Người lương thiện lại kiên trì, ai mà không thích?
Mạnh Bình Giang hoàn thành công việc bán thời gian này lại muốn làm thêm công việc bán thời gian khác, chỉ có thể tạm biệt rời đi.
Ngu Thu đang định về nhà thì đột nhiên Mễ Phi xông vào trung tâm mua sắm, nhìn trái nhìn phải, thấy cậu thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Ngài Ngu!"
Ngu Thu nghiêng đầu: "Sao thế?"
"Sếp Thẩm bảo tôi chuyển lời với cậu, nếu cậu không có việc gì thì đến Kim Đỉnh nghỉ ngơi một lát, xong việc anh ấy sẽ lái xe đưa cậu về."
Ngu Thu trợn tròn mắt: "Điện thoại nói một tiếng là được rồi, không cần phải đặc biệt đi một chuyến như vậy."
Mễ Phi xấu hổ cười nhẹ: "Cũng tại không có phương thức liên lạc của cậu mà."
Ngu Thu: "..."
Cũng đúng, bây giờ quan hệ giữa cậu và Thẩm Minh Đăng vẫn còn là người xa lạ.
Có điều cũng rất kỳ lạ, sao Thẩm Minh Đăng lại chủ động đề nghị đưa cậu về?
Trong đó tất có mờ ám.
Trên mặt Ngu Thu không hề thể hiện cảm xúc, chỉ ngoan ngoãn nghe theo.
Cậu lại đưa mã QR ra: "Nếu không thì thêm bạn đi, lần sau dễ liên hệ."
Mễ Phi vội vàng quét mã thêm bạn.
Sau khi xác minh xong, Ngu Thu lại gửi thêm một tin nhắn: [Anh Mễ, gọi em là Tiểu Thu là được rồi, mọi người đều gọi như vậy. (Đáng yêu)]
Trên mặt Mễ Phi để lộ ý cười. Sau khi tiếp xúc, anh ta cảm thấy Ngu Thu cũng không tệ. Tính cách ôn hòa, lấy việc giúp người khác làm niềm vui. Không hiểu sao sếp lại không thích cậu.
Nhưng mà cũng lạ, đã không thích thì cần gì phải cố ý để anh ta đi thông báo chuyện này?
Cao ốc Kim Đỉnh là một tòa văn phòng thương nghiệp, phần lớn người ra vào đều là thành phần tri thức âu phục phẳng phiu.
Mễ Phi dẫn cậu vào phòng nghỉ trên tầng ba mươi lăm. Anh ta nói: "Sếp Thẩm đang bàn chuyện làm ăn, cậu cứ ở đây nghỉ ngơi trước đi. Sau khi kết thúc tôi sẽ nhắn Wechat báo cho cậu."
"Được, anh đi làm việc đi!"
Trong phòng nghỉ có sofa màu kem, trên bàn trà có bày ấm trà cùng với ly thủy tinh, mấy quyển tạp chí chất chồng chỉnh tề ở bên cạnh.
Ngu Thu dựa vào ghế sofa, mở ghi chép trên điện thoại.
[Buổi sáng dì Hướng yêu cầu Thẩm Minh Đăng đưa mình đi, tính chân thực của giấc mơ +1]
[Thẩm Minh Đăng đồng ý đưa mình đi, tính chân thực -1]
[Thẩm Minh Đăng tặng đồng hồ cho mình, tính chân thực +1]
[Gặp Văn Sách ở trường dạy lái xe, tính chân thực +1]
[Tranh chấp ở quảng trường, tính chân thực +1]
[Thẩm Minh Đăng nói giúp mình, tính chân thực -1]
[Thẩm Minh Đăng chủ động đề nghị đưa mình về, tính chân thực -1]
Cộng cộng trừ trừ một hồi thật sự khiến người ta nhức đầu.
Nói tóm lại, những chuyện liên quan đến người khác trong mơ thật sự xảy ra, chỉ có sơ suất ở chỗ Thẩm Minh Đăng.
Nhưng cũng có thể là vì hành vi của mình mà đã dẫn đến hiệu ứng bươm bướm*.
*Hiệu ứng bươm bướm là những tập hợp sự kiện nhỏ sẽ là sợi dây vô hình thay đổi cả kết quả lớn sau đó.
Ngu Thu cẩn thận suy nghĩ một lát, cuối cùng rút ra kết luận: Chỉ cần không "làm" giống trong mơ thì hẳn là tương lai của cậu sẽ không thảm như vậy.
Mạnh Bình Giang tiến vào giới giải trí sau khi nổi tiếng. Cậu vì ghen ghét mà cũng tiến vào giới giải trí, cũng được vô số người yêu mến và săn đón. Xui thay lúc ghi hình một chương trình lại xảy ra tai nạn khiến cậu tàn tật.
Lần này chỉ cần cậu không tiến vào giới giải trí thì hẳn là chuyện như thế sẽ không xảy ra nữa.
Huống chi cậu vào giới giải trí cũng không phải là vì thích, chỉ đơn giản là vì cậu đố kỵ và thiếu thốn tình cảm.
Trong mơ, cậu bước ra khỏi được sương mù, tìm được mục tiêu chân chính của cuộc sống.
Mà trùng hợp lại vì Thẩm Minh Đăng.
Ngu Thu xóa ghi chép, chậm rãi thở phào một hơi. Kinh hoàng và luống cuống còn sót lại đều bị quét sạch sành sanh, chỉ còn lại kiên định.