Khi Tô Nguyệt Hi nghe được điều này, cô cảm thấy hơi lo lắng.
Dù sao linh hồn của cô và nguyên chủ cũng không giống nhau.
Sau đó, Tô Nguyệt Hi bị Hắc Kim khinh thường bằng đôi mắt nhỏ của mình, lúc đó lời nói của Hắc Kim là:
"Cô nghĩ rằng, cô có thể đến thế giới này là nhờ ơn trời sao! Hừ! Trời đâu có thời gian quan tâm đến một đứa lâu la như cô, việc cô có thể sống lại, đều là nhờ không gian đổi lấy công đức, nguyên chủ của cô, cũng chính là kiếp trước của cô."
Tô Nguyệt Hi: "Điều này không thể nào đi?"
Tô Nguyệt Hi không tin lắm: “Hậu nhân của Dược Vương truyền từ đời này sang đời khác, phải có bao nhiêu người, tại sao không gian không cứu người khác?"
"Còn nữa, tại sao kiếp trước của tôi không xuất hiện không gian?"
Hắc Kim: "..." Nói nhiều thật!
Tô Nguyệt Hi lại sử dụng kỹ thuật vuốt lông.
Hắc Kim: "Gurulu gurulu..."
Quá thoải mái, đôi mắt nhỏ của Hắc Kim nhắm lại thành một đường kẻ, sau đó giải đáp thắc mắc của Tô Nguyệt Hi.
"Chỉ có cô được không gian cứu, bởi vì cô là hậu nhân cuối cùng của Dược Vương, còn là người duy nhất trong mười mấy đời học y.]
Nói đến đây Hắc Kim tức giận, là hậu nhân của Dược Vương, nhà họ Tô lại mười mấy đời không ai học y, khiến nó bị kẹt trong không gian hàng trăm năm, đúng là tức chết nó.
[Còn về việc không gian không xuất hiện trong kiếp trước, là bởi vì không gian cần giọt máu để nhận chủ.]
Tô Nguyệt Hi: ? ? ?
"Nhưng tôi không hề biết không gian chứa đựng thứ gì? Làm sao để nhận chủ?"
Hắc Kim nằm dang tay dang chân trong lòng bàn tay Tô Nguyệt Hi: “Không gian chính là bùa hộ mệnh của cô trong kiếp trước đó! Khi cô sắp chết, giọt máu mũi của cô rơi xuống, không gian mới được kích hoạt."
Tô Nguyệt Hi cuối cùng cũng hiểu ra, không gian hóa ra chính là tấm thẻ đen mà cô luôn đeo trên cổ.
Không ngờ, vẻ ngoài bình thường, thậm chí có phần xấu xí của tấm thẻ đen, lại là một không gian.
Tô Nguyệt Hi muốn khóc, nếu biết thứ đó là bảo vật, cô nhất định sẽ sớm nhận chủ, không cần phải chết.
Nhưng cũng may là không gian xấu xí, Tô Nguyệt Hi mới có thể giữ được nó.
Nếu nó đẹp hơn một chút, khi còn nhỏ chắc chắn đã bị những đứa trẻ khác ở viện mồ côi cướp mất, khi đó Tô Nguyệt Hi chẳng còn cơ hội sống lại lần nữa.
So với việc chết hẳn, sống lại một lần dù môi trường kém hơn, nhưng ít ra cô vẫn còn sống phải không?
Cô nên biết ơn!
Tiếp theo, Hắc Kim nói, muốn sử dụng không gian, điều quan trọng nhất là cần dùng y thuật cứu người, thu được công đức.