Sủng Quan Hậu Cung Bị Đọc Tâm

Chương 11

Phó Thiên Thiên thấy Thiên Hành đế cầm chén rượu lên, tim bỗng dưng đập thình thịch, ánh mắt bất giác dõi theo hành động của hắn, khi chén rượu kia sắp chạm tới môi, ả ta cũng hồi hộp đến nghẹn thở.

Nhưng vào lúc này, Thiên Hành đế dừng lại, đặt chén rượu xuống rồi cười nói với Thái hậu: “Nhi thần nhớ rõ hai năm qua mẫu hậu hay tái phát bệnh đau nhức xương khớp, tê mỏi thần kinh, thái y nói ngâm ôn tuyền nhiều cũng giúp bệnh tình của mẫu hậu giảm bớt đáng kể, hành cung Phúc Ninh ở phía Nam quay mặt về phương Bắc có khí hậu ấm áp, năm nay ôn tuyền được dẫn từ trên núi Ngân Dương xuống, hay là mẫu hậu đến hành cung Phúc Ninh tĩnh dưỡng một thời gian đi, có tứ biểu muội đi cùng, nhi thần cũng yên tâm hơn.”

Phó Thái hậu tưởng rằng Hoàng đế sợ bà lại tác hợp hắn với Phó Thiên Thiên nên muốn đưa hai người họ xuất cung. Bà cười cười: “Hoàng nhi có lòng. Gần đây ai gia đau đầu cực kỳ, đúng lúc ra ngoài giải sầu một chút cũng tốt.”

“Ngày mai nhi thần phân phó phủ nội vụ chuẩn bị. Tháng chín tháng mười đúng đợt lá phong đỏ bao phủ khắp nơi trên núi Ngân Dương, cảnh sắc rất hợp lòng người.” Thiên Hành đế nói đến đây, trong mắt đen như mực chợt hiện lên tia hoài niệm: “Nhi thần vẫn nhớ rõ năm mười tuổi theo phụ hoàng và mẫu hậu đến hành cung Phúc Ninh. Vì không cẩn thận mà rơi xuống nước hôn mê suốt một tháng, mẫu hậu vất vả canh giữ, chăm sóc nhi thần cả đêm không ngủ. Khi đó nhi thần mới hiểu được cái gì gọi là con đau trên người, mẫu đau trong tim.”

Phó Thái hậu rơm rớm nước mắt: “Chuyện đã qua bao lâu rồi mà con vẫn còn nhớ rõ.”

Phó Thiên Thiên thấy mẫu tử bọn họ mải ôn chuyện cũ, quên mất chén rượu kia thì hơi sốt sắng.

Nhân lúc hai người tạm dừng lại, ả ta vội vàng nâng chén rượu lên: “Thần nữ kính Hoàng thượng một chén.”

Phó Thái hậu cười híp mắt: “Thiên Thiên cảm kích Hoàng thượng đã đứng ra phân xử chuyện hôm nay đây mà.”

Phó Thiên Thiên bổ sung thêm: “Thần nữ tạ Hoàng thượng lấy lại công bằng thay thần nữ, trên người thần nữ không có vật gì đáng giá để trả ơn, đành mời Hoàng thượng một chén vậy.”

Ả ta nói xong liền ngửa đầu uống cạn chén rượu, sau đó nhìn Thiên Hành đế cười quyến rũ.

“Biểu muội khách sáo rồi.” Thiên Hành đế bưng chén rượu lên, ngửa đầu, dùng tay áo rộng che mặt mình, lát sau cũng đặt cái chén không còn một giọt rượu nào xuống.

Phó Thiên Thiên thấy vậy thì yên tâm, đưa tay cầm bầu rượu lên rót thêm một chén cho Thiên Hành đế.

Lần này Thái hậu cũng nâng chén lên: “Dạo này mẫu tử chúng ta khó có cơ hội cùng nhau ăn chung một bữa cơm, ai gia cũng uống hai chén với Hoàng nhi.”

“Nhi thần bất hiếu, để nhi thần kính mẫu hậu.” Thiên Hành đế vội bưng chén rượu lên.

Khung cảnh mẫu hiền tử hiếu trông rất hài hòa

Đường Thi như ngửi thấy mùi ngon: [Hoàng đế trúng chiêu, lại uống thêm rượu bị bỏ thuốc rồi.]

[Nhưng sao Thái hậu và Phó Thiên Thiên vẫn thay phiên nhau kiếm cớ rót rượu cho hắn vậy? Không sợ hắn uống say rồi sẽ không làm được gì sao?]

Qua Qua: [Có lẽ không phải muốn chuốc cho hắn say khướt đâu, mà muốn hắn uống nửa tỉnh nửa say ấy, như vậy vừa mơ màng vừa hưng phấn.]

Đường Thi: [Hợp lý, sau khi bị rượu làm tê dại thần kinh, con người ta rất dễ buông thả bản thân. Lại thêm tác dụng của xuân dược, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ thuận nước đẩy thuyền thôi.]

[Ban ngày Yến phi thương địch một ngàn tổn hại tám trăm cũng vô ích, sau lưng Phó Thiên Thiên vẫn còn ngọn núi lớn là Thái hậu cơ mà. Xem ra ngày mai trong cung sẽ có thêm một vị nương nương đây.]

Đường Thi không hề có ý chí chiến đấu hay tâm tư tranh thủ tình cảm nào, chỉ muốn được an nhàn dưỡng lão, lấy việc ăn dưa làm trò tiêu khiển. Hoàng đế nạp ai, nạp bao nhiêu người thì có liên quan gì tới nàng?

Nhưng mấy người Thục phi, Lý chiêu dung lại không giống vậy.

Sau lưng Phó Thiên Thiên có chỗ dựa vững chắc là Thái hậu, nếu ả ta tiến cung chắc chắn sẽ được phong vị cao hơn các nàng ít nhất một bậc. Với lại, Hoàng thượng cũng phải nể mặt Thái hậu, không có khả năng lạnh nhạt với vị biểu muội này quá mức được.

Một ngày nào đó Phó Thiên Thiên có thai, chỉ sợ vị trí trung cung cũng thuộc về ả ta, trong khi đó các nàng vẫn phải dốc lòng tranh thủ tình cảm. Bây giờ có mâu thuẫn với Phó Thiên Thiên, sau này sao có thể trải qua những ngày tháng tốt lành được?

Hoàng thượng biết rõ chuyện Thái hậu bỏ thuốc rồi, sao vẫn trúng chiêu vậy?

Biểu tình Lý chiêu dung lãnh đạm, An tần không tập trung, dường như hơi lo âu, ngay cả động tác đong đưa cây quạt của Thục phi cũng chậm lại.

Chỉ có Đường Thi đang hưng phấn chờ đợi phân cảnh hương diễm là không phát hiện ra điều gì bất thường, miệng nhai hạt dưa đậu phộng giòn rụm, thoạt nhìn giống như sóc nhỏ.

Lý chiêu dung nghe thấy cũng phiền lòng: “Đường tần, hạt dưa đậu phộng mà thôi, ăn ngon như vậy sao?”

Đường Thi ăn một hồi cảm thấy khô miệng, dừng lại uống một ngụm trà rồi đẩy qua: “Lý chiêu dung muốn nếm thử một chút không? Rang vừa khéo, xốp giòn lại hơi cháy, càng hai càng thơm.”

Lý chiêu dung quan sát Đường Thi trong chốc lát, chỉ thấy hôm nay nàng mặc một cái váy dài thuần trắng, bên ngoài khoác áo choàng cùng màu nhạt nhẽo, trên đầu chỉ cài vỏn vẹn một cây trâm ngọc trai chạm rỗng hình hoa lan, khuôn mặt không thoa chút phấn son nào. Đơn giản mộc mạc hơn cả đại cung nữ Lưu Ly được sủng ái bên cạnh Thái hậu. Dường như nàng không cảm thấy chuyện tối nay là một cơ hội tốt để bò lên cao ư?

Ngay cả An tần ngày thường luôn giả bộ nhạt nhòa, ra vẻ không tranh không đoạt cũng ăn diện tỉ mỉ, váy dài mỏng thêu hoa bằng tơ vàng đẹp đẽ, đai gấm trắng thuần tôn lên vòng eo yểu điệu, đầu vấn búi tóc Phi Thiên, vẽ lông mày mảnh mai khiến mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều kiều mị rung động lòng người.

Thục phi thì không cần phải nói, ăn mặc trang nhã khéo léo vẫn toát lên vẻ quyến rũ, trên người còn thoang thoảng hương hoa hồng, hiển nhiên là tắm rửa sạch sẽ, thoa sáp thơm kỹ càng rồi mới tới.

Chứ tối thế này làm gì có ai rảnh đến nỗi chạy đến Thừa Càn cung hóng chuyện ân ái của Hoàng thượng đâu. Đến tham gia náo nhiệt nghe bát quái là một phần, ngoài ra bọn họ cũng có tính toán của riêng mình. Hoàng thượng không muốn nạp Phó Thiên Thiên là điều ai cũng hiểu rõ, nhưng nếu chẳng may trúng thuốc mà hắn vẫn không muốn chạm vào ả ta thì sao, khả năng cao sẽ triệu phi tần thị tẩm đúng không? Đó cũng chính là nguyên nhân mọi người dốc sạch vốn liếng ăn mặc trang điểm lộng lẫy ngồi chờ ở đây. Dù đêm nay ai chiếm được tiện nghi cũng tốt hơn Phó Thiên Thiên. Đối mặt với cường địch như vậy thì các nàng đều có suy nghĩ giống nhau. Thế nhưng Đường Thi cũng thật đần, thực sự đến xem náo nhiệt.

Nàng thấy Lý chiêu dung dùng ánh mặt kỳ quái nhìn mình hồi lâu không lên tiếng, còn tưởng trên mặt mình bị bẩn, đưa tay sờ sờ rồi nghi hoặc: “Lý chiêu dung, tỷ nhìn muội chằm chằm làm gì vậy? Trên mặt muội dính vỏ đậu phộng ư?”

Thật ngu si.

Lý chiêu dung dời tầm mắt: “Không có, buổi tối bổn cung không ăn những thứ này, muội tự ăn đi.”

Nhiều đồ như vậy mà không ai ăn, Đường Thi vui vẻ tự tại, lại bắt đầu ăn uống ngon lành. Vừa cắn hạt dưa vừa xem náo nhiệt, cuộc sống như này thật tốt quá, làm nàng bắt đầu nhớ lại những đêm cày phim. Nếu như có thêm một lon bia ướp lạnh, hai xiên thịt dê nướng thì sẽ tuyệt vời biết mấy.

[Ký chủ, ký chủ, đến đoạn ngươi muốn xem rồi, Hoàng đế uống nhiều quá, nằm bò lên bàn, Thái hậu rất đau lòng nên để Phó Thiên Thiên dìu hắn tới thiên điện nghỉ ngơi rồi.]

Đường Thi: [Thái hậu có tấm lòng Tư Mã Chiêu nha, cung Vạn Thọ thiếu tiểu thái giám à? Sức lực nam nhân không lớn hơn nữ nhân sao? Bà ấy vẫn cố ý chọn Phó Thiên Thiên, đêm nay mà không phát sinh gì đó thì thật có lỗi với tấm chân tình của Thái hậu đấy.]

Chẳng mấy chốc, Qua Qua hưng phấn hô to: [Bọn họ vào phòng rồi, Phó Thiên Thiên đuổi thái giám ra ngoài, hiện tại chỉ còn hai người bọn họ trong phòng thôi.]

[Cô nam quả nữ ở chung, có men rượu có xuân dược xúc tác… mọi điều kiện đều thuận lợi để làm chuyện mờ ám. Chậc chậc, mấy người Thục phi cũng thật thảm, mang canh giải rượu quay đây rồi chờ Hoàng đế trong vô vọng.]

Thục phi không duy trì nổi bộ dáng tươi cười, ngón tay cầm chặt cây quạt đến mức trắng bệch.

Thiên điện lớn như vậy mà không có một người nói chuyện, bầu không khí an tĩnh ngột ngạt lạ thường.

Đến đoạn gay cấn, Đường Thi cũng không cắn hạt dưa nhai đậu phộng nữa, truy hỏi đến cùng: [Qua Qua, đến bước nào rồi?]

Qua Qua miêu tả sinh động như thật cho nàng: [Phó Thiên Thiên cởϊ áσ choàng sa mỏng ra rồi thổi tắt nến, sau đó…]