Anh Trai Em Gái

Chương 39: Ngoại trừ anh Cố của cậu, sợ là cậu không thích được ai khác đâu

Sau khi Đoạn Tiểu Tiểu nói xong thì đưa mắt nhìn về phía Trịnh Tây Tây.

Nếu bây giờ nói mối quan hệ của ai đang khiến ruột gan người ta cồn cào, vậy thì nhất định là mối quan hệ của Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây.

Mặc dù Cố Duẫn đã từng nói anh chỉ coi Trịnh Tây Tây như em gái mà chăm sóc, nhưng cô ấy lại khó lòng tin tưởng được. Văn Thành có nhiều người như thế, tại sao không thấy anh quan tâm chăm sóc ai khác như thế, thậm chí cả đứa em họ chính thức như cô ấy cũng không có được sự quan tâm như Trịnh Tây Tây.

Hơn nữa, cho dù thật sự chỉ coi cô là em gái đi chăng nữa, ngày thường quan tâm chăm sóc thì thôi đi, còn lừa người ta về ở trong nhà mình là có ý gì?

Đoạn Tiểu Tiểu tự xưng là chuyên gia hóng drama chuyên nghiệp, không thể ra tay từ phía Cố Duẫn được, vậy nên đương nhiên phải nghĩ cách thăm dò từ phía Trịnh Tây Tây.

Trước kia là do cô ấy không tìm được cơ hội, lần này vất vả lắm mới có được, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho Trịnh Tây Tây.

Vừa rồi Đoạn Tiểu Tiểu có thử vô tình nhắc tới liệu chuyện của Cố Duẫn với Chu Âm Lan có phải chỉ đơn giản là scandal hay không, ý muốn xem thử phản ứng của Trịnh Tây Tây như thế nào.

Thật ra, bất kể là Trịnh Tây Tây hay là Chu Âm Lan đi chăng nữa, chỉ cần anh Cố Duẫn thích, cô ấy cũng sẽ hết lòng ủng hộ, cả nhà bọn họ cũng vậy.

Ba cứ luôn lo lắng Cố Duẫn không có điều vướng bận gì, hy vọng có người có thể ở bên cạnh anh. Nếu thực sự có một người như thế xuất hiện, bọn họ đương nhiên sẽ cảm thấy vui mừng.

Trịnh Tây Tây uống nửa cốc nước lạnh, cảm giác nóng bừng trên má cuối cùng mới giảm xuống, cho dù trái tim vẫn còn đập nhanh, nhưng người ngoài nhìn vào sẽ không thấy điều gì bất thường.

Đoạn Tiểu Tiểu không tiện nhìn người ta chằm chằm, chỉ thoáng nhìn mấy lần, nên đã bỏ lỡ mất lúc Trịnh Tây Tây có phản ứng lớn nhất kia, thành ra cũng không nhận ra gì cả.

Trịnh Tây Tây từ đầu đến cuối đều vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn không mở miệng dò hỏi cô ấy câu nào, Đoạn Tiểu Tiểu không khỏi có phần thất vọng.

Tiệc ngủ của các cô tổ chức đến chín giờ, những người khác đang lục tục muốn về nhà, Trịnh Tây Tây cũng chào tạm biệt mọi người.

Mãi cho đến khi lên xe rồi, Trịnh Tây Tây mới có thể thả lỏng mà bắt đầu nghĩ đến chuyện này.

Chuyện bản thân sẽ thích Cố Duẫn, Trịnh Tây Tây không hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.

Từ rất lâu trước kia đã có rất nhiều dấu hiệu rồi. Chẳng hạn như cô cứ luôn không nhịn được mà nhìn Cố Duẫn, lúc ôn bài cô sẽ vô thức vẽ chân dung của Cố Duẫn trên giấy nháp, lúc Cố Duẫn đi cô sẽ muốn khóc, khi nhận được điện thoại của anh thì lại sẽ trở nên vui vẻ mà nhảy nhót.

Thậm chí chỉ cần nghe thấy cái tên này, bất kể người đang nói là ai, cô đều nhất định sẽ bỏ những việc mình đang làm, sau đó lắng tai nghe hết thảy mọi thứ có liên quan đến anh.

Cô thích anh.

Cực kỳ thích.

Chỉ là cô không dám tự hỏi, cũng không dám đối mặt.

Cố Duẫn giống như thiên sứ do ông trời phái đến bên cạnh cô, cô biết ơn về điều đó, cô cảm thấy đủ, cũng biết trân trọng, đồng thời cũng vô cùng thấp thỏm, sợ hãi bất kỳ thay đổi nào xuất hiện trong cuộc sống, sẽ khiến cho cô mất đi người anh trai này.

Cô thà là lừa mình dối người, vùi thật sâu hạt giống sắp nảy mầm này xuống nơi sâu nhất trong đáy lòng, cho rằng chỉ cần mình không nghĩ đến, không suy nghĩ đến nó, tâm tư không nên có kia sẽ không tồn tại nữa, chỉ có thế thì mọi thứ mới như ban đầu.

Trịnh Tây Tây mở cửa sổ xe ra, bầu không khí lạnh từ bên ngoài chợt ùa vào, phần nào giảm nhiệt cho cái đầu đang nóng lên của cô.

Phản ứng thẳng thắn của cơ thể, khiến cho cô cảm thấy đến cả việc lừa mình dối người cũng chẳng thể nào làm được.

Cô hít sâu một hơi, nghĩ đến Cố Duẫn, trong lòng chỉ cảm thấy vừa chua xót lại vừa ngọt ngào, cùng với một phần khổ sở khi mới biết yêu, khiến cho cô lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là cồn cào ruột gan.

Hôm nay là thứ bảy, Trịnh Tây Tây không về ký túc xá mà quay về chung cư ở bên ngoài trường học.

Sau khi về đến nhà, cô tưới nước cho mấy chậu hoa trong nhà trước, sau khi tưới nước xong thì đúng lúc nhận được video call của Cố Duẫn.

Bên phía Cố Duẫn đang là buổi sáng, bởi vì là thứ bảy, nên Cố Duẫn không đến công ty mà ở trong phòng làm việc.

Lúc gương nặt của Cố Duẫn xuất hiện trên màn hình, nhịp tim vất vả lắm mới chịu bình ổn của Trịnh Tây Tây lại bắt đầu không chịu khống chế.

Cô cầm lấy một chiếc cốc thủy tinh ở trên bàn, áp lên mặt mình để giảm nhiệt một chút, sau đó mới nhận điện thoại.

“Đang làm gì đấy?” Cố Duẫn hỏi.

“Đến chơi với Tiểu Tiểu, vừa mới về nhà ạ.”

Đại khái là vì chột dạ nên Trịnh Tây Tây không dám nhìn vào mắt Cố Duẫn, mãi cho đến khi cô nhận ra được rằng, coi như cô có nhìn chằm chằm màn hình đi chăng nữa, cô cũng không thể nào đối diện được với Cố Duẫn.

Cố Duẫn mặc một chiếc sơ mi đen, anh không cài hết toàn bộ nút mà chừa lại hai chiếc cúc trên cùng.

Bởi vì ở trong phòng nên tư thái của anh cũng nhàn nhã hơn so với ngày thường, có thể nhìn thấy được xương quai xanh lộ ra dưới áo sơ mi. Bất giác mặt Trịnh Tây Tây lại đỏ bừng.

Trịnh Tây Tây vờ như liếc mắt qua chỗ khác, vì để che giấu sự chột dạ của mình, mà cô bắt đầu nói một tràng về chuyện buổi tối đến nhà họ Đoạn tham dự một buổi tiệc ngủ do Đoạn Tiểu Tiểu tổ chức, đương nhiên là lược bỏ chuyện các cô còn bàn tán về chuyện của Cố Duẫn.

Cố Duẫn hiểu: “Các em ấy muốn cạy miệng em đấy.”

Đoạn Tiểu Tiểu còn nhỏ, cũng chỉ cảm thấy hứng thú với mấy tin đồn thôi, ở đâu có drama thì cô ấy còn nhanh chân hơn bất kỳ ai khác, cũng không biết là học từ ai.

Bây giờ ở trong nước đã khuya rồi, hai người đơn giản hàn huyên mấy câu rồi cúp máy.

Trịnh Tây Tây nằm phịch xuống giường, suy nghĩ rối loạn cả lên. Chốc thì lại cảm thấy may mắn vì bây giờ Cố Duẫn đang ở nước ngoài, sẽ không nhận ra sự khác thường của cô, chốc thì lại âm thầm buồn phiền. Nghĩ đến chính mình ấy vậy mà lại sinh ra tâm tư như thế với Cố Duẫn, nhất thời trong lòng tràn ngập những tâm sự ngổn ngang.

Mãi cho đến sau nửa đêm, Trịnh Tây Tây chịu không nổi nữa, rốt cuộc mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.



Sau khi Cố Duẫn rời khỏi, Trịnh Tây Tây một lần nữa tìm một công việc bán thời gian khác, dạy học cho một lớp bồi dưỡng, một tuần dạy từ hai đến ba buổi, còn dạy bổ túc vật lý cho một lớp khác.

Trịnh Tây Tây rất thích công việc này, dù sao thì cô cũng đã từng nghĩ đến việc, tương lai mình có khả năng sẽ trở thành một giáo viên dạy vật lý hài hước, thú vị.

Chịu sự ảnh hưởng của thầy giáo vật lý trước kia, lúc Trịnh Tây Tây soạn bài luôn bỏ ra rất nhiều tâm huyết, để có thề truyền tải nội dung chương trình học sao cho vừa hài hước vừa thú vị. Về phương diện này cô rất có thiên phú, luôn luôn có thể khiến cho những nội dung nhàm chán trở nên thú vị hơn, nên các bạn học đều rất thích cô.

Thậm chí rất nhiều học sinh vốn dĩ rất ghét vật lý, cũng bằng lòng dành nhiều thời gian hơn cho môn học này, thậm chí còn giúp các em tiến bộ hơn. Lúc có thời gian cô sẽ còn kể cho bọn nhỏ một vài chuyện thú vị của các nhà vật lý học, nhờ các câu chuyện đó, mà mấy em học sinh luôn cảm thấy chán nản với môn học này, cũng dần dần thay đổi góc nhìn.

Việc Trịnh Tây Tây ra ngoài tìm công việc bán thời gian, cũng không phải là suy nghĩ bồng bột. Vì đầu tháng tám là sinh nhật của Cố Duẫn, cô muốn tranh thủ nghỉ hè đến thăm Cố Duẫn, sẽ cho anh một bất ngờ.

Nếu đã là bất ngờ thì trước tiên nhất định không thể để cho Cố Duẫn phát hiện được rồi, vậy nên Trịnh Tây Tây muốn tự kiếm tiền mua vé máy bay, hơn nữa còn phải mua quà cho Cố Duẫn. Cô cũng không cảm thấy vất vả mà ngược lại, cuộc sống bận rộn sẽ khiến cho cô cảm thấy thời gian trôi qua nhanh hơn, cũng có thể khiến cho cô không còn thời gian để suy nghĩ đến phần tình cảm giấu kín dưới đáy lòng không dám nói ra kia.

Tại lớp bổ túc, Trịnh Tây Tây quen được một bạn sinh viên trường đại học Văn cũng làm việc bán thời gian ở đó.

Đối phương là đàn anh của khoa Toán học, tên là Kỷ Lai, đeo một cặp mắt kính gọng bạc, tính cách rất tốt, nói chuyện ôn hòa, theo như cách nói của những người khác trong lớp bổ túc thì chính là tính cách cực kỳ thích hợp để làm thầy giáo.

Hai người thường xuyên chạm mặt nhau ở lớp bổ túc, lại là bạn cùng trường, thường xuyên qua lại, nên dần quen thân hơn.

Bởi vì buổi sáng phải đi học, nên lớp của hai người phần lớn đều được xếp vào cuối tuần hoặc là buổi tối. Nếu là lớp buổi tối, vì lo lắng đến vấn đề an toàn của Trịnh Tây Tây, mỗi lần Kỷ Lai về đều sẽ chờ Trịnh Tây Tây ở văn phòng, mãi cho đến khi lớp của cô kết thúc, mới cùng cô bắt xe về trường.

Thật ra nếu như đã quá khuya, thì Trịnh Tây Tây có thể bảo chú Lâm đến đón cô. Nhưng cô vốn đang giấu Cố Duẫn đi làm thêm, đương nhiên cũng không muốn để cho chú Lâm biết, vậy nên cũng không từ chối ý tốt của Kỷ Lai.

Từ năm nhất Kỷ Lai đã đến trung tâm bổ túc này để làm thêm, bất kể là ứng phó với các học sinh hay là ứng đối với các nhân viên quản lý hoặc đồng nghiệp khác trong trung tâm, thì đều có kinh nghiệm hơn Trịnh Tây Tây nhiều.

Anh ấy cũng không giấu nghề, đều đảm đương một người làm tiền bối trên rất nhiều phương diện.

Ngoài công việc, hai người thật ra cũng không giao lưu nhiều, tuy rằng đã thêm phương thức liên lạc, nhưng phần lớn trong lịch sử tin nhắn của hai người chỉ là: Đi chưa?

Hoặc là: Anh chờ em ở đâu đó, chúng ta cùng về trường.

Còn có một lần, nhà Kỷ Lai gửi một ít đặc sản đến, anh ấy mang đến trung tâm chia cho mọi người.

Mấy thầy cô tụ lại một chỗ, vừa ăn vừa cười, bắt đầu trêu chọc Kỷ Lai và Trịnh Tây Tây.

“Hai đứa cũng chưa có bạn trai bạn gái đúng không, như bọn chị thấy thì hai người ở bên nhau được đấy, trai tài gái sắc, đúng không?”

“Đúng thế, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, hai đứa đều là giáo viên VIP của trung tâm chúng ta, còn đều là sinh viên trường đại học Văn, đây là duyên phận rồi.”

Một cô giáo khác nói tiếp: “Phải rồi, Tây Tây à, tính cách của đứa đứa nhỏ Kỷ Lai này bọn chị đều nhìn thấy, bỏ lỡ thì không còn cơ hội lần sau nữa đâu.”



Mấy thầy cô giáo trêu chọc đến hăng hái, Kỷ Lai vội nói: “Các anh chị tạm tha cho em và Tây Tây đi ạ, Tây Tây vừa nhìn là biết đã có người trong lòng rồi.”

Trịnh Tây Tây vốn muốn nói nhưng giọng của những người khác đều to hơn cô, cô vẫn luôn không thể chen lời được, giờ chợt nghe Kỷ Lai nói thế, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, lại có cảm giác như bị nhìn thấy tâm sự.

Cảm giác hoảng hốt khi bị chọc thủng tâm tư, khiến cô nhất thời quên mất không biết nên phản ứng ra sao.

“Xem ra đúng là có rồi.” Trịnh Tây Tây không phản bác, Kỷ Lai bèn cười nói. “Anh vốn dĩ chỉ là lừa em thôi.”

“Mọi người thấy chưa.” Anh ấy giơ tay nhìn về phía các thầy cô đang ồn ào khác. “Sau này đừng tùy tiện ghép đôi người ta, vậy thì em mất mặt biết mấy.”

Các thầy cô khác cười ha ha, cũng không làm ầm ĩ nữa.

Lúc quay về, Kỷ Lai đột nhiên hỏi: “Anh có thể được biết người em thích trông như thế nào không?”

Trịnh Tây Tây ngẩng đầu, Kỷ Lai nói ngay: “Anh không có ý gì khác, chỉ là rất tò mò không biết người em thích trông như thế nào thôi.”

Anh ấy suy nghĩ một lát rồi nói: “Vốn dĩ anh cảm thấy chúng ta rất giống nhau, là kiểu tính cách thiên về lý trí một chút, tương đối coi trọng sự nghiệp, không có nhiều tinh lực dành cho mặt tình cảm.”

“Vậy nên anh rất tò mò.”

Có lẽ là đã giấu trong lòng lâu lắm rồi, nên Trịnh Tây Tây trả lời anh ấy: “Đó là một… người anh rất tuấn tú, nói chuyện rất là gợi đòn, thích trêu chọc người khác, nhưng mà cực kỳ tốt.”

Đại khái cảm thấy những lời đó không đủ biểu đạt được sự quyến rũ của Cố Duẫn, Trịnh Tây Tây lại tiếp tục bổ sung: “Thật ra anh ấy rất dịu dàng, đối với những người gần gũi đều rất tốt, nhưng chính là không chịu nói chuyện đàng hoàng tử tế, thấy người ta tức đến giậm chân thì anh ấy cực kỳ vui vẻ…”

Trịnh Tây Tây cố gắng miêu tả, Kỷ Lai cắt ngang lời cô: “Không cần nói nữa, anh biết anh ta rất tốt.”

“Anh đã sắp tưởng tượng ra được rồi, đối xử với một tên FA như anh đây tốt một chút đi.”

Trịnh Tây Tây khẽ cười một tiếng, sau đó thay đổi đề tài.

Bình thường hai người đi đến cổng trường là tách ra, nhưng lần này Kỷ Lai đúng lúc muốn đến siêu thị ở dưới ký túc xá của Trịnh Tây Tây, hai người đi đến ký túc xá mới tạm biệt.

Tằng Ngữ ngậm kem từ đối diện siêu thị bước ra, vừa đi theo bên cạnh Trịnh Tây Tây cùng lên lầu vừa không nhịn được lòng hiếu kỳ mà hỏi: “Cậu thế mà quen biết Kỷ Lai.”

“Bọn tớ làm thêm ở cùng một nơi.” Trịnh Tây Tây nói. “Sao thế, cậu biết anh ấy à?”

Hỏi thế thì Tằng Ngữ có chuyện để nói ngay.

“Tây Tây, bộ cậu chưa từng lên diễn đàn trường xem à? Cái bảng xếp hạng kia ấy, bảng mỹ nữ khó tán nhất của trường đại học Văn, là cái bảng mà cậu xếp hạng cao đó đó, cậu có ấn tượng đúng không.”

Chuyện này Tằng Ngữ đã từng nói với cô rất nhiều lần, Trịnh Tây Tây đương nhiên là biết. Cô gật đầu.

“Vậy cậu có biết đứng đầu bảng nam sinh là ai không? Là Kỷ Lai đó."

“Kỷ Lai, cái người này ấy mà, nghe nói là gia cảnh khá là tốt, nhưng anh ấy cứ thích tự kiếm tiền, nghe nói toàn bộ học phí học đại học đều không tốn một phân tiền nào của gia đình.”

“Hơn nữa diện mạo của anh ấy à, không thể coi là kiểu vừa nhìn lần đầu tiên là đã kinh diễm (1), nhưng là cực kỳ điển trai, có rất nhiều nữ sinh thích kiểu khí chất này của anh ấy, có cái hương vị văn nhã bại hoại (2) gì ấy, người theo đuổi anh ấy cũng nhiều lắm.”

Tằng Ngữ thao thao bất tuyệt phổ cập khoa học cho Trịnh Tây Tây, khi nói xong câu cuối cùng thì đột nhiên nhìn thẳng vào Trịnh Tây Tây.

“Sao thế?” Trịnh Tây Tây bị cô ấy nhìn chằm chằm tới độ lùi về sau một bước.

“Nói thật nhé, trước kia tớ vẫn luôn cảm thấy Kỷ Lai sẽ là kiểu con trai mà cậu thích.” Tằng Ngữ đưa ra suy đoán và chứng cứ của bản thân. “Cực kỳ độc lập, có suy nghĩ của chính mình, hơn nữa anh ấy học cực kỳ giỏi, tướng mạo cũng ổn. Nếu không phải biết cậu không thích nghe những thứ này, tớ đã sớm đề cử anh ấy cho cậu rồi.”

“Cậu đừng nói bậy, tớ không có ý gì với anh ấy cả.”

“Tớ biết, tớ có mắt mà.”

Chỉ bằng ánh mắt mà Trịnh Tây Tây nhìn Kỷ Lai kia là biết, thậm chí còn chẳng được một phần vạn nhiệt tình mà cô dành cho anh Cố của cô nữa. Nhìn trai đẹp mà cứ như nhìn cải trắng vậy đó.

“Cả loại trai đẹp nội ngoại kiêm tu (3) như Kỷ Lai mà cậu cũng chướng mắt.” Tằng Ngữ như suy tư gì đó, đột nhiên nói. “Tây Tây, tớ thật sự cảm thấy, ngoại trừ anh Cố của cậu, sợ là cậu không thích được ai khác đâu.”

Chú thích:

(1) Kinh diễm: Kinh ngạc vì ai đó đẹp trai/ đẹp gái

(2) Văn nhã bại hoại: Thuật ngữ thịnh hành trên mạng xã hội Trung Quốc, từ gốc vốn được dùng để hình dung những người bên ngoài thì tri thư đạt lý nhưng thực ra trong bụng toàn là những suy nghĩ xấu xa

(3) Nội ngoại kiêm tu: Có tu dưỡng cả về ngoại hình lẫn nội tâm