Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Nam Chính Điểm Gia

Chương 17

Kỳ Chiết thoáng nhìn thân hình y cứng đờ, tiếng lòng cũng dừng lại, đang muốn nhìn kỹ thì Vân Mộ Thu sáng mắt hỏi: "Bệ hạ, ta có thể sờ sờ Ngân Lang ngài nuôi không?"

[Suýt chút nữa quên, ta còn chưa có trực tiếp hỏi đại nhân vật phản diện.]

Vừa dứt lời, Ngân Lang vểnh tai quay đầu, đôi mắt băng lam tràn đầy cự tuyệt.

Kỳ Chiết nhìn ra Ngân Lang kháng cự, thản nhiên lắc đầu.

Hắn nghĩ, có người nên bắt đầu tức giận mắng quỷ keo kiệt rồi.

Ngân Lang an tâm dựa vào đùi hắn, Kỳ Chiết mắt điếc tai ngơ trước một loạt "keo kiệt", "quỷ hẹp hòi" của Vân Mộ Thu.

Thế tử điện hạ lăn qua lộn lại đều là thở phì phò mấy từ, nghe lâu trong lòng Kỳ Chiết lại sinh ra vài phần buồn cười.

Cho dù tiếng xấu khó nghe đến mấy hắn cũng không phải chưa từng nghe qua.

Giống như Vân Mộ Thu không đau không ngứa mắng, ngược lại là một loại thể nghiệm mới lạ.

-

Sau giờ ngọ, đại đa số người trong đại quân đóng quân ngoài Quảng Lăng đều mệt mỏi nằm nghỉ ngơi trong bóng tối, một đường đuổi sát chậm chạp, các tướng sĩ đều đã người mệt ngựa mệt.

Ngày xuân Giang Nam, buổi trưa khô khốc tản đi, cùng với mùi thơm thoang thoảng của hoa cỏ rừng cây trong không khí rải vào trong mộng thanh ngọt thoải mái của đại quân, ngay cả Ngân Lang cũng lười biếng híp mắt ngủ gật.

Đại khái thấy phản ứng của Kỳ Chiết bình thường, tiểu thế tử mắng một lúc lâu cuối cùng cũng an tĩnh lại, lực chú ý bị bầy kiến dưới tàng cây hấp dẫn, con kiến hợp lực nâng lương thực về huyệt, y nhìn theo quỹ tích bầy kiến bò sát đi tìm thức ăn của chúng từ tổ kiến dưới tàng cây.

Kỳ Chiết lẳng lặng nhìn thiếu niên xắn tay áo ngồi xổm trên mặt đất đi tới, góc áo sau lưng cũng bị y không chút khách khí tùy ý vò thành một đống ôm vào trong ngực, cả người tập trung tinh thần giống như đang làm chuyện lớn kinh thiên động địa gì đó.

Vân Mộ Thu dừng lại bất động, Kỳ Chiết theo thói quen phỏng đoán có lẽ là y tìm được thức ăn của bầy kiến, sau đó mới dò xét tiếng lòng của y, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của y nhăn lại.

Ồ, thức ăn của bầy kiến là quả sơn tra mà tiểu thế tử mới mua được.

Không biết làm thế nào, túi giấy đựng quả sơn tra nghiêng ngả rơi trên mặt đất, lớp đường bọc trái cây đỏ tan ra dưới ánh mặt trời, vị ngọt hấp dẫn bầy kiến.

[Ta mới ăn có ba cái.]

Tiểu thế tử ôm đầu gối, hơi có chút buồn bực chống cằm ở trên cánh tay.

Xem việc vui vẻ nhưng xem đến trên người mình, không có ý nghĩa.

[Không sờ được lông xù, cũng ăn không đủ quả sơn tra, ta sống còn có ý nghĩa gì? Ta đi chết đi.]

Kỳ Chiết: "......"

Lúc ta cầm kiếm hướng về phía ngươi, ngươi cũng không phải nói như vậy.

Không biết Trọng Cẩm ở góc nào thong thả từng bước từng bước đến bên cạnh Thế tử, dừng lại thở một hơi. "Thế tử, những món ăn vừa rồi ngươi vừa ý, ta đều mua về."

Đón mặt trời, Vân Mộ Thu ngẩng đầu nửa híp mắt, lông mi dài run rẩy, ước chừng qua hai giây y mới thích ứng với ánh sáng, thấy rõ thị vệ nhà mình là dáng vẻ gì.

Lưng đeo bao lớn bao nhỏ không nói, ngay cả kiếm trong tay cũng treo đầy một chuỗi đồ lặt vặt, Vân Mộ Thu chớp chớp mắt, có chút nghĩ không ra làm như thế nào mà trong thời gian ngắn có thể mua về nhiều đồ như vậy.

Y sờ sờ cằm, hỏi: "Ngươi và lão bản nói thế nào?"