Thập Niên 70: Mang Theo Dược Vương Xuyên Không

Chương 27: Nhìn ra được

Nhưng việc thảo luận chuyện sinh con với em họ của mình thì không hợp lý lắm.

Hứa Quang Minh vội vàng nói: "Nguyệt Hi, em nói những điều này làm gì? Em có vấn đề gì, đợi chị dâu em tan ca về rồi hãy hỏi cô ấy."

"Em nói chuyện gì với chị dâu chứ? Đâu phải lỗi của chị ấy, anh họ đừng ngại đi khám, anh không phải bệnh nặng gì đâu, uống thuốc một thời gian là được."

Hứa Quang Minh: ? ? ?

"Nguyệt Hi, em đang nói cái gì vậy? Sao anh không hiểu?" Hứa Quang Minh mặt mày ngơ ngác, hoàn toàn không biết Tô Nguyệt Hi đang nói gì.

Tô Nguyệt Hi vỗ trán, cô nhận ra rằng mình không thể quá khéo léo, chỉ có thể nói thẳng: "Anh họ, ý em là cơ thể anh có vấn đề, đó mới là lý do tại sao hai người cưới nhau ba năm mà vẫn chưa có con, anh hiểu chưa?"

Hứa Quang Minh dĩ nhiên hiểu, nhưng anh ấy cũng hơi tức giận.

"Nguyệt Hi, em nói linh tinh cái gì vậy, sinh con là chuyện của phụ nữ, làm sao đàn ông lại có vấn đề được."

Tô Nguyệt Hi: "..."

Dù là anh họ gần, nhưng nghe những lời ngu muội từ miệng anh ấy, Tô Nguyệt Hi cũng muốn mắng chửi.

"Anh họ, anh không phải là người đã được giáo dục sao, sao vẫn giữ cái tư duy cũ kỹ đấy? Sinh con chỉ dựa vào một mình phụ nữ, làm sao sinh được?"

Hứa Quang Minh lắc đầu thành thật.

Tô Nguyệt Hi vỗ tay: “Đúng rồi, sinh con, đàn ông và phụ nữ đều không thể thiếu, nếu không sinh được, tự nhiên cũng có thể là do vấn đề của đàn ông."

"Nói cho dễ hiểu, dù đất màu mỡ đến mấy, nếu hạt giống kém cũng không thể nào thu hoạch được, hiểu chưa?"

Với phép ẩn dụ như vậy, Hứa Quang Minh không phải là người ngốc, làm sao không hiểu được.

Nhưng Hứa Quang Minh vẫn không chịu thừa nhận, anh ấy không cam lòng hỏi: "Vậy em biết là do anh từ đâu?"

"Khụ khụ..." Khi nhắc đến vấn đề này, Tô Nguyệt Hi hơi ngượng ngùng gãi mũi: “Ha ha! Em... em tự học y học cổ truyền, nhìn... nhìn ra được."

Hứa Quang Minh: Ngẩn người.jpg

"Phải chăng là... anh nghe nhầm?"

"Không." Tô Nguyệt Hi khẳng định.

Hóa ra tai của mình không có vấn đề, Hứa Quang Minh tức giận dùng ngón tay chọc mạnh vào trán Tô Nguyệt Hi.

"Nhóc thối này, em thật là to gan, y học cổ truyền có thể học tùy tiện sao? Em không thấy thầy thuốc Trung y bị đấu tố có kết cục thế nào à?"

Tô Nguyệt Hi sờ vào trán đỏ lên, vẻ mặt đáng thương: “Em luôn học lén lút, chẳng nói với ai cả, nếu không phải vì anh, làm sao em dám lộ mình ra?"

"Em đã hy sinh nhiều như vậy, mà anh còn nổi giận với en, chẳng lẽ anh không phải là anh trai em sao!"