Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Nam Chính Điểm Gia

Chương 35

Cho dù chột dạ, nghề cũ của Ngôn Quan cũng không mất.

Vân Mộ Thu trợn mắt há hốc mồm nghe lão đầu bla bla một đống lớn, người đều choáng váng, không phải ngươi nhị bức chứ? Không thấy trên mặt người kia viết đầy hai chữ to "Muốn gϊếŧ" sao?

Lão già này có phải ngại mạng quá dài không?

Không đợi Vân Mộ Thu châm chọc xong, khóe môi người trên ngự tọa chậm rãi cong ra một độ cong lạnh như băng, liếc Trần đại nhân mắt không biết sống chết, dùng ánh mắt tựa như nhìn rác rưởi tùy ý phất phất tay.

Hắn còn không rõ muốn làm gì, vệ binh bên cạnh đã sớm chuẩn bị tốt lập tức lĩnh mệnh tiến lên, dứt khoát lưu loát đem người kéo ra ngoài.

Triều thần đều không dám thở mạnh, nơm nớp lo sợ cúi người, sợ Kỳ Chiết nhìn đến bọn họ.

Người trên ngự tọa làm như cảm thấy thú vị, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm mặt ghế, hứng thú quét qua mọi người, thưởng thức thân thể run rẩy có tiết tấu của các đại thần, ý cười càng ngày càng sâu sắc.

Hắn cười rộ lên, lông mày kiếm không áp chế được phần mỹ lệ kia, đôi mắt đen thuần túy phản chiếu trong điện, phảng phất như đang câu hồn đoạt mệnh.

Cho dù Thẩm Tri Cơ không ở triều hội nhưng cũng muốn tìm người cố ý chán ghét hắn, càng buồn cười người bị coi là bia ngắm, cơ hồ là văn võ cả triều.

Gϊếŧ một người răn trăm người, gϊếŧ gà răn khỉ, đạo lý dễ hiểu như vậy lại không thể thực hiện được trong quan trường Đại Kỳ.

Không sao, Kỳ Chiết cười, đạm mạc nhìn về phía các quan viên quỳ rạp, nghĩ thầm, sớm muộn gì hắn cũng phải thay đổi nhóm người này.

Vân Mộ Thu nhìn Trần đại nhân bị kéo đi, nghĩ thầm, văn tử gián võ tử chiến, không chừng trong lòng lão đầu còn rất mỹ mãn.

Bởi vì xem kịch mà y không tự giác dời tầm mắt, từ góc độ của Kỳ Chiết có thể thấy rõ sắc mặt của y, nhìn đại thần bị kéo xuống, trên mặt y không có chút tâm tình thất kinh sợ hãi nào.

Thậm chí Kỳ Chiết còn nhìn thấy ở trên mặt y một tia theo lý thường phải làm, như là đối với cái chết của Trần đại nhân không chút bất ngờ, cùng với dáng vẻ thản nhiên sớm có dự liệu.

Nếu như lúc này Kỳ Chiết có thể nghe được tiếng lòng của Vân Mộ Thu, hắn sẽ có thể hiểu được vì sao, làm NPC còn dám đối nghịch với đại nhân vật phản diện, đại nam chủ ta đây ở trước mặt hắn đều phải cẩn thận từng li từng tí tham sống sợ chết cúi đầu tức mũi, ngươi không chết ai chết chứ.

Cũng đã nói qua đại nhân vật phản diện là bạo quân, chính là cái loại nhàn rỗi nhàm chán chém đầu người chơi vậy đó, tùy tiện gϊếŧ ngươi một cái, ngôn quan còn không phải có miệng là được?

Vân Mộ Thu lắc đầu thu hồi ánh mắt ngoan ngoãn quỳ xuống, làm người mà, vẫn phải co được dãn được.

Đang muốn cẩn thận ẩn thân tiếp tục ngẩn người, y cảm giác có một tầm mắt tìm tòi nghiên cứu cách thật xa nhìn lại, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là bạo quân kia.

Thế tử ngẩng đầu, ném tới ánh mắt nghi vấn với bệ hạ, trong mắt hàm chứa nghi hoặc, tiện đà xoay chuyển con ngươi, thuần thục lộ ra nụ cười nhu thuận.

Kỳ Chiết vốn định một mũi tên trúng hai đích, trừ bỏ một người của Thẩm Tri Cơ cũng nhân tiện kinh sợ y, không ngờ tiểu thế tử không chỉ thức thời mà năng lực tiếp thu lại không tầm thường, ngược lại khiến Kỳ Chiết bất ngờ.

Hắn thật không ngờ Vân Mộ Thu lại có tâm tính lạnh nhạt như thế.