Thành phố Lâm Giang, Thành phố đấu trường Siêu Thần. (Super God Arena City)
Lăng Mặc đứng ngược sáng, cô cầm một thanh sắt rỉ sét, cô đứng vững vàng ở trung tâm đấu trường như một tác phẩm điêu khắc.
“Chị Mặc, bây giờ phải làm sao?”
Kiều Phong cúi đầu, cảnh giác nhìn con quái vật có mật danh AK45 bên ngoài đấu trường.
AK45 cao khoảng ba mét, hình người đầu bò, toàn thân màu xanh lục, trên cánh tay thô to lộ ra những đường gân máu. Chỉ nhìn thoáng qua liền biết, giá trị vũ lực của nó sánh ngang với hình dạng khϊếp sợ đó.
Đôi mắt Lăng Mặc sắc bén, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào AK45 giống Hulk bên ngoài đấu trường, lạnh giọng: “Gϊếŧ.”
“Có thể…”
Cảm giác để gϊếŧ được nó có chút khó khăn.
Kiều Phong chưa nói hết câu, Lăng Mặc đã nhảy lên không trung, sau một cú lộn ngược nhanh nhẹn, cô đã vẽ nên một vòng tròn cực lớn trong không khí u ám. Mọi người ngạc nhiên ngước lên nhìn Lăng Mặc đang đứng trên vai AK45 một cách vững vàng. Hành động này, thật sự rất tuyệt! Nhưng nếu muốn đánh bại AK45, chỉ nhìn vào sự khác biệt về thể chất, thì điều đó là không thể.
“Chị Mặc, xuống mau.”
Cố Đình Bạch vẻ mặt hoảng hốt, vứt bỏ thanh sắt trên tay, lao thẳng đến AK45 bị đột biến gen cao bằng hai người, “Chị Mặc, em theo chị.”
Lăng Điềm, người ẩn trong đám đông, nheo đôi mắt tròn xoe nhìn Linh Mặc sắp bị AK45 gϊếŧ chết, trong lòng thầm vui mừng.
Thời Dịch bên cạnh cô ném vũ khí của mình đi, hai tay cho vào túi, anh ta nhàn nhã xem bữa tiệc đấu sĩ tuyệt vời này.
‘’Tiểu Điềm, cậu nói xem đứa em họ ngu xuẩn của tôi có thể chịu được bao lâu?’’
‘’Nhỏ giọng một chút.’’
Lăng Điềm tức giận liếc nhìn Thời Dịch bên cạnh.
Theo ý kiến của cô, Lăng Mặc, người em họ ở nông thôn này, cái gì cũng giỏi, cũng đủ ngu ngốc và dễ mắc lừa. Tiếc là, dễ bị kích động.
Thời Dịch mím môi, khẽ lẩm bẩm: ‘’Trong quy tắc viết rất rõ ràng, ở ải cuối cùng này, có chín người sẽ bị loại. Cô ấy nhất quyết muốn đóng vai anh hùng, tiến va cùng nhau làm những việc có thể làm. Hiện tại cô ấy còn dám thách đấu sinh tử với tổng tài. Đúng là không biết sống chết.’’
‘’Thời Dịch.’’
Lăng Điềm ngăn Thời Dịch đang huyên thuyên, cô là người muốn Lăng Mặc chết sớm hơn bất kỳ ai, nhưng cô không muốn người nhìn ra được nội tâm của mình.
Nghĩ về cô ấy, thiên tài nổi tiếng của Thành phố Lâm Giang, tiểu thư của Tập đoàn Thời Giản, bất cứ nơi nào bất cứ lúc nào, cũng phải là một người hoàn hảo không thể bị phá vỡ. Nói chung, cô muốn có ý định xấu nhưng vẫn muốn danh tiếng tốt.
Ngoài sân, lỗ mũi màu đen của AK45 lúc đóng lúc mở, tức giận nhìn cô gái đang mặc đồ rằn ri trên vai, thân hình gầy gò, sống lưng thiếu nữ thẳng tắp: ‘’Cút ra ngoài, không thì đừng trách tôi không khách khi với cô.’’
Lăng Mặc nhướng mày, dùng thanh sắt trong tay làm động tác giả, khéo léo tránh được bàn tay lớn của AK45 đang tấn công.
‘’Vù’’ một tiếng, xuyên qua lỗ tai rộng bằng ngón tay cái của nó. Thanh sắt dày đã xé toạc phần thịt mềm trên dái tai của nó ngay lập tức, nó đau đến mức rít lên, gầm gừ: ‘’Kẻ coi thường quy tắc, xử tử.’’
‘’Nói về quy tắc với tôi sao, mày không đủ tư cách.’’
Lăng Mặc cười lạnh, nhanh chóng rút thanh kiếm được giấu trong đôi ủng màu đen, đột ngột nhảy lên, chọc vào nhãn cầu đỏ ngầu của AK45.
‘’Á…Lăng Mặc, cô coi thường quy tắc, cô sẽ bị xoá tên vĩnh viễn khỏi Đấu trường Siêu Thần.’’
‘’Mày hiểu mà, tao chính là quy tắc.’’
Lăng Mặc đá một cước làm gãy xương mũi của nó, vươn chiếc eo thon thả, dùng sức đứng dậy rồi kéo chốt an toàn của quả lựu đạn, đập nó về phía cái trán hói của nó.
Bùm——
Lựu đạn nổ trên không trung nổ tung, giống như một trận lũ quét.
Mặt đất dao động.
Lăng Mặc giơ tay lau vết máu loang lổ trên mặt, đáp xuống đất an toàn, thậm chí không thèm nhìn lại AK45 đã bị gϊếŧ bởi một cú headshot.
‘’Cô Mặc thật uy vũ.’’
‘’Trận chiến của các vị thần, chị Mặc chắc chắn là một đội trưởng SSS+ nóng bỏng nhất từng có trong Đấu trường Siêu Thần.’’
Sự ngưỡng mộ của Cố Đình Bạch và Kiều Phong dành cho Lăng Mặc giống như nước của sông Dương Tử…
Đấu trường Siêu Thần không phải là một thành phố, mà là một đấu trường chuyên tuyển chọn những tài năng hàng đầu ở nước Hoa. Hàng năm nước Hoa đều sẽ tuyển dụng 3000 thanh thiếu niên từ khắp nơi trên đất nước. Sau khi người được chọn chấp nhận lời mời từ Đấu trường Siêu Thần, họ phải vượt qua thử thách sáu tháng. Chỉ có ba mươi người có thể thành công nhận bằng tốt nghiệp. Đối với 2.900 người bị loại, thua đồng nghĩa với cái chết. Mà Lăng Mặc đã gϊếŧ trọng tài, đảo ngược các quy tắc, để 39 người trong lớp này có thể tốt nghiệp thành công. Không còn nghi ngờ, đây là chuyện xưa nay chưa từng có.
‘’Đi. Đi lấy bằng tốt nghiệp.’’
Lăng Mặc phủi bụi khỏi chiếc băng đội trưởng, tiên phong bước ra khỏi đấu trường. Hơn ba mươi người sống sót sau thảm hoạ ở đấu trường vẫn còn ngây ngất, người khóc người cười, có người còn niệm ‘’A Di Đà.’’
Có thể thuận lợi tốt nghiệp, điều đó có nghĩa là họ sắp trở thành những nhân vật có một không hai ở nước Hoa, công việc kinh doanh của gia đình phía sau họ cũng sẽ vì sự vinh quang này mà phát đạt hơn. Đây cũng là lý do tại sao hệ thống canh tranh của Đấu trường Siêu Thần rất tàn khốc, những tài năng hàng đầu từ khắp nơi trên đất nước đổ về với những cái đầu sắc bén.
Lăng Mặc sẽ được đưa đến Đấu trường Siêu Thần, lý do chính là vì người cha đốn mạc của cô, Lăng Vân Long, quang minh chính đại đe doạ cô ấy bằng mạng sống của bà nội Lưu Quế Phần, người mà cô quan tâm nhất. Thứ hai cũng gửi Thời Dịch, người đàn ông duy nhất của gia đình chú cô ấy vào Đấu trường Siêu Thần. Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài thoả hiệp.
Mặc dù Lăng Vân Long nắm giữ 100% cổ phần của Tập đoàn Thời Giản, nhưng với tình hình hiện tại của Tập đoàn Thời Giản thì cũng không đủ để chen chân vào những gia đình giàu có và những người nổi tiếng của Hoa Quốc. Vì sự phát triển của gia đình, Lăng Vân Long quyết định gửi Lăng Mặc và Lăng Điềm đến Đấu trường Siêu Thần. Nhưng để bảo toàn cho Lăng Điềm, Lăng Vân Long đã nhờ vào rất nhiều mối quan hệ và chi năm trăm triệu nhân dân tệ để mua một suất tốt nghiệp suôn sẻ. Về phần Lăng Mặc, cô ấy sống hay chết, Lăng Vân Long không quan tâm. Lăng Mặc biết rất rõ điều này, nhưng cô cũng không thèm để ý. Cô chưa bao giờ cần sự bảo vệ của bất cứ ai. Cô có thể chiến đấu vì bất kỳ điều gì, nhưng cô không cần phải chiến đấu để lấy lòng cha mình. Nghĩ đến đây, trong đôi mắt trong veo sáng ngời của cô lại có thêm một chút cô đơn. Suy cho cùng, cô vẫn có một chút kỳ vọng quá mức đối với tình cảm gia đình nông cạn này…
“Chị, không xong rồi, anh họ Thời Dịch mất tích rồi.”
Một giọng nói lo lắng phát ra từ phía sau.
Lăng Mặc chậm rãi xoay người, đôi mắt đen láy liếc nhìn Lăng Điềm đang thở không thông, “Nếu biết điều, đừng giở trò trước mặt tôi.”
“Mặc…Chị Mặc, nhìn kìa.”
Kiều Phong vừa mới nhảy khỏi đấu trường, thoáng thấy trên đài cao cách đó năm mươi mét có người, Thời Dịch đã cài một quả bom hẹn giờ trên người, gọi Lăng Mặc với đôi môi run rẩy.
Lăng Mặc nhìn về phía Kiều Phong chỉ, thấy đồng hồ đếm ngược tính thời gian chỉ còn 90 giây, không chút nghĩ ngợi, cô nhanh như chóp lao về phía Thời Dịch, người đang bị trói trên sân khấu.
“Chị Mặc, cẩn thận!”
Cố Đình Bạch chưa bao giờ nghe nói rằng Lăng Mặc có thể gỡ bom, anh ta định ngăn cô lại nhưng đã quá muộn.
“Đừng đi theo tôi.”
Lăng Mặc lao đến chỗ Thời Dịch với tốc độ nhanh nhất trong đời, bật thiết bị tính giờ chỉ bằng một cú “click”.
“Em..em họ, em nhất định phải cứu anh! Anh là độc tôn của Thời gia, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.”
Thời Dịch lo lắng hét lên, anh vô thức đảo đôi mắt đỏ ngầu nhìn Lăng Điềm, người đang theo sát Lăng Mặc. Bốn mắt nhìn nhau, ý tứ giữa bọn họ không nói cũng rõ. Đáng tiếc, Lăng Mặc đang bận rộn gỡ bom, không chú ý đến biểu cảm đắc ý trên khuôn mặt bọn họ. Một âm thanh giòn giòn phát ra từ thiết bị tính thời gian, dây thần kinh đang căng thẳng của Lăng Mặc được thả lỏng.
Cô thở phào nhẹ nhõm, hơi ngả người ra sau rồi trấn an Thời Dịch có vẻ đang bị sốc: “Anh họ, đừng sợ.”
“Sợ? Chúng ta có gì phải sợ?”
Lăng Điềm nhân lúc Lăng Mặc sơ suất, bước tới, đổ axit mạnh đã chuẩn bị từ trước lên đầu cô.
“Các người!”
Một tiếng rống đau thấu tim phát ra từ cổ họng Lăng Mặc, khuôn mặt của Lăng Mặc ngay lập tức bị ăn mòn thành một mớ hỗn độn đẫm máu, ngay cả hàm răng trắng bóng ban đầu cũng bị axit làm tan chảy. Cô siết chặt thanh kiếm chém về phái Lăng Điềm đang đứng bên cạnh. Cô vốn cho rằng, Lăng Điềm chỉ là bị mẹ kế Tô Dục cưng chiều mà thôi. Cô vốn cho rằng, mặc dù Thời Dịch thích Lăng Điềm, nhưng anh ấy sẽ không muốn gϊếŧ em họ của mình vì lợi ích của Lăng Điềm. Không ngờ, bọn họ lại độc ác như vậy.
Lăng Điềm nghiêng người trách né đòn tấn công dần mất đi sức lực của Lăng Mặc, cười lạnh nói: “Tôi vừa mới nói, cô không phải đối thủ của tôi.”
“Vì sao?”
Đôi mắt của Lăng Mặc bị mưng mủ do axit ăn mòn, tầm nhìn trong nháy mắt giảm xuống mức thấp nhất.
“Chỉ sau khi cô chết, tôi mới có thể trở thành đại tiểu thư của Tập đoàn Thời Giản, mới có thể quan minh chính đại kết hôn với anh họ.”
Lăng Điềm hai tay ôm lấy đầu gối, nhìn Lăng Mặc đang cuộn tròn trên mặt đất thống khổ giãy giụa.
Cách đó không xa, Cố Đình Bạch, Kiều Phong, nhận ra có điều gì đó không ổn, trong khi mắng Thời Dịch, Lăng Điềm, đồng thòi anh hung hăng lao về phía sân khấu bằng tất cả sức lực của mình.
“Một lũ lợn ngu ngốc, chết tiệt.”
Thời Dịch khẽ nhướng mi, đột ngột đứng dậy, anh ta giẫm lên một thiết bị kín kích nổ quả bom dưới ghế.
Khoảng khắc tiếp theo, kèm theo một tiếng nổ điếc tai, Cố Đình Bạch và những người khác bị thổi bay thành một đống hỗn độn đẫm máu trên đường nhựa cách bục chính hai mươi mét.
“Đừng!”
Lăng Mặc cong nửa khuôn mặt đã bị ăn mòn hoàn toàn, tuyệt vọng đè lên mặt đất gồ ghề, máu vẩn đυ.c trào ra từ hốc mắt cô.
“Hãy cam chịu số phận đi, con côn trùng đáng thương.”
Lăng Điềm nhướng mày, hai ngón tay giật chiếc băng đội trưởng trên cánh tay đã bị axit ăn mòn của Lăng Mặc, sau đó đắc ý bỏ đi.
Khi cô ta và Thời Dịch vừa bước ra khỏi Đấu trường Siêu Thần, hai giọng nam xa lạ đột nhiên vang lên bên tai Lăng Mặc đang hấp hối.
“Chết tiệt, đến muộn rồi, tôi cũng muốn xem phong thái của người mạnh nhất, nhưng cô ấy đã chết rồi.”
“Tội nghiệp, thật đáng tiếc.”
“Anh ba, anh sao vậy?”
“Áo của cô gái này bị mở ra, tôi gài lại cho cô ấy.”
……..
“A!”
Cơn đau dữ dội khi bị axit ăn mòn khiến Lăng Mặc nhăn mặt lại. Nhưng khi cô chợt mở mắt, phát hiện mình đang dựa vào ghế sau xe bình an vô sự.
Lăng Vân Long, người đang ngồi bên cạnh cô, nhìn Lăng Mặc đang hét lên, lạnh lùng khiển trách cô: “Mấy năm nay sống ở nông thôn hoang dã quen rồi sao? Chẳng có thần thái của tiểu thư khuê các chút nào.”
Lăng Mặc ôm lấy cái đầu đau nhức của mình, nhướng mày, nhìn chằm chằm vào Lăng Vân Long đang chế nhạo cô. Thật là một khung cảnh quen thuộc…
Để xác nhận suy đoán của mình, Lăng Mặc giật lấy tờ báo trên tay Lăng Vân Long. Xem dòng chữ được in trên góc bên phải tờ báo “Ngày 24 tháng 10 năm 2020”, cô chắc chắn, cô đã trở về một năm trước khi bi kịch còn chưa bắt đầu.
Năm nay, cô mười bảy tuổi. Đã bảy năm kể từ khi cô được gửi về quê để bà ngoại chăm sóc nuôi dưỡng. Vì thiếu thốn tình cảm, điều này đã khiến cô ở kiếp trước phạm phải một sai lầm sát thân. Biết rằng trái tim Lăng Vân Long không có chỗ cho cô, nhưng cô lại ngây thờ cho rằng một giọt máu đào hơn ao nước lã, mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn nếu họ dành nhiều thời gian cho nhau hơn. Cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời mình, cô mới nhận ra sự thật.
Lăng Mặc đối với Lăng gia mà nói, chỉ là một người ngoài không đáng giá.
“Thái độ cô là sao?” Lăng Vân Long kinh ngạc nhìn Lăng Mặc với đôi mắt lạnh lùng, trong lòng chợt thấy hoang mang. Đôi mắt của nó, trông giống hệt người ấy.
Lăng Mặc nhận thấy đôi mắt của Lăng Vân Long dán chặt vào cô, lông mày nhíu lại, lạnh lùng nói: “Ông nghĩ tôi nên đáp lại bằng thái độ gì?”
Tài xế Lưu Trung ngừng xe, nhìn về phía Lăng Mặc, ánh mắt lộ ra chút khinh thường.
Lăng Vân Long đã huỷ bỏ một số cuộc bữa tiệc để đến Trường trung học số 1 để giúp đỡ cô ta, cô ta thật vô ơn, thậm chí còn không kêu được một tiếng “Ba”. Quả nhiên, một đứa nhà quê lớn lên ở nông thôn thật vô lễ. Chiếm lấy vị trí đại tiểu thư Lăng gia cũng vô ích, còn không phải không được công khai.
Lăng Vân Long sắc mặt tối sầm, vốn định dạy dỗ cô vài câu, nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng của cô, ông ta luôn cảm thấy hoảng sợ.
Lúc này, quản gia Phúc Bá đã mở cửa xe, cúi đầu kính cẩn: “Lão gia, ngài đã về.”
“Ừm.”
Lăng Vân Long xuống xe trước. Ông liếc nhìn Lăng Mặc đang ngồi trong xe không nhúc nhích, ông nghĩ Lăng Mặc mới vào lớp F năm ba của Trường trung học số 1 trong một tuần, bị buộc thôi học vì điểm 0 tất cả các môn, trong lòng nhất định khó chịu. Lề mà lề mề không xuống xe là bởi vì xấu hổ.
Nghĩ đến đây, ông ta kiên nhẫn, giọng điệu nhỏ nhẹ: “Dì của con tính tình rất rộng lượng, sẽ không làm khó con. Bất cứ việc gì cũng phải ngọt ngào hơn một chút, đọc nhiều sách, ít nói chuyện.”
“Ừm.”
Lăng Mặc thờ ơ đáp lại, tránh khỏi tay của Lăng Vân Long, vác chiếc túi đã giặt trắng trên vai, bước xuống xe không chút vội vã.
“Vân Long, sao lâu như vậy? Em nghĩ anh thậm chí không thể tham dự party sinh nhật con gái quý giá của anh.”
Cách đó không xa, Tô Dục Hoài ôm một con gấu bông màu nâu, xoay chiếc eo thon mảnh mai, mỉm cười chào đón cô.