Ngu Thu cụp mắt, im lặng ăn cơm, tác phòng vô cùng khác với "trà xanh" thường ngày.
Thẩm Minh Đăng như có điều suy tư.
Sau bữa ăn, ba người cùng nhau đi đến cửa hàng.
Đây là một khu phố cũ, cây ngô đồng cao lớn thẳng tắp, cành lá rậm rạp như muốn che khuất cửa hàng ven đường.
Mấy chỗ nứt nẻ, tầng lầu thấp bé, mặt tường loang lổ, những nét trang trí cũ kỹ đều khắc họa ra dòng chảy quá khứ của thời đại.
Thẩm Minh Đăng lượn quanh rất lâu mới tìm được chỗ đậu xe.
"Đi thẳng một lát nữa là đến ngay." Ngụy Linh Huệ giơ tay vén tóc ngắn của mình ra sau tai, vừa dẫn đường vừa quay đầu nói. Trên đường gặp người quen, dì ấy cũng chỉ mỉm cười khô khan.
Trên con đường này phần lớn đều là cửa hàng cũ, có cửa hàng ăn sáng, cửa hàng ăn nhanh, tiệm tạp hóa, sửa xe, đóng khung tranh ảnh, bán hoa,... Gì cũng có đủ.
Thẩm Minh Đăng quan sát tỉ mỉ cả con đường.
Cổ xưa, tàn tạ nhưng lại có sức hút kỳ lạ.
Ngu Thu suy ngẫm dụng ý của Thẩm Minh Đăng suốt cả đoạn đường. Thấy anh quan sát xung quanh, vẻ mặt như có điều suy tư thì cậu mới chợt nhớ đến gì đó.
Cậu nhỏ giọng hỏi: "Đây chính là mục đích của anh à?"
Thẩm Minh Đăng hơi sửng sốt: "Cái gì?"
"Họ kinh doanh ở đây rất nhiều năm, đã ăn sâu bám rễ rồi. Anh muốn ăn cũng rất khó."
Ngu Thu và Thẩm Minh Đăng không tiếp xúc nhiều nhưng cậu biết anh mở một công ty đầu tư, trong tay có không ít hạng mục, chỗ nào cũng có thể kiếm được tiền. Nói không chừng anh tới đây cũng là vì cảm thấy khu phố cũ này có giá trị đầu tư.
Vừa dứt lời, Thẩm Minh Đăng chợt nắm cánh tay cậu, kéo cậu về phía mình.
Một chiếc xe điện chạy nhanh như chớp, phóng nhanh vụt qua lưng Ngu Thu, còn làm bay lên một ít bụi đất.
Trong cơn hồi hộp, cả người Ngu Thu nhào vào l*иg ngực Thẩm Minh Đăng. Hai tay cậu vô thức đặt lên vai anh, đầu nép vào cổ anh, không dám cử động dù một chút.
Mùi thơm cực kỳ nhẹ nhàng len lỏi vào chóp mũi, kiềm chế trầm lặng, như có như không.
Ngu Thu hít nhẹ một hơi.
Ngụy Linh Huệ phát hiện ra tình huống nguy hiểm vừa rồi thì vội vàng lo lắng hỏi: "Có bị đυ.ng trúng không?"
Ngu Thu lui ra phía sau một bước cách xa Thẩm Minh Đăng rồi lắc đầu.
"Luôn có người chạy xe mà không nhìn đường." Ngụy Linh Huệ thấp giọng oán trách: "Chúng ta đi nép vào trong một chút."
Cơ thể Thẩm Minh Đăng nhanh hơn đầu óc. Anh bước ra phía ngoài của Ngu Thu: "Tôi đi bên này."
Ngón trỏ anh cong nhẹ, giả vờ chạm chóp mũi. Quả nhiên vẫn còn lưu lại một chút mùi hương cam quýt ngọt ngào.
Rốt cuộc là người này dùng sữa dưỡng thể gì vậy?
Thơm đến kỳ lạ!
"Cảm ơn!" Ngu Thu bình tĩnh lại rồi cười với anh, má lúm đồng tiền càng thêm bắt mắt.
Thẩm Minh Đăng thầm nghĩ: Ngoan ngoãn cũng không khiến người ta ghét lắm.
Hai người mang theo hai suy nghĩ khác nhau, lời giải thích vừa bị cắt ngang cũng gác lại.
"Đến rồi." Ngụy Linh Huệ cười dừng bước: "Hai đứa muốn vào cửa hàng xem hay là vào phòng nghỉ một lát?"
Ngu Thu nói: "Dì Ngụy cứ đi bận việc trước đi, chúng cháu tùy tiện xem một lát là được rồi."
"Được." Ngụy Linh Huệ gật đầu, dì ấy còn có một bức tranh thêu chưa hoàn thành, nhất định phải đẩy nhanh tiến độ.
Ánh nắng buổi chiều càng thêm nóng bỏng chói mắt, mấy nhánh ngô đồng ven đường cũng không thể cản được cái hơi nóng oi bức.
Ngu Thu giương mắt lên nhìn… Phòng làm việc Phùng Thu.
Mặc dù tên cửa hàng có liên quan đến cậu nhưng thật ra đây là vì cha mẹ của cậu trùng phùng, mến nhau vào mùa thu mà thôi.
Tên của cậu cùng lắm chỉ là tiện thể.
Đôi thanh mai trúc mã lớn lên trong cô nhi viện, tha hương lại trùng phùng vào mùa thu. Trong một khoảnh khắc, bài thơ của sinh mệnh vỡ òa.
Họ yêu đương cuồng nhiệt, kết hôn, sinh con, sau đó lại...
"Không vào à?" Thẩm Minh Đăng hỏi.
Ngu Thu hoàn hồn.