Cung Trung Yến

Chương 4

16

Ngày hôm sau ta không đến hồ sen nữa, sáng sớm ngày thứ ba, toàn bộ cung Ỷ La đều bắt đầu bận rộn, nghe nói sáng sớm công công hầu hạ Hoàng thượng đến truyền lời, nói là bữa trưa Hoàng thượng tới dùng cơm cùng Tống Tri Họa.

Sau khi ta nghe được tin tức này, ta thấy yên tâm hơn nhưng cũng không nói gì vì đó chưa phải là thời điểm tốt nhất.

Cung nữ bên cạnh Tống Tri Họa cố ý tới cảnh cáo ta: "Nương nương nói hôm nay ngươi không được ra ngoài, nếu không sẽ lột da ngươi.”

Ta để ý thấy cung nữ đó cố ý đeo một đóa lụa hoa mới trên tóc, tâm tư muốn trèo rồng phụ phượng quá rõ ràng.

Tống Tri Họa phân phó như thế, có lẽ là cảm thấy mình có hi vọng phục sủng, sợ ta xuất hiện quấy rầy đến nàng, đối với chuyện này trong lòng ta cười nhạo, vốn hôm nay không cần nàng cảnh cáo, ta cũng sẽ không xuất hiện.

Dù sao đối với nam nhân thì nữ nhân quá dễ dàng đạt được, sẽ không tốt.

Tuy nhiên, ta cũng muốn thể hiện bản thân nên đã đặc biệt chọn vài hoa sen hái hôm qua gửi vào bếp, để bếp nấu cho ta món canh hoa sen hạt sen.

17

Hoàng thượng dùng xong bữa trưa liền rời đi, trong bữa ăn còn khen món canh hoa sen hạt sen kia.

Sau khi Hoàng thượng đi, Tống Tri Họa vung tay lên thưởng cho toàn bộ người trong viện, cố ý cho người trong bếp thêm một bao lì xì.

Lúc ta nghe được tin tức này đang gặm bánh bao lạnh trong tay, không ngoài dự liệu canh hoa sen hạt sen kia đưa tới, quả nhiên hiệu quả đã đạt được.

Sau bữa trưa, Tống Tri Họa bắt đầu thu xếp y phục và trang sức, đơn giản là trước kia chỉ cần hoàng thượng dùng bữa trưa ở cung nào, buổi tối tất nhiên sẽ chiêu phi tần cung ấy vào thị tẩm, đây là lệ thường.

Toàn bộ Ỷ La cung đều đắm chìm trong bầu không khí vui sướиɠ phục sủng, nhưng đợi đến cuối giờ Tuất cũng không đợi được Hoàng thượng, Tống Tri Họa tức giận đập nát một đống đồ sứ, thái giám cùng các cung nữ cũng không dám thở mạnh.

Ta lại an tâm nằm ở trên giường, đêm nay ta vẫn như cũ không đi hồ sen.

18

Lại đợi ba ngày, ta lại đi tới bên cạnh hồ sen, ngồi ở bên cạnh hồ, chân trần gảy nước trong hồ, trong tay gảy hạt sen, lẳng lặng chờ đợi.

Chưa đợi được bao lâu, chợt nghe thấy tiếng bước chân, ta quay đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên là Hoàng thượng đã tới.

Không đợi hắn nói, ta đã vỗ vỗ bãi đất trống bên cạnh: "Thị vệ đại ca, ngồi với ta một lát đi.”

Hoàng thượng hiển nhiên không ngờ ta không tuân thủ quy củ như thế, hơi sửng sốt, lập tức chậm rãi đi tới bên cạnh ta, ngồi trên mặt đất.

Chúng ta cứ ngồi yên lặng như vậy, một lúc lâu cũng không nói chuyện.

"Nghe nói rất tuấn tú!"

Đột nhiên ta mở miệng nói một câu.

Một câu nói không đầu không đuôi của ta khiến Hoàng thượng sửng sốt.

Ta cười với hắn: "Trở về ta suy nghĩ một chút, lần trước ta nói hoàng thượng là hoàng thượng tốt, hẳn là có cái này..."

Hoàng thượng nghe vậy cười khẽ, giống như có ý đùa ta, hỏi: "Nữ tử các ngươi đều thích nam nhi tuấn tú sao?"

Ta lắc đầu: "Phu quân tương lai của ta, ta không cầu chàng giàu có nhất thiên hạ, không cầu chàng quyền thế ngập trời, cũng không cầu chàng toàn tâm toàn ý với ta, ta chỉ hy vọng chàng có bản lĩnh của nam nhân, bảo vệ được thê tử của mình..."

Lời nói của ta làm cho nụ cười của Hoàng thượng cứng lại trên mặt, ta biết hắn biết ý tứ trong lời nói của ta, nếu Hoàng thượng có thể đi Cung Ỷ La tìm ta, chắc chắn đã điều tra thân phận của ta, tự nhiên cũng hiểu được tình cảnh của ta và mẫu thân.

Ta thừa nhận những lời này của ta chính là bán thảm, nhưng muốn cho một nam nhân thích mình, trước hết phải để cho nam nhân này sinh ra tò mò đối với mình, tiếp theo phải để cho nam nhân này đồng tình đối với mình, một khi có đồng tình mới có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ bảo vệ của nam nhân này.

Ta quay đầu hai mắt không chớp nhìn Hoàng thượng, rất nghiêm túc nói: "Ngài cũng rất anh tuấn!"

Hoàng thượng lại nở nụ cười, hiển nhiên là lần đầu tiên nghe được khích lệ như vậy: "Vậy đa tạ ngươi khích lệ!"

“Không cần đa tạ!”

Ta đem toàn bộ hạt sen trong tay nhét vào trong tay Hoàng thượng. Sau đó vừa cười vừa nói: "Đây là lễ vật phân biệt cho ngài, hạt sen dưỡng tâm an thần, ngài làm việc thức đêm, trong mắt đều là tơ máu, ăn nhiều hạt sen một chút."

"Ta tiến cung vốn là tránh né phụ thân và đại phu nhân an bài hôn sự cho mình, nhưng mẫu thân ta phải chịu khổ, ta không thể ngồi yên không để ý tới, ta phải về nhà, đây là mệnh của ta!"

Nói xong ta lại đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Lúc này đây Hoàng thượng không ngăn cản, ta nhịn không quay đầu lại, bước nhanh rời đi.

Ta không biết kế hoạch của mình có thể thành công hay không, nhưng ta đã cố gắng hết sức, có thành công hay không thì chờ ngày mai.

19

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết......”

Ta nghe thái giám tuyên đọc thánh chỉ, tảng đá trong lòng rốt cục thả xuống, thánh chỉ rất đơn giản, phong ta làm mỹ nhân, mặt khác Hoàng thượng còn thông cảm chuyện ta nhớ nhung mẫu thân, cho nên chọn hai ma ma và một thái y đưa đến Quốc Công phủ, nói là thay ta tận hiếu đạo, vinh hạnh đặc biệt như thế, Tống Tri Họa nghe được hai mắt bốc hỏa.

Đây rất rõ ràng là Hoàng thượng nể mặt ta mà che chở mẫu thân ta, vậy hai tay của mẫu thân hẳn là sẽ được cứu trị, chỉ là không biết còn kịp hay không.

Ta cầm thánh chỉ tiễn thái giám tuyên chỉ, Tống Tri Họa đứng dậy lạnh lùng nhìn ta: "Bản lĩnh tốt, quả nhiên kế thừa bản lĩnh quyến rũ của mẫu thân ngươi, lặng lẽ câu dẫn hoàng thượng.”

Ta hơi cúi người: "Tỷ tỷ... ta cũng là tuân theo mệnh lệnh của tỷ và đại phu nhân mà thôi!"

Tống Tri Họa hừ lạnh: "Tốt nhất là như thế, đừng tưởng rằng Hoàng thượng chiếu cố ngươi là ngươi có thể tát vào mặt ta, ngươi đừng quên mẫu thân tiện nhân của ngươi. Bổn cung muốn g..iết ả dễ như trở bàn tay, bổn cung chờ hài tử của ngươi!"

Nói xong Tống Tri Họa phất tay áo rời đi.

Sau khi Tống Tri Họa rời đi, thì có thái giám phủ Nội Vụ tới, thu dọn hành lý của ta đến viện của ta.

Phi tần ở hậu cung không có mấy người, chỗ ở rất nhiều, cho nên ta cũng không cần tiếp tục ở lại cung Ỷ La.

Chờ ta thu dọn viện xong, thì có vài phi tử phái người đưa đồ tới, Tống Tri Họa cũng làm công tác ngoại giao, cũng tặng không ít đồ.

Hoàng thượng đăng cơ năm năm, chỉ tuyển tú tại lễ đăng cơ năm ấy, về sau vẫn không có thêm người mới, ta xem như người đầu tiên trong năm năm này, cho nên bên ngoài viện có không ít người theo dõi, rất rõ ràng bọn họ đều đang tìm hiểu tin tức của ta.

Ta làm bộ như không biết, an tâm chuẩn bị thị tẩm buổi tối.

Hiện tại ta chỉ là đang đi bước đầu tiên, nguy cơ của ta và mẫu thân còn chưa được giải quyết, ta phải nắm giữ thật nhiều lợi thế.

20

Buổi tối cỗ kiệu đón ta đi thị tẩm đã tới, ma ma đi theo dọc theo đường đi dặn dò ta các loại quy củ thị tẩm, ta cười nghe, nhưng lại không chuẩn bị tuân thủ.

Mãi cho đến điện Dưỡng Tâm, ma ma mới im miệng, mà ta cũng bị đám thái giám đưa vào.

Ta nằm trên giường, đắp chăn chờ đợi.

Không biết qua bao lâu, ta nghe được tiếng bước chân nhỏ, trong lòng không khỏi vẫn có chút khẩn trương.

Một góc chăn bị xốc lên, gương mặt Hoàng thượng đập vào mắt, tuy rằng trong lòng ta đã sớm biết, nhưng là trên mặt ta tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó lập tức nở nụ cười: "Sao lại là ngài?"

Hoàng thượng cũng nở nụ cười, hiển nhiên cảm thấy phản ứng khác thường của ta rất thú vị.

“Hạt sen ăn ngon không?” Ta trực tiếp ngồi dậy, đưa tay kéo Hoàng thượng ngồi xuống, dáng vẻ rất quen thuộc.

Hoàng thượng hiển nhiên rất thích ta như vậy, ý cười càng đậm: "Ăn rất ngon.”

Tiếp theo hắn lại bổ sung một câu: "Nàng thật sự rất khác biệt.”

Ta suy nghĩ một chút nói: "Có lẽ là do ta không quá hiểu quy củ..."

Ma ma từng nói, không được mạo phạm Hoàng thượng, không được gọi thẳng Hoàng thượng, không được tự xưng “ta” trước mặt Hoàng thượng...

Hoàng thượng lại cười nói: "Trẫm thích nàng như vậy!”

Ta nở nụ cười, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, trực tiếp nghiêng người hôn hắn một cái: "Đa tạ bệ hạ!"

Câu cảm ơn này của ta đúng là phát ra từ đáy lòng.

Sự chủ động của ta khiến cho hơi thở của Hoàng thượng hơi nặng nề một chút, hắn lập tức ôm lấy ta: "Nàng thật sự không giống những nữ nhân khác!"

Ta thuận thế tới gần trong ngực hắn, ánh nến lay động, sau đó cả phòng kiều diễm