Sủng Quan Hậu Cung Bị Đọc Tâm

Chương 9

Sao đột nhiên không nói nữa rồi?

Mấy người Cát Kinh Nghĩa còn đang chờ phần sau của án hái hoa tặc mà, nhưng âm thanh của Qua Qua và ký chủ lại biến mất không giải thích được, đợi một hồi lâu cũng không vang lên nữa.

Cát Kinh Nghĩa muốn biết chi tiết vụ án này ngay lập tức, liền chắp tay nói: “Hoàng thượng, có thể mời…”

“Không thể!” Thiên Hành đế ngắt lời: “Làm việc gì cũng cần người khác đút tận miệng thì nuôi các ngươi có tác dụng gì?”

Cát Kinh Nghĩa không phản bác được, ngượng ngùng nói: “Hoàng thượng nói đúng, cựu thần đường đột rồi.”

Thiên Hành đế xua tay: “Cát thượng thư, án kiện hái hoa tặc thành Đông giao cho bộ Hình thẩm tra, Kinh Triệu phủ, Binh Mã tư và Đại Lý tự phối hợp toàn lực, cần phải bắt được hung thủ về quy án, cũng trấn an được bách tính. Hễ có người ngăn trở, coi như đồng lõa, nghiêm trị không tha.”

Cát Kinh Nghĩa run sợ trong lòng, cũng hiểu rằng Hoàng đế nhắc nhở ông ấy không cần sợ hãi quyền thế, quất luôn Đông Bình quận vương.

Ông ấy vội chắp tay nói: “Vi thần tuân chỉ.”

Thiên Hành đế gật đầu, đang định để bọn họ lui xuống liền nghe thấy thanh âm của thái giám truyền từ bên ngoài tới: “Thái hậu nương nương đến.”

Thiên Hành đế và mấy vị đại thần vội đứng lên hành lễ: “Nhi thần/ Thần tham kiến Thái hậu nương nương.”

Phó thái hậu mặc phượng bào hoa lệ đỏ thẫm vịn tay Liễu ma ma đi chầm chậm đến, nói khẽ: “Đều miễn lễ, Hoàng nhi vẫn còn nghị sự với các đại nhân sao?”

Thiên Hành đế cung kính nói: “Hồi bẩm mẫu hậu, việc này cũng bàn được kha khá rồi, mấy người Cát đại nhân đang muốn lui ra.”

Cát Kinh Nghĩa hiểu ý ngỏ lời: “Thái hậu nương nương, Hoàng thượng, sự vụ ở nha môn bộn bề, chúng thần cáo lui trước.”

“Chậm đã.” Thái hậu từ từ ngồi xuống, hai tay chắp lại đặt trên đầu gối, giọng nói nhẹ nhàng không có tính công kích nào: “Đã gặp được Cát đại nhân rồi, vậy thì ngươi phân xử đúng sai giúp ai gia đi.”

Cát Kinh Nghĩa biết lời Thái hậu muốn nói đại khái là cái gì, chợt cảm thấy tê dại cả da đầu. Sự việc của Thái hậu và Hoàng thượng nào đến lượt ông ấy phân xử chứ? Hơn nữa, hôm nay Thái hậu để mấy người đại thần bọn họ phán xét đúng sai, chẳng phải là vả mặt Hoàng thượng à?

Lúc ông ấy đang khó xử giữa hai người, lại nghe thấy Thiên Hành đế cười nói: “Cát đại nhân, đã là yêu cầu của mẫu hậu thì các ngươi đẩy công vụ sang một bên, ngồi xuống nói chuyện đi.”

Cát Kinh Nghĩa đành miễn cưỡng ngồi xuống: “Tạ Thái hậu nương nương, Hoàng thượng ban tọa. Mời Thái hậu nương nương nói.”

Trái phải đều có đao, thôi thì kết thúc sớm một chút, hôm nay vẫn kịp về bắt tên cẩu vật Tôn Hầu kia.

Phó thái hậu gật đầu chậm rãi: “Cát đại nhân, theo luật pháp Đại Ung, vô duyên vô cớ đánh người là phạm tội gì?”

Quả nhiên là câu hỏi đưa người ta vào đường chết mà.

Cát Kinh Nghĩa kiên trì: “Hồi bẩm Thái hậu nương nương, việc này cần xem thân phận của hai bên và mức độ thụ thương của người bị đánh nữa.”

Thiên Hành đế đứng bên cạnh, một tay vắt chéo sau lưng, giọng nói ôn hòa: “Mẫu hậu đến đây là vì chuyện biểu muội Phó gia bị đánh sao?”

Thái hậu bị hắn chen lời, cũng không giả bộ nữa, không kiêng nể gì nói: “Không sai, Yến phi ngang ngược càn rỡ, ra tay ác độc, đố kị nham hiểm, không hề có trinh, tĩnh, hiền, nhã của nữ tử, không đủ tư cách làm phi.”

Thiên Hành đế cung kính: “Mẫu hậu, nhi thần đã xử phạt Yến phi rồi. Xảy ra việc này là vì biểu muội Phó gia dĩ hạ phạm thượng, xung đột đe dọa Yến phi nên nàng ấy mới giận dữ ra tay hơi nặng. Đôi bên đều có lỗi, hay là chuyện lớn hóa nhỏ đi?”

Thái độ hắn như vậy rõ ràng là bảo vệ Yến phi.

Thái hậu tức cười: “Hoàng nhi nói như vậy là dù ngỗ ngược ai gia cũng phải che chở cho nữ nhân kia sao?”

Thiên Hành đế vội vàng bày tỏ: “Nhi thần không dám, Mẫu hậu, Yến phi là thê thϊếp của nhi thần, nàng ấy làm sai, nhi thần cũng không thể trốn tránh trách nhiệm được, người muốn phạt thì phạt nhi thần đi.”

“Được, được lắm, thật giỏi mà! Ai gia cũng không nhìn ra Hoàng đế là người si tình như vậy đấy.” Thái hậu tức đến mức l*иg ngực phập phồng không ngừng.

Mấy người Cát Kinh Nghĩa cúi đầu xuống không dám thở mạnh.

Ngay lúc này đột nhiên truyền tới thanh âm của Đông Lai: “Thái hậu nương nương, Hoàng thượng, Phó quốc công đang cầu kiến ở bên ngoài.”

Thái hậu nhìn thoáng qua cửa: “Ông ta tới làm gì? Cho vào đi!”

Phó quốc công trắng trắng mập mập giống như chim cánh cụt lắc lư đi tới, lời nói mang theo ba phần vui mừng: “Vi thần tham kiến Thái hậu nương nương, Hoàng thượng. Nguyện phượng thể Thái hậu khỏe mạnh, luôn giữ được tuổi xuân. Hoàng thượng vạn phúc kim an.”

Gương mặt Thái hậu lạnh lùng: “Đứng lên đi, ngươi tới đúng lúc lắm, nữ nhi ngươi bị bắt nạt, ngươi nói xem bây giờ phải làm sao?”

Phó quốc công cười ngượng ngùng: “Thái hậu nương nương nói đùa, Thiên Thiên có người che chở, ai dám bắt nạt chứ?”

Hai người này kẻ xướng người họa rất rõ ràng, âm dương quái khí nói xéo Thiên Hành đế.

Dư Ôn dường như đang suy nghĩ vài điều. Hoàng đế không thích Phó gia rất dễ hiểu, không muốn nữ nhân Phó gia vào cung khiến họ ngoại lớn mạnh. Tuy Thái hậu tức giận, nhưng dù sao bọn họ cũng là mẫu tử ruột thịt, bà không thể vì nhà mẹ đẻ mà lục đυ.c nội bộ với nhi tử đúng không?

Giờ đây ông ta bị Phó quốc công gài bẫy thê thảm, chuyện gièm pha bị tuôn ra ngoài sáng, trở thành trò cười của đồng liêu, ngay cả việc ông ta hối lộ, làm việc thiên vị cũng bị vạch trần, đừng nói là mũ cánh chuồn, e là đầu cũng không còn nữa. Muốn giữ được mạng, chỉ có thể cầu Hoàng thượng khai ân. Nhưng muốn được Hoàng thượng bảo vệ thì ông ta cũng phải thể hiện được giá trị của mình cái đã.

Dư Ôn bỗng quỳ phịch xuống, la lớn: “Hoàng thượng, vi thần có việc muốn bẩm tấu.”

Thiên Hành đế liếc mắt nhìn ông ta: “Nói!”

Dư Ôn dập đầu ba cái liên tiếp, khóc ròng: “Hoàng thượng, vi thần có tội, vi thần vụиɠ ŧяộʍ với Phó quốc công, thê tử vi thần cũng có một chân với ông ta. Phu thê vi thần đi trái với luân thường đạo lý, làm ra loại chuyện phi đạo đức như vậy, xin Hoàng thượng trách phạt.”

Mấy người Cát Kinh Nghĩa ngẩn tò te, Dư Ôn quả là người tàn nhẫn, không chỉ có thể dắt mũi bán mông, còn biết xem xét thời thế, đưa ra lựa chọn tối ưu nhất là tự bộc lộ khuyết điểm của mình trong trường hợp này.

Phó quốc công sợ ngây người, mặc dù ông ta chơi rất vui vẻ, nhưng đây không phải là chuyện thầm kín à? Nếu chuyện này ồn ào đến trước mặt Thái hậu, Hoàng thượng và các đại thần thì ông ta gánh không nổi hậu quả. Dư Ôn này có phải bị thất tâm phong hay không, lại nói ra chuyện xấu của bọn họ ở ngay Ngự thư phòng, ông ta không chiếm được lợi ích gì thì Dư Ôn này có thể nhặt được cái gì tốt chứ?

Ông ta vội vàng phủ nhận: “Thái hậu nương nương, Hoàng thượng, không hề có chuyện đó. Không biết tại sao Dư đại nhân lại tạt nước bẩn lên người vi thần như thế, nhưng vi thần tuyệt đối không làm ra loại chuyện này.”

Dư Ôn nói ẩn ý: “Trên mông bên trái Phó quốc công có một vết bớt màu xanh hình quả trứng, lớn hơn đồng tiền một chút.”

Phó quốc công che kín mông ngay lập tức. Đây không phải là chưa đánh đã khai à?

Quả thực không thể khoanh tay ngồi nhìn tiếp, Thái hậu tức xanh mặt, giận dữ liếc nhìn Phó quốc công, nữ nhân và tiểu quan trên đời này không đủ để ông ta chơi phải không? Lại dám vươn móng vuốt đến trên người đại thần.

Sắc mặt Thiên Hành đế uy nghiêm đáng sợ: “Còn gì nữa không?”

Dư Ôn nhận được ám chỉ, liền chủ động nói ra những việc ác mà ông ta cấu kết với Phó gia: “… Vi thần cảm động Phó quốc công đã giúp đỡ hết lòng... Thất công tử Phó gia cường đoạt dân nữ… Bên cạnh đó, Phó lục lão gia vừa ý một mảnh đất nhà Từ viên ngoại huyện Chương, dự định xây trường đua ngựa ở đó, nhưng mảnh đất kia lại là phần mộ tổ tiên nhà người ta, Phó lục lão gia e ngại điềm xấu nên yêu cầu bọn họ dời phần mộ tổ tiên đi, nhưng Từ viên ngoại không đồng ý, Phó lục lão gia liền cho người đào bới mộ phần Từ gia lên. Khi Từ viên ngoại bẩm báo chuyện này với Kinh Triệu phủ, vi thần bị mỡ heo làm tâm trí mê muội, phạt Từ viên ngoại năm mươi đại bản, gia sản đều sung công, nam đinh trong nhà cũng…”

Phó quốc công vừa hoảng sợ vừa nghi hoặc, Dư Ôn không muốn sống nữa sao? Dám tung việc này ra ngoài.

Đạo đức cá nhân bị thiếu sót, mặc dù mờ ám nhưng cũng chỉ là việc phong lưu ít người biết đến, cùng lắm là bị Hoàng thượng răn dạy và quở mắng một trận, đại thần tham tấu vài lần thì qua chuyện. Nhưng những việc thiên vị, nhận đút lót hối lộ, coi mạng người như cỏ rác… chính là tội mất đầu.

Phó quốc công ý thức được sự việc nghiêm trọng, vội vàng quỳ xuống: “Hoàng thượng, là do vi thần quản giáo không nghiêm, mới khiến người trong gia tộc hoang đường như vậy. Hôm nay vi thần trở về liền chỉnh đốn Phó gia, nghiêm khắc ước thúc đệ tử trong tộc, sẽ không để loại chuyện này phát sinh lần nữa.”

Thiên Hành đế chỉ nói một câu: “Thượng bất chính, hạ tắc loạn.”

Điều này thể hiện rõ ràng là giận chó đánh mèo lên Phó quốc công.