Sáng sớm ngày thứ hai, trời còn chưa sáng hẳn, Lăng Mặc đã sớm chạy tới vùng Tân Giang cách nhà họ Lăng chỉ vài trăm mét.
Tối hôm qua, lúc bản thân tiếp qua hai chiêu với Tần Bắc Minh, trong đầu cô còn có chút mất tự nhiên.
Phải biết rằng trước kia chỉ có cô đánh người ta, chuyện này nếu như để người ta biết được, hiện tại cô yếu ớt đến mức ngay cả một tên mông Corgi chăn bò cũng không đánh lại, thì có mất mặt quá không?
Để tránh gặp phải tình huống lúng túng như tối hôm qua, cô càng phải quản lý tốt thời gian rèn luyện thể năng của mình cho nghiêm khắc hơn.
Bên ngoài vành đai xanh, một chiếc Phantom phiên bản giới hạn đang lao nhanh vượt qua làn gió lạnh.
Bên trong xe, ngoài Tần Bắc Minh ngồi trên ghế lái với ánh mắt thanh sạch và Hoắc Vân Đình trên ghế phụ đang nhắm hờ mắt ngủ, ba người ngồi ở phía sau đã vặn vẹo dính thành một cục, sáu tay sáu chân đan xen.
Chưa nói tới huynh đệ tình thâm, nhiều nhất cũng là cơ tình* bắn ra tứ phía.
*Là một từ thông dụng trên Internet dùng để chỉ tình bạn sâu sắc giữa những người cùng giới tính.
“Anh, mau nhìn kìa! Bờ sông có con hạc đầu đỏ chân dài đang bay.”
Cố Thính Bạch không có tửu lượng, nhìn cái gì cũng chồng bóng người, vậy mà nhìn một cô bé còn nhỏ thành con hạc đầu đỏ.
Cố Nam Phong cũng say rượu quơ quơ đầu, trưng ra biểu cảm kinh ngạc gần giống y như đúc với Cố Thính Bạch: “Chân con hạc đầu đỏ này rất trắng.”
Lục Cận Cửu đang tựa trên ngực Cố Nam Phong cũng lôi kéo cổ, hứng thú dạt dào vẫy tay với Lăng Mặc, giọng nói rõ ràng vì bị ảnh hưởng kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ thuốc lá và rượu trở nên trầm đυ.c như khói nơi cuống họng:
“Này! Con hạc kia, mày vượt tốc độ nghiêm trọng rồi đấy!”
Tần Bắc Minh: “…”
Anh thật sự không hiểu, chuyện gì đang xảy ra với đám điên rồ này nữa.
Đúng là anh chỉ có chút tò mò với cô bé nổi loạn ở nhà họ Lăng mà thôi, ba người ngồi phía sau xe kia còn kích động thành ra thế này? Lúc nâng ly uống, thật sự nghĩ mình ngàn chén không say?
Lăng Mặc dừng bước, nghiêng đầu nhìn chiếc xe chở toàn kẻ say ở ngoài vành đai xanh kia.
Cách người hơi xa, cô vẫn chưa thấy rõ dáng vẻ của người trong xe, bên tai vẫn còn ‘râm ran’ truyền đến ngôn từ điên rồ hỗn loạn của mấy kẻ say nói chuyện điên khùng.
Tần Bắc Minh thì trái lại, lơ đãng nhìn lướt qua, lại có thể lập tức nhận ra thân hình của Lăng Mặc.
“Vân Đình, tôi có việc gấp, cậu đưa bọn họ về đi.”
Anh vội vàng đạp phanh, dừng xe, cởi âu phục dính đầy mùi thuốc lá và rượu trên người mình ra, Tần Bắc Minh nhanh nhẹn phóng qua vành đai xanh, chạy nhanh về phía Lăng Mặc.
Lăng Mặc dụi mắt, chậm chạp mấy giây mới nhìn rõ người đang chạy về phía cô là ai.
Cô theo bản năng muốn quay đầu bỏ chạy.
Dù sao, hiện tại cô cũng không phải đối thủ của anh.
Nhưng mà, không đợi cô xoay người, Tần Bắc Minh đã chắn trước mặt cô: “Khéo vậy.”
“Có chuyện gì sao?”
Trong giọng của Lăng Mặc lộ ra một chút đề phòng, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp cất giấu chút sắc bén, gãi đúng điểm khiến người ta có chút ngứa ngáy.
Tần Bắc Minh do dự một lát, đột nhiên lại không biết nên trả lời như thế nào.
Trước đó, anh chưa bao giờ chủ động nói chuyện với bất kì phụ nữ nào ngoài mẹ của anh, cho nên, đừng nhìn dáng vẻ anh dù vẫn giữ vẻ kiêu căng, cao quý như cũ, nhưng trong đầu đã sớm hoảng loạn rồi.
Lăng Mặc thấy hai tay anh đút vào túi, dáng vẻ dứt khoát không giống như muốn đánh nhau với cô, lúc này mới thở phào một hơi: “Nếu không có việc gì thì tôi đi.”
“Ừm.”
Đôi môi mỏng gợi cảm của Tần Bắc Minh mím thành một đường, vẻ mặt lạnh nhạt nghiêm túc nhìn theo bóng lưng đương ba chân bốn cẳng chạy đi của Lăng Mặc.
Nhóc con kia, chạy nhanh như vậy làm gì?
Không phải là xấu hổ đấy chứ…
Vừa nghĩ như vậy, trái tim Tần Bắc Minh cũng đung đưa qua lại hai bên theo vòng eo mảnh khảnh như liễu của Lăng Mặc.
Hưng phấn không thể giải thích được, sự vui vẻ khó hiểu!
Ôi, sự quyến rũ của anh không thể kiểm soát được!
Sau khi Lăng Mặc chạy xa, Tần Bắc Minh hoàn toàn từ bỏ quản lý biểu cảm, cười đến mức gió xuân phơi phới, vẻ mặt quyến rũ.
Ngồi phía sau xe, ba cặp mắt mơ màng lờ đờ say cùng soàn soạt nhìn về phía Tần Bắc Minh đang kiêu ngạo trong gió xuân, ba người mới im lặng được một chút, lại ríu ra ríu rít náo loạn cả lên.
“Anh Tam cười tươi đến mức như hoa cải dầu ấy, xem ra hôm nay cuối cùng cũng khỏi táo bón rồi!”
“Cậu nói xem, có phải anh Tam vừa uống thuốc tiêu chảy không?”
“Rõ ràng là anh ấy đi bắt hạc, không biết để ý hạc đực hay hạc cái.”
Hoắc Vân Đình bất đắc dĩ lắc đầu, thản nhiên nói: “Anh Tam mới biết yêu, da mặt mỏng, các cậu đừng dọa anh ấy.”
Tần Bắc Minh chú ý tới bốn khuôn mặt cười nhạo đương hóng chuyện phía sau, trong khoảnh khắc khóe môi đang cong lên hết cỡ lập tức khôi phục về như cũ.
Anh tao nhã mở cửa xe ra, giống như không có việc gì, bỏ qua không đề cập tới chuyện vừa xảy ra.
…
Lăng Mặc thở hồng hộc chạy về nhà họ Lăng, hơi thở dồn dập, chỉ thấy Lăng Vân Long ngồi ngay ngắn ở trước bàn ăn, tức giận ném tờ báo đang cầm trong tay xuống đất.
Má Điền đừng ở bên cạnh ông ta vội vàng ngồi xổm người xuống nhặt lại tờ báo nhăn nhúm trên mặt đất, sợ tới mức ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lăng Điềm ngồi đối diện với Lăng Vân Long còn chăm chú uống sữa trong ly, tỏ ra vô cùng im lặng.
Lăng Mặc thấy trận chiến này, theo bản năng móc điện thoại trong túi quần ra, tiện tay mở Weibo lên.
Đúng như dự đoán, Tô Dục thành công leo lên đầu đề hot search Weibo.
Không chỉ vậy, một mình bà ta còn chiếm ba hot search, giữa lúc này sự nổi bật hừng hực có thể so với đỉnh lưu.
[Hot! Tô Dục bị nghi ngờ ngược đãi con gái kế!]
[Quá khứ của diễn viên xuất sắc vai tiểu tam thượng vị Tô Dục bị đào ra]
[Đêm kinh hoàng của khách sạn Đế Hoàng! Diễn viên Tô Dục tung tin con gái kế cấu kết với bọn bắt cóc tống tiền!]
Lăng Mặc liếc mắt sơ qua bình luận ở dưới hot search trên vòng bạn bè, phát hiện ra nguyên nhân đám thủy quân được Tô Dục thuê bị đông đảo người ùng trong vòng bạn bè lên án do tam quan bất chính, lúc này mới không nhanh không chậm cất điện thoại lại vào trong túi, vẻ mặt tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Lăng Điềm.
Má Điền thấy thế, vội vàng bưng tới cho Lăng Mặc bữa sáng vẫn luôn được giữ nhiệt.
“Cảm ơn.”
Lăng Mặc nhẹ nhàng nói lời cảm ơn, quay đầu trưng ra vẻ mặt nghi hoặc không rõ tình hình hỏi Lăng Vân Long: “Bố, dì còn chưa dậy sao? Không phải tối qua dì nói muốn tự mình đưa con và Tiểu Điềm đi học sao ạ?”
“Cơ thể của dì con không thoải mái, hôm khác đi.”
Sắc mặt Lăng Vân Long không tốt, trong giọng nói cũng lộ ra một chút tức giận.
Xem ra ông ta cảm thấy, sở dĩ Tô Dục bị đẩy lên đầu ngọn sóng, vốn dĩ là do kẻ mang xui xẻo – Lăng Mặc này làm hại.
“Dì còn chưa ăn bữa sáng nhỉ? Để con đi đưa cho dì ấy.”
Lăng Mặc cười nhẹ, trong nháy mắt tự bưng bữa sáng còn lại, chân dẫm lên đôi dép lê dùng một lần không vừa chân, “lạch cách lạch cạch” đi lên tầng.
Cô rất muốn xem xem, giờ phút này Tô Dục còn có thể cười nổi không.
Chi một trăm vạn phí quan hệ xã hội, kết quả còn chưa giải quyết được chuyện gì, cái này đặt ở trên người ai, cũng cực kỳ phẫn nộ.
Chỉ là nghĩ đến dáng vẻ chật vật của Tô Dục, ý cười ở khóe môi của Tô Dục càng sâu thêm.
Thẳng tay đẩy cửa phòng ngủ chính ra, cô nhanh chóng đi tới bên giường của Tô Dục, thân thiết hỏi: “Dì ơi, dì có khỏe không?”
“Mày tới đây làm gì? Đi ra ngoài.”
Tô Dục giương mắt, dữ tợn trừng mắt nhìn nét mặt vui như hoa của Lăng Mặc, cực kỳ tức giận.
Kỹ xảo diễn xuất xuất thần của bà ta cuối cùng có lúc phẫn nộ, tự xé rách bộ mặt giả nhân giả nghĩa của mình, rống lên kêu gào với Lăng Mặc.
Lăng Mặc cầm bữa sáng vững vàng đặt ở trên tủ đầu giường, không hề sợ sệt đón nhận ánh mắt oán hận dữ tợn của Tô Dục: “Nhớ ăn bữa sáng, cơ thể vốn là thủ đô của cách mạng.”
“Bão dư luận trên mạng, là mày kích động đúng không?”
Hai mắt Tô Dục đỏ bừng, nghĩ đến đoạn quá khứ lại bị người đào lên lần nữa, oán hận trong đầu càng sâu.
Lăng Mặc vẫn chưa trả lời, chỉ ở nói khẽ ở bên tai bà ta:
“Nghe nói, dì chi một trăm vạn phí quan hệ xã hội. Chuyện này, bố biết không?”