Cả đêm hôm ấy, Giả đại nhân nào có ngủ được.
Ngài đang hết sức băn khoăn một chuyện, tại sao bọn đạo tặc gớm ghê lại có thể biết rõ nơi mà ngài cất giữ của cải? Rốt cuộc thì ai là người đã mách nước cho chúng? Chẳng lẽ trong phủ của ngài lại chứa đựng nội gián?
Thật không thể nào hiểu nổi!
Rõ ràng, ngoài ngài và quản gia thì không một ai hay biết vị trí của mật đạo. Mà Giả Thế Khang thì không mảy may nghi ngờ người quản gia đã trung thành, tận tụy với mình lâu nay.
Vậy, kẻ đó rốt cuộc là ai?
Sao có thể nắm rõ bí mật của ngài trong lòng bàn tay như thế?
Sáng ngày hôm sau, khi phương thuốc của y sư đã có công hiệu, Giả Thiệu Vân bấy giờ mới giảm bớt đau đớn.
- Vân Nhi, con hãy kể rõ ta nghe. Rốt cuộc thì đối phương là thần thánh phương nào mà có thể làm cho con ta dở sống dở chết thế này?
Giả đại nhân nắm lấy tay hắn mà hỏi.
Hai nhi tử mà ngài vẫn luôn lấy làm điểm tự hào nay bị người ta đánh cho tan tác, chưa kể đám đông quân lính cũng chịu chung số phận.
Giả Thịnh Lâm tuy cũng bị thương nhưng còn chưa đến mức khốn cùng như đại huynh của hắn.
Trải qua một đêm đau thấu tâm can, lúc này, lòng của Giả Thiệu Vân không còn giữ vững được sự thăng bằng. Trong lòng sục sôi ý định báo thù dù cho ngày thường hắn khá điềm tĩnh:
- Thưa cha, bọn chúng đều che kín mặt mày nên con không thể thấy rõ hình dạng. Chỉ biết rằng, tên tướng cướp vóc dáng rất thư sinh và mái tóc của hắn khá dài. Trong khi giao đấu, con nghe loáng thoáng có người gọi hắn hai tiếng Uyên ca. Đó là tất cả những gì con biết!
Mới nói xong câu, Giả Thiệu Vân đã khổ sở gập người chuẩn bị nôn ra một ngụm máu nồng. Miệng hắn đỏ đắn bao nhiêu thì sắc mặt nhợt nhạt bấy nhiêu.
- Con cứ yên tâm mà dưỡng thương cho tốt! Cha thề, nhất định sẽ khiến kẻ lộng thương con ta phải trả giá đắt cho hành động của mình!
* * *
Gió chiều lai vãng, đông phương vàng chói ánh tia hồng.
Thanh Y hào hứng đến tìm Lạc Minh Viễn, nàng thực sự có chuyện muốn cậy nhờ huynh ấy.
Đến nơi mới biết, thì ra đại công tử không có trong tiền sảnh. Nghe người hầu nói, huynh còn đang bận tiếp khách ở hậu hoa viên.
Thanh Y chẳng biết mình có nên làm phiền Minh Viễn vào lúc này không? Nhưng dù sao cũng đến nơi rồi, giờ mà về thì há công toi?
Hậu hoa viên, trăm hoa đua nở.
Lạc Minh Viễn và khách quý đương lúc thưởng trà. Rợp mát khoảng trời chiều, tâm hồn hai vị cũng thâm nhập vào cảnh giới thiên nhiên linh diệu.
Cảnh trí dù đẹp đẽ bao nhiêu, nhưng thiếu thi ca là mất phần thơ mộng. Sẵn có tánh thi nhân trong người, Lạc Minh Viễn mới đặt chén trà ướp hương sen xuống, một tâm hồn uyển chuyển lại bắt đầu ứng khẩu thành thơ:
- Ngàn hoa đua nở ngát vườn Lâm
Gió mát trăng thanh tẩy bụi trần.
Đợi nắng gợϊ ȶìиᏂ hoa quyện gió
Vườn lam thanh thản dáng tri âm.
- Hay lắm, Lạc đại ca!
Vị khách vận tử y không thể không dành lời khen ngợi cho một Lạc Minh Viễn với vần thơ ru hồn. Dù là người khó tánh nhưng Diệp công tử lại chẳng bao giờ ngoảnh mặt với thơ. Thậm chí y còn có chút say mê, rung cảm.
Lạc Minh Viễn cười, nếu Diệp Huyền cùng mình đối ẩm mấy câu thì hay quá. Trong lòng hắn, cái người trước mặt mình 'tài sắc vẹn toàn' lắm, không gì có thể làm khó được y.
Hắn nói:
- Diệp Huyền, tặng huynh mấy câu thơ chứ? Coi như hầu đáp chút tình tri ngộ.
- Được!
Nam nhân tuy hơi bất ngờ nhưng vẫn đáp ứng. Dẫu rằng, y chẳng cần phải làm thơ nữa. Vì đôi mắt người ấy thật quá u huyền, quá huyễn mộng, còn đẹp đẽ hơn bất cứ áng thơ nào.
Trong mắt y ngấn đọng một chút tình cảm, âm thanh tuy trầm trầm nhưng rất dễ nghe:
- Nói trước là không hay lắm đâu, nghe xong đừng chê bai đệ đấy!
Diệp Huyền theo thói quen vuốt nhẹ những đường vân của chén trà, từng ngón tay lả lướt, thon gầy.
- Từ từ để đệ nghĩ!
Diệp Huyền phải tìm cảm hứng đã, y chưa tài đến mức mà xuất khẩu thành thơ.
Lạc Minh Viễn cũng phải bật cười. Diệp Huyền đúng thật..
- Trường tình ít tặng hoa thơm
Thường đem cung oán phiếm hờn tặng ta.
Lạc Minh Viễn có chút gật gù. Hay thật!
Đến lượt hắn rồi:
- Trải tâm thông sáng dịu hiền
Trung dung là phép thay tiên vào đời.
Diệp Huyền được dịp so chiêu:
- Thấy khổ ngục thấy cảnh tiên
Cảnh tiên cõi ngục tâm mình họa ra.
Liệu Diệp Huyền và Minh Viễn có biết, ẩn khuất dưới tán cây xanh mượt, có vị cô nương vẫn đang mê mải xem họ làm sao đối câu giao hòa.
Nàng là muội muội của Minh Viễn - Lạc Ngọc Cầm.
Từ đầu chí cuối, nàng chưa từng rời mắt khỏi một trang nam eo dắt sáo ngọc, tử y linh động.
Chàng đẹp quá!
Chàng là người đầu tiên khiến nàng phải mê muội.
Dù đây không phải lần đầu nàng nhìn người đó nhưng Ngọc Cầm vẫn không sao ngăn được nỗi niềm thổn thức nơi trái tim mình.
Lần nào vị ấy đến phủ, nàng cũng chỉ muốn ngắm nhìn từ xa.
Vì sao ư?
Vì nàng không chút xinh đẹp mà cũng chẳng hề duyên dáng.
Phải chi Ngọc Cầm đẹp đẽ như tứ muội thì nàng cũng không khổ đau thế này! Nàng tự ti và cũng đố kỵ, từ khi còn nhỏ đã ghen ghét với Thanh Y rồi.
Với một diện mạo tầm thường như thế, gặp rồi, liệu chàng có yêu?
Lạc Ngọc Cầm sầu não quá.
Bên bàn trà, hai huynh đệ kết nghĩa vẫn tiếp tục tặng nhau những vần thi tứ tuyệt:
- Bên dòng sông thấy ngàn xa
Thấy trăng thấy nước, thấy lầu vọng thiên.
Diệp Huyền nho nhã nhấp mấy ngụm trà, y tiếp tục:
- Bên dòng sông đón đợi ai
Đợi ai ai đợi, đón ai ai về?
Những câu thơ tuy ngẫu hứng là vậy, mà qua đó, Diệp Huyền vẫn gửi gắm một chút tâm tư.
Sau cùng, y chốt hạ:
- Non xanh nước biếc tiệp màu.
Năm châu thiên hạ, giang san chung tình.
Lạc Minh Viễn thật sự rất thích hai câu cuối cùng, hắn nhịn không nhịn được phải trêu y một chút:
- Chung tình, đệ sẽ thế sao?
Nghe thế Diệp Huyền cũng chẳng ngẫm nghĩ nhiều, cứ thẳng thắn bộc bạch:
- Chỉ cần người đệ yêu cũng nguyện lòng yêu đệ, đệ sẽ như thế!
- Ha ha! Ta rất tò mò, không biết nữ tử mà Diệp Huyền yêu sẽ như thế nào?
Đây là Minh Viễn nói thật.
Sau này, còn chưa biết cô nương nhà nào sẽ vướng vào dây tơ của công tử họ Diệp?
Thủy chung cũng thật khó thoát!
- Ầy, cái này bí mật!
Diệp Huyền cười thâm tàng bất lộ.
- Huynh sẽ đợi xem.
Ngọc Cầm rời đi một lúc thì Thanh Y chợt đến. Nàng cầu Minh Viễn tiếp khách nhanh nhanh chứ nàng luẩn quẩn cũng khá lâu rồi.
Dưới tàng cây kín đáo, nàng đã nhìn thấy Diệp Huyền cùng Lạc Minh Viễn. Trông họ có vẻ tâm đầu ý hợp, kiểu này chắc phải nói chuyện dài dài.
Cô nương bây giờ có chút bâng khuâng. Lúc này, Thanh Y chưa muốn giáp mặt người lãng tử. Nàng thấy ngại!
Ngại từ cái ôm tha thiết, ngại cả làn môi điêu luyện. Nàng muốn quên hết đi, thật sự!
Lúc này, một âm thanh từ tốn vang lên bên tai làm cho Thanh Y bỗng giật cả mình:
- Muội đang làm gì thế?
- A..
Thanh Y lơ đễnh giẫm phải một cành cây khô, đến khi đầu óc khôi phục sự tinh nhanh thì cũng là lúc.. nàng ngã hẳn lên người nhị ca.
Từ lúc trưởng thành, Thanh Y chưa bao giờ được kề cận với chàng như thế!
Ngay sau hạnh phúc luôn là đau khổ!
Thanh Y lom khom đứng dậy, mặt nàng đỏ như ớt chín. Đang muốn bỏ đi thì Anh Kiệt níu lại:
- Thanh Y, chúng ta nói chuyện đi?
Thanh Y bối rối, chỉ muốn che đi gương mặt đỏ au của mình.
Lúc đó, âm thanh nho nhỏ đã thu hút sự chú ý của Lạc Minh Viễn, hắn vẫy tay gọi hai người lại.
Sau khi bình tâm, Thanh Y cùng Anh Kiệt đi tới bàn trà.
Cầu trời, đại ca không thấy cảnh nàng bị ngã!
May cho nàng, Lạc Minh Viễn không hề trông thấy!
Còn không may là, giờ khắc này, tay của Diệp Huyền đang dần tím lại.
Vì sao?
Y đã siết nó quá chặt.