Quyển 1 - Chương 17
Một tháng sau, công ti thương mại của Tô Thần và Đỗ Thăng khai trương. Hai người thương lượng đặt tên công ti là Húc Nhật (mặt trời mới mọc). Vốn đăng kí 150 vạn đồng, Tô Thần 50 vạn, Đỗ Thăng 100 vạn. Đương nhiên Đỗ Thăng không nhận 200 vạn của lão gia tử nhà mình mà dùng tiền tiêu vặt tiết kiệm được của bản thân, hắn biết, nếu thực sự dùng tiền của ông nội, tương lai công ti này nói không chừng sẽ phải thành công ti con của Đỗ thị, hắn không mong muốn thế, dù sao đây cũng là lần đầu hắn gây dựng sự nghiệp. Mà Tô Thần, đến lúc này không thể không thừa nhận, để mở công ti này, 8/10 là dựa vào quan hệ của Đỗ Thăng, đối với chuyện tương lai công ti phát triển thành thế nào, cậu cũng không để tâm nữa. Có điều, công ti đã mở ra, cậu tuyệt đối để bụng.Tô Thần và Đỗ Thăng thương lượng một chút, công ti vừa mới bắt đầu, không cần tuyển nhiều nhân viên, quản lý công ti là Đỗ Thăng, về phương diện nghiệp vụ, Tô Thần có thể ứng phó, mà phương diện tài vụ, Đỗ Thăng có thể ủy thác cho phòng tài vụ của một công ti bất kì thuộc Đỗ thị là có thể giải quyết, đương nhiên đây là tạm thời, chờ khi công ti thực sự vận hành sẽ cần có nhân viên tài vụ riêng. Sau Đỗ Thăng lại lấy quan hệ thuê được một phòng làm việc ở một tòa thương vụ, không gian không lớn, vừa đủ cho 4 bàn làm việc, Tô Thần chạy tới chợ bán đồ gia dụng mua một cái bình phong 500 đồng, ngăn đôi phòng làm việc nho nhỏ ra, bàn làm việc của Đỗ Thăng để ở sau bình phong, mỹ kì danh viết giám đốc công ti cần có không gian làm việc riêng, trong bụng lại thầm nghĩ, cách ly cái đồ gian thương nhà ngươi! Đỗ Thăng bĩu môi, không nói gì.
Làm bảng tên công ti, mua vật tư cho công ti và xử lí một đống thượng vàng hạ cám hết đúng một tuần, Đỗ Thăng trang bị cho Tô Thần và mình mỗi người một chiếc máy tính, nhờ người ta lắp ráp nên rẻ hơn hẳn mua nguyên chiếc, tính năng cũng tốt, Tô Thần dùng thử thấy rất thỏa mãn. Hai người quét sạch phòng làm việc một lần nữa, sắp xếp ổn thỏa mọi thứ xong, nhìn lên bảng hiệu “Húc Nhật” cùng cười, hai bàn tay trẻ trung nắm lại cùng nhau.
“Cố lên!”
“Cố lên!”
Chính thức khai trương, công việc của Tô Thần bắt đầu lu bù, bây giờ cậu không cần để tâm vào Tô ký nữa, Từ Quyên và Lưu Hà có thể chống được, cuối tuần về xử lí sổ sách là ổn. Sau một thời gian điều dưỡng, thân thể Tô Kiến Quân ngày càng tốt hơn, hiện tại sớm nào cũng cùng hàng xóm ra công viên tập dưỡng sinh. Đại đa số thời gian của Tô Thần hiện nay đều dành cho công ti thương mại này. Lúc này mấy trang web B2B (trang web cho doanh nghiêp, viết tắt của Business to Business) chính trong nước đều chưa phát triển, sản phẩm xuất khẩu của đa số các xí nghiệp đều là thông qua triển lãm hoặc do thương nhân nước ngoài trực tiếp tới mua. Đối với loại công ti mới mở như của hai người thì cả hai con đường đều không thực tế. Mà Tô Thần, kiếp trước đã từng làm ngoại thương nên biết không ít trang B2B nước ngoài, lúc này cậu liền lên tìm mấy trang web đó, đăng kí thành viên sau đó tìm hiểu tin tức mua hàng.
Đỗ Thăng nhìn kiểu làm việc đáy biển mò kim của Tô Thần, có hơi kì quái, hỏi lại xong liền sáng mắt lên.
“Tô Thần, hay chúng ta làm web đi? Lúc này trong nước không ai làm, có vẻ này kiếm tiền nhanh hơn đó.”
Tô Thần lật mắt, thằng nhãi này quả nhiên là gian thương! Nói mấy câu là tìm ra thương cơ (cơ hội kinh doanh).
“Chúng ta không phải nhân viên kĩ thuật, làm kiểu gì? Hơn nữa cậu biết làm web cần đầu tư bao nhiêu không? Trước tiên cứ làm cho công ti chúng ta chạy trơn tru cái đã.”
Đỗ Thăng sờ sờ mũi, hắn có hơi nóng nảy trong suy nghĩ, nhưng hắn có thể xác định làm web chính là một cơ hội tuyệt hảo, tuy bọn hắn không làm được nhưng không có nghĩa Đỗ thị không thể làm. Nghĩ ngợi một chút liền làm một kế hoạch tỉ mỉ giao cho Đỗ Hành.
Công phu không phụ lòng người, Tô Thần ngâm mạng hai tuần đã tìm được một đơn đặt hàng ở Trung Đông, đặt lượng lớn T-shirt, liền gửi thư cho thương gia này, hỏi cụ thể yêu cầu, theo kinh nghiệm kiếp trước của cậu, yêu cầu về chất lượng hàng của các khách hàng khu vực Trung Đông và Châu Phi không nghiêm ngặt, giá cả rẻ chút là được, trái ngược hẳn với khu vực Âu Mỹ và Nhật Bản. Tô Thần liệt kê yêu cầu, giao cho Đỗ Thăng, để hắn đi tìm nhà xưởng thích hợp, không đến hai ngày đã tìm được một xưởng sản xuất qui mô vừa, trước nay chưa từng làm xuất khẩu nhưng chất lượng sản phẩm cũng có tiếng trong nước, hai năm gần đây kinh doanh không tốt lắm, trong kho vẫn còn hàng tồn. Đỗ Thăng và Tô Thần vừa ý lô hàng tồn này. Lúc mới nói chuyện này với chủ xưởng, ông ta còn không tin, cho rằng gặp bọn lừa đảo, đến khi Đỗ Thăng nói nếu đàm phán thành công sẽ đưa nửa tiền cọc trước, mới bán tín bán nghi kí hợp đồng với bọn họ. Dù sao chỗ hàng này tồn đã lâu, nửa số tiền đặt cọc đã đủ chi phí rồi. Tô Thần lấy camera ra chụp lại, gửi ảnh qua mạng cho khách hàng cùng báo giá. Một ngày sau khách hàng trả lời, hai bên nhất trí chuyển khoản giao dịch, hợp đồng CIF (Giá thành, Bảo hiểm và Cước là một thuật ngữ chuyên ngành trong thương mại quốc tế được viết tắt là CIF – tiếng Anh: Cost, Insurance and Freight – được sử dụng rộng rãi trong các hợp đồng mua bán trong thương mại quốc tế khi người ta sử dụng phương thức vận tải biển), Đỗ Thăng liên lạc công ti thuyền.
Tuy nói thương vụ này kiếm được không nhiều nhưng là đơn hàng đầu tiên của Húc Nhật, hơn nữa đơn hàng đầu tiên liền thành công cũng cho Đỗ Thăng và Tô Thần khích lệ không nhỏ. Này cũng nhờ Tô Thần kiếp trước từng làm thương mại có kinh nghiệm, tránh được không ít đường vòng. Đỗ lão gia tử biết chuyện, liền khích lệ Đỗ Thăng một phen, nói không tới 10 năm hắn sẽ thành công không kém cha hắn, Đỗ Hành cũng thấy vinh dự lây. Đến cả ông ngoại bên quân ủy nọ qua mẹ hắn mà biết chuyện, bình thường không thích nói cười nay cũng gọi điện khen ngợi một lượt, bảo là nhờ đứa cháu ngoại này mà ông được một trận nở mày nở mặt với đám chiến hữu già.
Lúc này, Đỗ Thăng cả người lâng lâng, bước đi cũng hùng dũng. Tô Thần thờ ơ nhìn, đợi cho đến khi hắn đắc ý đến không biết mình là ai mới lật tay cho một tát rơi xuống đất, lại có chuyện làm ăn tới cửa kìa.