em đang đi cùng chồng sắp cưới.

Gần bốn năm cách xa biền biệt, ngỡ rằng đã lãng quên, nhưng giây phút tình cờ nhìn thấy em trong nhà ga quốc nội, thật sự tôi vẫn choáng váng.

Tôi cố giữ nét mặt lạnh lùng như lâu nay vẫn vậy. Có lẽ tôi đã quay đi, đi thẳng, nếu như cạnh em không có anh chàng hói đầu ấy.

Một điều thật lạ lùng. Đã chủ động ly hôn, đã đường ai nấy đi, không còn là gì của nhau nữa, mà sao nhìn thấy em bên người đàn ông khác, tim vẫn nhói đau. Cứ nghĩ kinh qua bao cuộc tình, mình chai sạn lắm rồi mà. Nhưng đúng là anh chàng hói đầu nhìn có vẻ trí thức hiền lành ấy đã níu bước chân tôi lại.