Anh Trai Em Gái

Chương 26: Để anh dạy cho em

Trịnh Tây Tây vốn đang rất cảm động.

Nhưng Cố Duẫn lại giống như có phép thuật, lời nói vừa vọt ra khỏi miệng anh, toàn bộ sự cảm động của Trịnh Tây Tây tức khắc vứt cho chó ăn.

Cô nhìn tờ giấy Cố Duẫn đưa cho cô, nhận cũng không phải mà không nhận cũng không xong.

Cuối cùng, trong ánh mắt nghi hoặc và khó hiểu của anh, cô đành nhận lấy lau qua cái mũi, thậm chí lúc cô thổi nến còn nhớ đến câu "Thổi ra bong bóng mũi" của anh cho nên không dám dùng sức quá lớn, động tác ngượng nghịu thổi một hồi mới có thể thổi tắt ngọn nến.

Không biết là Cố Duẫn nghĩ đến cái gì, ngồi bên cạnh cô cười nắc nẻ không dừng lại được.

Trịnh Tây Tây dậm chân: "Anh, anh không được cười nữa, anh còn cười là tình nghĩa anh em chấm dứt từ đây đấy."

"Được rồi." Cố Duẫn dừng cười, nói: "Chẳng qua anh đang cảm thấy rất vui thôi."

Có quỷ mới tin anh.

Bọn họ chỉ có hai người, cho nên chỉ mua một cái bánh kem cỡ nhỏ.

Hai người phân nhau chiếc bánh kem, ăn không nổi nữa thì lấy nó trét lên mặt đối phương. Làm trên người họ toàn là bánh kem.

Trong phòng khách có trải thảm, màu nâu, mang theo những hoa văn kỳ lạ, trong một lần đi du lịch Cố Duẫn đã nhìn thấy cái này, cảm thấy đẹp cho nên mua về, cuối cùng cũng có cơ hội để dùng tới.

Sau khi xử lý xong bánh kem, ánh mắt hai người đều đồng loạt dừng lại trên tấm thảm bị làm bẩn, sau đó không hẹn mà cùng dời mắt sang chỗ khác, quyết định để ngày mai mới suy nghĩ đến vấn đề giặt thảm khiến người ta đau đầu, nói chúc ngủ ngon với nhau.

Không biết có phải là do chứng khiết phích(1) quấy phá hay không, Trịnh Tây Tây nằm mơ thấy bản thân mình giặt thảm cả một đêm, sáng sớm ngày hôm sau đã bò dậy, sau đó cố hết sức để kéo tấm thảm ra trải ngoài ban công.

Trịnh Tây Tây đi đến phòng kho tìm một thùng đựng nước, một cái gáo để múc nước, còn có một cái bàn chải, tất cả toàn là đồ mới tinh, sau đó một tay cầm gáo nước tưới nước lên chỗ thảm bị làm bẩn, một tay cầm bàn chải chà lau, cuối cùng cũng rửa sạch cái thảm.

Thảm cứ phơi ngay ở trên ban công, Trịnh Tây Tây thu thập những đồ vật khác xong, sau đó chạy tới phòng vệ sinh để rửa tay.

Lúc sắp đi đến toilet, cô gặp phải Cố Duẫn vừa mới rời giường.

Cố Duẫn mặc quần áo ngủ, đầu tóc còn có mấy cọng tóc chổng ngược lên, trên tay... Cầm một cái qυầи ɭóŧ màu đen.

Trịnh Tây Tây: "..."

Hai người hai mặt nhìn nhau, Cố Duẫn nhìn qυầи ɭóŧ trong tay, Cố đại thiếu gia ngày thường cho dù trời có sập xuống cũng không thèm chớp mắt bỗng nhiên giật đứng như bị sét đánh, cơn buồn ngủ bị gạt đi không ít.

Anh vươn một bàn tay, tận lực làm ra vẻ bình tĩnh chỉ vào phía phòng vệ sinh: "Em vào trước đi?"

Trịnh Tây Tây cũng rất xấu hổ. Cô cũng không phải là cái gì cũng không biết, trước kia lúc học sinh học thầy giáo đã giảng qua, buổi sáng các bạn nam tỉnh lại có khả năng xuất hiện hiện tượng xuất tinh, nhìn bộ dáng này của Cố Duẫn, chắc hẳn là muốn đi giặt qυầи ɭóŧ.

Cô tận lực xem nhẹ nhiệt độ nóng bừng trên mặt, nỗ lực gán ghép cảnh tượng trước mặt với đoạn văn vở buồn tẻ trong sách sinh học, để hóa giải tình cảnh xấu hổ này.

"Anh cứ vào trước đi." Trịnh Tây Tây nói, sau đó "lộp bộp lộp bộp" chạy lên trên lầu: "Em, em có chuyện phải lên đây một chút."

Trịnh Tây Tây đi rồi, Cố Duẫn xấu hổ đứng lại tại chỗ: "Mẹ nó!"

Lúc còn ở dinh thự Dục Minh, bởi vì diện tích rất lớn cho nên mỗi căn phòng đều có nhà vệ sinh riêng. Nhưng căn chung cư này diện tích lại nhỏ hơn một chút, hơn nữa Cố Duẫn còn nhường ra một chút không gian để làm thành phòng học và phòng để quần áo cho Trịnh Tây Tây, cho nên không gian ở những phòng khác cũng trở nên nhỏ hơn một chút.

Mà Cố Duẫn không thích phòng diện tích nhỏ, bởi vậy không hy sinh thêm không gian để trang bị phòng tắm riêng nữa. Dù sao căn hộ này chủ yếu là để cho Trịnh Tây Tây ở, thời gian Cố Duẫn ở đây cũng không nhiều, trong phòng anh không có phòng tắm phòng vệ sinh cũng không sao cả.

Cứ như vậy, Cố Duẫn muốn dùng toilet phải đi xuống dưới lầu.

Cố Duẫn chỉ là một tên đàn ông bình thường, cũng có hiện tượng sinh lý như bao người khác, hơn nữa đã cấm dục khá lâu rồi, cái chuyện buổi sáng tỉnh dậy thấy qυầи ɭóŧ bị dính bẩn là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng chuyện trộm đi giặt qυầи ɭóŧ kết quả lại bị Trịnh Tây Tây bắt gặp này quá mức xấu hổ.

Kỳ thật dựa vào độ dày của da mặt Cố thiếu gia, nếu gặp được người khác có lẽ vẫn có thể bày ra vẻ mặt trấn định, thậm chí còn hỏi vặn lại mấy câu không biết xấu hổ như "Tôi đi giặt qυầи ɭóŧ đấy thì sao nào có phải chưa gặp qua chuyện đời hay không" linh tinh.

Nhưng mà anh vừa mới rời giường, đầu óc còn chưa khôi phục lại trạng thái linh hoạt minh mẫn như ngày thường, hơn nữa Trịnh Tây Tây là em gái, lại đột nhiên xuất hiện làm cho anh bị giật mình, dẫn đến đầu óc đơ máy tạm thời, trực tiếp ảnh hưởng đến khả năng phát huy của anh.

Lúc anh đi xuống dưới lầu cũng không nhìn thấy bóng người, không biết là cô chui từ chỗ nào ra.

Tuy rằng chuyện lần này làm cho Cố đại thiếu gia cảm thấy rất mất mặt, nhưng qυầи ɭóŧ thì vẫn phải đi giặt. Anh khóa cửa phòng vệ sinh lại, mặt không chút biểu tình giặt sạch qυầи ɭóŧ, sau đó tắm rửa sơ qua, cầm qυầи ɭóŧ treo trên ban công trong phòng mình.

Trong lúc anh làm những chuyện này Trịnh Tây Tây vẫn không xuất hiện, làm cho Cố Duẫn nhẹ nhàng thở phào.

Sau khi đi lên trên lầu, chuyện đầu tiên Trịnh Tây Tây làm là đi đến toilet rửa sạch tay, lúc cô ngẩng đầu lên nhìn vào trong gương, mới phát hiện gương mặt của mình đã đỏ hồng hết lên.

Trịnh Tây Tây hơi sửng sốt.

Bởi vì diện mạo của mình, từ nhỏ đến lớn, số người đã từng theo đuổi Trịnh Tây Tây cực kỳ nhiều. Nhưng những người đó đều bị Trịnh Tây Tây từ chối hết, không có ai là ngoại lệ cả.

Trịnh Tây Tây là một người có kế hoạch có mục tiêu rõ ràng đối với cuộc sống của mình, lúc còn ở trong thôn Liễu Gia, mục tiêu chính của cô là học tập thật tốt, cô không cam lòng cứ chôn cả đời của mình ở lại trong đó, chỉ có thể bắt lấy toàn bộ cơ hội để không ngừng tiến về phía trước, tận đến lúc cô thi đậu đại học Văn, thì cuộc đời cô mới coi như là nhìn thấy ánh rạng đông đầu tiên.

Ở trong mắt Trịnh Tây Tây, ngoại trừ việc trước khi cô tốt nghiệp có thể tìm một công việc nhẹ nhàng để tự nuôi sống bản thân thì tất cả mọi chuyện đều phải xếp sau chuyện học tập, cho nên cô càng không để ý đến vấn đề tình cảm yêu đương.

Cô cũng đã vạch ra kế hoạch rõ ràng đối với những tháng ngày học đại học của mình. Năm nhất phải cố gắng hết sức để đạt được GPA cao một chút, đến năm hai có thể dựa vào thành tích này để tìm một thầy hướng dẫn chính quy nguyện ý tiếp nhận sinh viên tới làm mấy việc lặt vặt trong phòng thí nghiệm, đến năm thứ ba là có thể có cơ hội tiếp xúc với các hạng mục.

Cho dù cô không có năng lực viết ra luận văn có lực ảnh hưởng lớn trong thời gian học tập trên trường, thì tới năm thứ tư cũng có thể lấy được một phong thư đề cử, như vậy cũng có lợi cho việc đào tạo chuyên sâu của cô sau này.

Sau khi tốt nghiệp cô có thể đi vào viện nghiên cứu để công tác, cho dù kém lắm cũng có thể lấy được chứng chỉ giáo viên rồi trở về trường trung học làm một giáo viên vật lý ngầu lòi.

Cái chốt mở mấy chuyện yêu đương quan hệ nam nữ trong đầu cô căn bản chưa từng mở ra.

Cho nên cô cũng không cảm thấy chuyện cô và Cố Duẫn trai đơn gái chiếc ở trong cùng một căn nhà có vấn đề gì không ổn, bởi vì những vấn đề đó hoàn toàn không nằm trong phạm vi lo lắng của cô.

Nhưng mà vào giờ khắc này, cô lại đột nhiên cảm nhận được cảm giác, bản thân mình đang ở trong cùng một căn nhà với một anh trai lớn hơn mình vài tuổi.

Trong lòng cô xuất hiện một gợn sóng, rồi lại nhanh chóng biến mất, nhanh đến nỗi khó có thể nhận ra.

Nhìn hình ảnh phản chiếu của mình ở trong gương, Trịnh Tây Tây đột nhiên trở nên buồn rầu.

Thật ra gặp phải chuyện xấu hổ như vậy, đương sự càng tỏ ra bình tĩnh thì càng không có gì phải ngại. Cũng không biết là lúc ấy trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì, sao lại trực tiếp bỏ chạy như vậy, như thế không phải là nói cho Cố Duẫn biết cô suy nghĩ chuyện lung tung hay sao.

Biểu tình trên mặt Trịnh Tây Tây biến đổi không ngừng, một hồi thì là ảo não, một hồi thì là xấu hổ, cuối cùng rửa mặt, cưỡng bách bản thân không suy nghĩ đến chuyện đây nữa.

Trịnh Tây Tây chần chừ ở trên lầu một lúc lâu, khi cô đi xuống dưới, Cố Duẫn đã làm xong bữa sáng.

Cố Duẫn ở nước ngoài rất nhiều năm, tài nấu nướng cũng không tồi, nhưng anh không hay xuống bếp lắm, ngày thường cũng không thích nấu cơm.

Bữa sáng là sandwich, có chay có mặn, dinh dưỡng cân đối, còn có một quả trứng gà.

Trịnh Tây Tây ngồi xuống đối diện với Cố Duẫn.

Cố Duẫn là một người vô cùng tùy ý, lúc ăn cơm cũng không thèm để ý đến quy củ ăn không được nói gì đó, nhưng mà những giáo dưỡng tốt đẹp từ lúc còn nhỏ dường như đã trở thành thói quen của anh, cho nên động tác ăn uống của Cố Duẫn có vẻ rất ưu nhã, là cái loại ưu nhã khắc sâu vào trong xương cốt, mỗi một hành động đều cực kỳ đẹp mắt.

So sánh với anh, Trịnh Tây Tây có cảm giác bản thân mình đúng là chỉ biết ăn ngấu nghiến.

Cho nên cô cũng thả chậm động tác lại, cái miệng đang há to ra khép lại, ra vẻ thục nữ mà cắn một miếng nhỏ.

"Em không thích à?" Cố Duẫn chú ý tới động tác của cô, dừng lại hỏi.

Trịnh Tây Tây lắc đầu, thẳng sống lưng lên: "Không phải."

Sợ Cố Duẫn không tin, cô giải thích với anh: "Em làm như vậy là... Ăn thục nữ hơn một chút."

Cô nói xong lại cắn một miếng nhỏ, nhai kỹ nuốt chậm, có cảm giác như là bản thân đã trở thành một thục nữ thật sự.

Cố Duẫn nhìn cô một hồi, bật cười xì một tiếng.

"Anh!" Trịnh Tây Tây thẹn quá thành giận.

Cố Duẫn dừng cười, anh duỗi tay sờ lên đầu Trịnh Tây Tây, an ủi cô: "Em gái à, bộ dáng trước đây của em đã rất tốt rồi."

Cho dù ăn cái gì thì động tác của Trịnh Tây Tây cũng rất nhanh, đó cũng là thói quen đã tạo thành từ lâu, lúc nhai đồ ăn thì quai hàm của cô sẽ phình lên, động đậy động đậy giống như là con sóc, cực kỳ đáng yêu. Ngay cả những người ăn cơm với cô cũng sẽ nhịn không được mà ăn thêm nhiều hơn một chút.

Cố Duẫn rất thích ăn cơm cùng với Trịnh Tây Tây.

Cho dù không làm gì, chỉ ngồi nhìn Trịnh Tây Tây ăn cơm không thôi cũng là một chuyện cực kỳ thú vị.

Trịnh Tây Tây cũng cảm thấy động tác vừa rồi của bản thân quá mức giả tạo, cô từ bỏ cơ hội để làm một thục nữ, dùng tay cầm sandwich bắt đầu gặm, gặm gặm được mấy miếng đột nhiên ngẩng đầu lên: "Anh, có phải vừa nãy anh đã dùng cái tay chưa rửa để sờ đầu em, đúng không?"

Cố Duẫn: "Ừ."

Trịnh Tây Tây:?

Anh còn dám "ừ", thân là người làm anh trai như anh có thể tự nhận biết hành vi vừa rồi của mình là sai trái được không?

Biểu tình khϊếp sợ của Trịnh Tây Tây quá mức rõ rệt khó mà bỏ qua được, Cố Duẫn xòe tay ra: "Trước khi ăn cơm anh đã rửa tay rồi, sạch sẽ."

Cố Duẫn còn chưa nói dứt lời, Trịnh Tây Tây đã nhớ đến bộ dáng cầm qυầи ɭóŧ của Cố Duẫn lúc sáng nay, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên.

Cô vùi đầu ăn xong bữa sáng, không thèm so đo với Cố Duẫn nữa.

Sau khi ăn song bữa sáng, Trịnh Tây Tây đặt bát đũa bẩn vào trong máy rửa bát.

Cố Duẫn ngồi trên sô pha, một tay cầm máy chơi game, nhìn màn hình trước mặt để chơi game.

Cố Duẫn là một người có khí chất vô cùng phức tạp. Có đôi khi anh sẽ cực kỳ cường thế, mang lại cho người ta một cảm giác không dễ chọc, nhưng đại đa số thời gian trên người anh sẽ bảo lưu một loại khí chất sạch sẽ của thanh niên, bừa bãi tùy ý, không bị bất kỳ thứ gì buộc chặt, kiềm chế.

Giống như hiện tại, anh mặc quần áo ở nhà, trên người có cảm giác nhàn nhã và tản mạn mà chỉ lúc cuối tuần mới có, một đôi chân dài hơi gập lên, cả người hãm vào trong sô pha, bộ dáng giống như là một sinh viên còn đang đi học.

Hoàn toàn không hề giống như Cố Duẫn thủ đoạn mạnh mẽ quyết đoán, đang làm mưa làm gió ở Cố thị gần đây.

Tận đến khi Cố Duẫn phát hiện ra ánh mắt của cô, có chút khó hiểu mà nhìn qua, Trịnh Tây Tây mới nhận ra bản thân mình đã đứng nhìn Cố Duẫn một lúc lâu.

"Em có muốn chơi không? Để anh dạy cho em." Cố Duẫn nhướng mày, chỉ sang một máy chơi game cầm tay khác đang nằm bên cạnh.

Trịnh Tây Tây vốn dĩ định đi lên lầu để đọc sách, nghe vậy dừng lại, đi tới nói: "Được."

(1) khiết phích: Chứng ám ảnh việc sạch sẽ quá mức