Ngồi Chờ Anh Tới

Chương 1

Duyên sâu thì hợp, duyên mỏng thì tan, vạn sự tùy duyên, không cầu sẽ không khổ.

Phải chăng con người lúc nào cũng nên giữ cho mình một tư thái an tĩnh, mỉm cười nhìn chuyện người chuyện đời chuyển biến, nhìn lá rụng rời cành hôm nay thành một mầm non xanh biếc trên đầu cành ngày mai…

Đường Uyển đóng lại trang sách, cười khẽ, cô chống tay lên má ngẩn người suy nghĩ, mọi người chỉ luôn nhìn nhận mọi việc theo một chiều hướng tích cực, chính bản thân cô cũng hiểu rõ đạo lý mọi việc trên đời không phải lúc nào cũng được như mong đợi, không cần phải cố gắng cưỡng cầu, hy vọng chính là cội nguồn bắt đầu của sự đau khổ.

Chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ khi đưa ra quyết định này cả hai người đã khổ sở như thế nào, quay đi thì mắc núi, trở lại thì mắc sông. Quyết định nào cũng sẽ mang đến cho bọn họ một cuộc sống mới đi kèm với những khó khăn, vượt qua nó, có lẽ chính là bến bờ của hạnh phúc.

186 ngày kể từ ngày cô và Hứa Thành quyết định rời xa nhau, có lẽ đây chính cái gọi là giai đoạn trải nghiệm khó khăn đó đi. Hiện tại, Hứa Thành có lẽ sống rất tốt, chỉ có cô hiểu rõ sau khó khăn đó sẽ chẳng hề có cái gọi là hạnh phúc mà cô hằng mong đợi, vì

đã đánh mất từ cái ngày đưa ra quyết định đó rồi.

Biết trước mong cầu sẽ khổ cớ sao trong lòng lại còn vương vấn thế này!

Nhân duyên trăm năm, sai trong một phút, quay đầu tìm lại, tình đã thành không.

Cô không hối hận về quyết định của mình, cả hai đều đã trưởng thành, có hợp thì sẽ có tan, cũng không thể nghe thấy người ta nói chia tay lại khóc lóc ăn vạ được đúng không?

Vô duyên có gặp ắt cũng như không….

Có lẽ cô và Hứa Thành đã định sẵn ngay từ đầu là không có duyên đi.

Từ bé Đường Uyển đã rất ngưỡng mộ tình yêu của cha mẹ, lúc trưởng thành mang theo trái tim mơ mộng mà gặp được Hứa Thành, anh là mối tình đầu của cô, ban ngày chỉ mong chờ được gặp mặt, tối đến lại mơ mộng về tương lai của hai người. Cứ tưởng cho dù thế giới có biến đổi không ngừng, hai người họ vẫn sẽ luôn như vậy, vẫn luôn cùng nhau một chỗ, cùng nhau vui vẻ.

Khi tỉnh giấc nhân sinh cũng chỉ là một giấc mơ….

“Đường Uyển, đồng ý làm bạn gái anh nhé, anh sẽ dành cuộc đời này để che chở em. Sự dịu dàng của anh sẽ luôn dành cho em.”

Giấc mơ chỉ là giấc mơ, cũng đến lúc phải tỉnh lại…

*

Cũng chính lúc này, Hứa Thành với vẻ mặt tiều tuỵ, đứng trước mặt cô, giọng nói trầm thấp vốn ấm áp lại nói thốt lên câu nói khiến cô lạnh lẽo:

“Đường Uyển, anh thấy mệt mỏi. Mình dừng lại đi.”

Bắt đầu là anh, kết thúc cũng là anh.

Đường Uyển trong đầu suy nghĩ hàng trăm hàng nghìn lý do muốn giữ anh lại, nhưng cuối cùng chỉ đành im lặng, nói : “Được.”

“Chúng ta.. có thể tiếp tục làm bạn không?” Cô cố tỏ ra thật thoải mái, ngập ngừng hỏi nhỏ.

“Được thôi.” lúc này anh có vẻ cũng thoải mái hơn khi thấy cô đồng ý.

Làm sao đây, cô lại muốn khóc rồi…

“Ừm… Vậy em đi trước.” Đường Uyển nói xong cũng không kịp chào tạm biệt anh liền quay người vội vàng rời đi, lúc này đây nếu ai để ý sẽ thấy hốc mắt của cô đã ửng đỏ, gương mặt phút chốc trở nên trắng bệch.

Hứa Thành đứng đó cũng không hề cảm thấy vui vẻ như những gì anh đang thể hiện với cô, chỉ trầm mặt nhìn theo hướng cô rời đi.

"Đường Uyển, chúc em tìm được một người thật tốt yêu em, còn anh sẽ dành cả một đời này để yêu em." Nhìn theo hướng cô rời đi, Hứa Thành khẽ nói.

Có thể môi anh cười nhưng nước mắt anh chẳng thể nào ngưng được, đôi khi em khóc nhưng đôi môi em lại có thể cười.