“Cái gì cơ? Mày lẩm bẩm cái đéo gì thế?”
Tần Tranh ngồi dậy, bàn tay thiếu niên run rẩy đè không nổi cô xuống nền nhà.
“Sao có thể?” Tần Tranh khỏe đến như vậy ư?
Ba tên kia hoảng hốt, cái quái gì đang diễn ra?
Như biến thành con người khác.
Ánh mắt Tần Tranh liếc qua cánh tay đang túm tóc cô, ánh mắt sắc lẻm nhìn chằm chằm khiến thiếu niên sởi gai ốc. Nhưng nghĩ đến đây chỉ là phế vật, thiếu niên đè nén xuống, hét lên: “Mày muốn chết!”
Sợ hãi một phế vật? Không, không phải.
Hai người khác đang nhìn cậu ta, quá mất mặt mà, cậu ta vừa tỏ ra cảm giác sợ ư? Cậu ta sẽ không sợ phế vật này đâu!
Tần Tranh bắt lấy cổ tay thiếu niên, cười gằn bóp chặt bẻ ra sau một cách dứt khoát khiến tên đó thét lớn đau đớn, gương mặt thiếu niên vặn vẹo đau đớn, cổ tay bị bóp nát.
“Tao đây ghét nhất kẻ dám đè đâu tao.” Tần Tranh nghiêng đầu mỉm cười quỷ dị, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm.
Thiếu niên run rẩy nhìn cổ tay biến dạng của bản thân, vừa sợ vừa giận dữ. “Lên đánh nó cho tao! Tao không tin không đánh lại phế vật như nó!”
Nhìn một tên đang giơ nắm đấm hướng về mặt mình, Tần Tranh cười: “Không biết sống chết là gì.”
Từ trước tới nay ngoài người cha hồi nhỏ đánh cô ra còn chưa có ai đánh lại cô đâu.
Chưa kịp đυ.ng đến cô, chân Tần Tranh nhấc lên đá vào cổ tên đó, trong nháy mắt, cậu ta cứ thế trợn trắng mắt ngã xuống, cả người bất động trên nền.
“May cho mày xương cứng đấy.” Đá vậy rồi còn chưa gãy cổ, xương dị năng giả quả nhiên cứng hơn bình thường.
“Con một tên chưa ăn đòn nhỉ?” Tần Tranh nhìn tên khác.
“Không… Không…” Tên đó lùi lại định bỏ chạy, kết quả đã thấy gương mặt Tần Tranh phóng đại trước mặt. Cô cười như ác ma ấn đầu hắn ta xuống, đùi cô nhấc lên đập vào mặt cậu ta.
Một giây sau cậu ta liền gục xuống bất động, Tần Tranh ném sang một sang nhìn thiếu niên gầy bị cô lúc nãy.
Cô từng bước, từng bước, từng bước đi đến.
Tiếng giày vang vọng trong hẻm nhỏ vắng người.
“Mày… Mày…” Thiếu niên lùi lại.
Tần Tranh như nghĩ ra gì đó: “À, bây giờ đánh tao đi, sử dụng cái dị năng gì đó của mày.”
Thiếu niên như tỉnh mộng, đúng vậy! Dù Tần Tranh hạ được 2 tên đó thì sao chứ? Là do chúng ngu ngốc, Tần Tranh vẫn là phế vật không có dị năng.
Chỉ cần dùng dị năng, Tần Tranh nhất định sẽ bị đánh bại. Thù này, nhất định phải báo!
Xung quanh thiếu niên xuất hiện một màng dị năng bảo hộ, thiếu niên cười rất vui vẻ đắc thắng. Chuyến này phải cho Tần Tranh sống không bằng chết!
Tần Tranh nhếch môi cười nhìn thiếu niên, như đang xem biễu diễn.
“Mày sẽ phải cầu xin tao!” Thiếu niên vụt đến, trên tay xuất hiện ngọn lửa vây lấy, hướng về đầu Tần Tranh.
Tần Tranh nhấc chân đá vào ngực thiếu niên, tầng dị năng bảo hộ của cậu ta bị đánh nát. Nụ cười đắc thắng của cậu ta cứng lại, cậu ta bay xa mấy mét quằn quại trên mặt đất.
Phốc!
Thiếu niên phun ra một ngụm máu, ánh mắt run rẩy sợ hãi. Vậy mà… Vậy mà có thể đánh lại được dị năng của cậu ta! Tần Tranh rõ ràng không có dị năng.
Nhất định là cậu ta đã ẩn tang nó!
Thiếu niên phun ra thêm 1 ngụm máu, xương sườn cậu ta đứt đoạn, cả người nằm trên mặt đất bất tỉnh.
-
Tần Tranh chậm rãi thu lại nụ cười điên cuồng của bản thân, vuốt mái tóc ngắn đang che mắt bản thân bằng cái tay dính máu.
Cô không thèm nhìn ba thân ảnh bị cô đánh đến gần chết dưới chân.
Cô xuyên đến thế kỉ 70 này.
Chủ thân thể yếu ớt này bị ba tên này bắt nạt tới chết, không nghĩ đến lại cùng tên Tần Tranh với cô.
Tần Tranh, 16 tuổi, phế vật bị Tần gia đuổi cổ vì sinh ra không có dị năng. Mẹ chết sớm vì bệnh vào năm 10 tuổi, cha đem về mẹ kế cùng đứa con gái 10 tuổi. Cuộc sống của cô rất thảm trong nhà, ở góc tối tăm của gia tộc.
Ông ta nɠɵạı ŧìиɧ khi mẹ cô mang thai. Người đàn ông tồi tệ đó, vào năm cô 16 tuổi đã cùng mẹ kế hợp lực đá cô ra khỏi gia tộc.
Bởi vì mẹ cô trước kia đã cho chủ thân thể nữ giả nam nên mới có thể sống đến 16 tuổi, nếu là nữ nhất định sẽ bị lão cha tồi kia đem đi mua vui cho kẻ khác lâu rồi.
Lần này, chủ thân thể bị cha đuổi ra ngoài vì nguyên chủ đánh mẹ kế. Còn tại sao lại đánh? Vì bà ta chọt đến người mẹ quá cố của cô.
Khi bị đuổi, trong nhà không ai ngăn cấm, Tần gia rất hay coi trọng mặt mũi, chỉ chờ nguyên chủ làm việc sai rồi ở đó mà túm lấy việc đó mà đuổi đi.
Khi cô bị đuổi đi, em gái cùng cha khác mẹ vẫn tốt bụng bảo nguyên chủ đi đến học viện Vinter học cùng cô ta và cuối cùng cho nguyên chủ leo cây và bị ba tên này túm vào nơi này đánh đến chầu trời.
Tần Tranh nhìn lão cha nguyên chủ rồi đến người cha ở thế kỉ 22, dù ông ta không yêu thương chị em cô nhưng ít nhất chăm lo đầy đủ, dạy bảo mọi thứ, nhiều lúc ác với chị em cô nhưng mà đây là điều cần làm trong gia tộc.
Tần Tranh nhấc chân tiêu soái bước ra khỏi hẻm, ánh mặt trời dịu nhẹ chiếu xuống làm cô thoải mái không ít. Đến nơi này bớt gánh nặng cuộc sống hẳn, mong rằng em trai cô cùng người cha sống tốt.
Cô sờ lên trái tim mình, nó hơi khó chịu, nguyên chủ đang muốn gì?
Trả thù ư?
Cô không rõ.
-
Tinh Minh Nguyệt: Lần đầu viết thể loại tinh tế này, truyện sẽ khá là dài dài dài, mong bản thân tui đu được dù đã có đề cương trong tay :/