Thập Niên 80: Mẹ Kế Đối Chiếu Tổ Từ Chối Cạnh Tranh

Chương 5: Không Quan Trọng

Lái xe Tiểu Lý thì cứ thấy thấp thỏm, rốt cuộc thì anh ta có nên chủ động bắt chuyện không?

Vị nữ đồng chí này là người vợ mới cưới của giáo sư Quý, nhưng trông dáng vẻ hai người thì hoàn toàn không giống một đôi chút nào.

Anh ta từng nghe kể không ít chuyện về giáo sư Quý.

Giáo sư Quý là du học sinh được nhà nước cử đi, mới về nước chưa được mấy năm, còn trẻ mà đã học hai bằng tiến sĩ ở nước ngoài, còn bồi dưỡng chuyên ngành công trình hàng không vũ trụ, cực kỳ được trường học coi trọng.

Nhưng tính cách của anh nổi tiếng là lạnh nhạt, chuyện đại sự cuộc đời của anh cũng khiến người ta đau đầu nhất.

Nghe nói giáo sư Quý được hiệu trưởng giới thiệu cho bao nhiêu đối tượng, mà chẳng nên đôi được với ai, thậm chí còn làm con gái nhà người ta òa khóc.

Thế là có người ngầm nói giáo sư Quý có tính cách kiêu căng bất lịch sự, học toàn thói xấu của người nước ngoài.

Anh ta tiếp xúc với giáo sư Quý vài lần, nhưng lại cảm thấy giáo sư Quý không thích nói chuyện, chứ không hề cảm thấy giáo sư Quý kiêu căng ngạo mạn chút nào.

Trong lòng anh ta liên tục bồn chồn: "Chị dâu là người nơi nào?"

Tống Thời Hạ tỉnh dậy "đúng lúc".

"Ừm? Đang hỏi tôi ạ?"

Tiểu Lý cảm động rưng rưng nước mắt, cuối cùng đã có người chịu để ý tới anh ta rồi.

"Tôi đang hỏi chị dâu là người ở đâu, giáo sư Quý xin nghỉ một tuần là đã về rồi."

Không thể không nói rằng chị dâu thật sự xinh đẹp, anh ta lái xe cho lãnh đạo nhiều năm rồi, mà chưa từng thấy ai xinh đẹp hơn chị dâu.

"Nhà tôi ở tỉnh H, một vùng nông thôn xa xôi."

Tống Thời Hạ không cảm thấy xuất thân nông thôn là chuyện xấu hổ gì.

Tiểu Lý thì phản ứng khá kích động: "Tôi cũng tới từ tỉnh H này, chúng ta là đồng hương rồi. Tôi là người của thành phố S, còn chị dâu thì sao?"

Trùng hợp ghê, Tống Thời Hạ cười đáp: "Tôi cũng tới từ thành phố S."

Người đàn ông vừa lên xe đã nhắm mắt nghe vậy thì chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt màu trà không nhìn ra cảm xúc gì.

"Lái xe thì tập trung nhìn đường."

Tiểu Lý lập tức im bặt, Tống Thời Hạ tiếp tục nhắm mắt.

Quý Duy Thanh, không nhận ra mình phá hỏng bầu không khí, chỉ cảm thấy quái lạ.

Anh chỉ nhắc Tiểu Lý lái xe thì nhìn đường, mà sao cứ như là anh làm kẻ ác vậy?

Trong lòng Tống Thời Hạ không có cảm giác gì, cô nói chuyện với Tiểu Lý chỉ là xã giao khách sáo mà thôi, không cần tiếp tục nói chuyện nữa là quá hợp ý cô.

Về phần ý tưởng của Quý Duy Thanh ư? Lại càng không quan trọng.

Chờ anh ta bận việc, trong nhà cũng chỉ còn cô còn đứa bé, trẻ con còn phải tới trường đi học, lúc đó chỉ còn mình cô ở nhà, không phải là quá tuyệt vời ư.