Anh Trai Em Gái

Chương 21: Em sẽ ở bên cạnh anh

Trịnh Tây Tây đi theo Cố Duẫn ra ngoài chơi một ngày, đến tối mới về.

Bởi vì ban ngày tiêu hao quá nhiều năng lượng nên mới hơn chín giờ mà Trịnh Tây Tây đã quay về phòng, định là hôm nay sẽ đi ngủ sớm một chút.

Cô vào phòng tắm xối một cái rồi mặc áo ngủ bước ra. Lúc vừa mới bước ra thì vừa lúc cha Trịnh gọi điện đến.

Trịnh Tây Tây vén tóc đã khô một nửa ra sau đầu, cầm điện thoại nhấn nghe máy: “Cha.”

“Tây Tây, đã lâu không gặp con, cha gọi điện đến hỏi thăm tình hình gần đây của con thế nào.”

“Con vẫn ổn.” Trịnh Tây Tây đáp. “Trong nhà thì sao ạ?”

“Trong nhà cũng vẫn ổn. Nghe anh con nói hôm nay con và Cố Duẫn còn đi cưỡi ngựa chung.”

“Dạ.”

“Cha thấy Cố Duẫn rất thích con.” Cha Trịnh vui mừng nói. “Cố Duẫn là thanh niên tài tuấn hiếm có, gia thế càng là ngàn dặm mới tìm được một người, chuyện lần trước mà cha nói với con…”

Nghe đến đó, biểu cảm của Trịnh Tây Tây dần dần trầm xuống.

“Anh ấy đúng ra rất thích con.” Trịnh Tây Tây nhíu mày, nói: “Nhưng anh ấy chỉ coi con là em gái, không có ý gì khác với con cả.”

“Cha, con còn có việc, con cúp máy trước đây.”

Trịnh Tây Tây cúp điện thoại.

Cô cầm di động, môi mím chặt, chỉ cảm thấy tâm trạng vui vẻ cả ngày hôm nay đều vì một cuộc điện thoại này mà tụt xuống tận đáy cốc.

Cô vốn dĩ cho rằng ông ta thật sự quan tâm đến cô, có phải ở trong mắt ông ta cô chỉ là một quân cờ thôi không?

Trịnh Tây Tây bất chợt sinh ra một loại cảm giác thiếu oxy, cả người cũng lạnh lẽo.

Cô cho rằng những mong chờ mà mình dành cho cha đã rất thấp rồi, hóa ra là chỉ một chút chờ mong như thế thôi mà cô cũng không thể có được.

Bị cha Trịnh quấy rầy như thế, cảm giác buồn ngủ vốn có đã biến mất chẳng còn nữa. Trịnh Tây Tây sấy tóc xong, định xuống lầu rót nước uống, lúc ra khỏi phòng thì đúng lúc gặp Cố Duẫn.

Cố Duẫn cũng vừa mới tắm rửa xong. Anh mặc một bộ áo ngủ màu đen, ngực vẫn còn ướt sũng nước, tóc cũng chỉ mới khô một nửa.

“Em gái còn chưa ngủ à?” Cố Duẫn hỏi.

“Dạ, em xuống uống nước.”

“Để anh lấy cho.” Cố Duẫn vừa nói vừa đi xuống, một lát sau, anh bưng vào cho cô một ly nước ấm.

Nước ấm vừa phải, uống vào ấm áp.

“Anh, vì sao anh lại đối xử tốt với em như thế?” Trịnh Tây Tây đột nhiên hỏi. “Rõ ràng là… Em chẳng hề khiến cho người ta thích chút nào cả.”

“Ai nói thế?” Cố Duẫn gỗ nhẹ lên trán cô một cái. “Từ nay về sau đứa nào mù mắt thế thì em cứ gọi thẳng cho anh, anh chi tiền giải phẫu làm phẫu thuật mắt miễn phí cho nó.”

Trịnh Tây Tây phì cười, cơ thể dần dần ấm lên.

“Em ngủ đây, anh trai ngủ ngon nhé.”

“Ngủ ngon.”

Cố Duẫn đi ra khỏi phòng, tiện tay giúp Trịnh Tây Tây tắt đèn, đóng cửa đi ra ngoài.

Trịnh Tây Tây nằm ở trên giường, nghe thấy tiếng cửa đóng khe khẽ, đột nhiên cảm thấy cô vẫn rất biết ơn nhà họ Trịnh, bằng không thì sao cô có thể gặp được Cố Duẫn.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Tuần cuối cùng của tháng mười một, Văn Thành bắt đầu lạnh đi.

Trịnh Tây Tây và Tằng Ngữ cùng bước ra khỏi giảng đường, mỗi người đều hắt xì một cái.

“Hôm nay lạnh quá đi.” Tằng Ngữ vừa nói xong thì lại hắt xì một cái. “Xem ra phải mặc thêm một chiếc áo lông thôi.”

“Tây Tây, hôm nay cậu về nhà à?” Tằng Ngữ hỏi.

Trịnh Tây Tây gật đầu: “Cuối tuần không có việc gì, tớ muốn về nhà một chuyến xem sao.”

“Còn không phải là cậu nhớ anh Cố của cậu rồi à?” Tằng Ngữ trêu cô. “Nhưng mà nếu bên cạnh tớ có một anh đẹp trai như thế, thì tớ cũng sẽ hận không thể mỗi ngày nhìn chằm chằm anh ta.”

“Tớ làm gì có như thế.” Trịnh Tây Tây hơi mất tự nhiên một chút. Cô nhìn lướt qua di động. “Tớ phải nhanh lên, bằng không không về kịp giờ cơm chiều mất.”

“Trời lạnh quá, chúng ta đi nhanh lên đi.” Tằng Ngữ nói.

Trịnh Tây Tây về ký túc xá cất cặp, thu dọn đồ đạc trên bàn lại gọn gàng, lấy những món đồ mà mình muốn mang theo rồi vẫy tay với Tằng Ngữ: “Tớ đi nhé!”

“Là người bản địa thật tốt.” Tằng Ngữ hâm mộ cảm thán.

Muốn về nhà lúc nào là có thể về được lúc đó.

Phần lớn thời gian Trịnh Tây Tây đều ở lại trường học, thỉnh thoảng cuối tuần mới về, nhưng Tằng Ngữ vẫn rất hâm mộ, đã lâu rồi cô ấy chưa về nhà.

Tằng Ngữ vẫy tay với Trịnh Tây Tây: “Cậu đi nhanh đi.”

Trịnh Tây Tây ra khỏi ký túc xá, đi vòng qua một khu rừng nhỏ, bước nhanh mấy bước là đến cửa bắc.

Lúc ra khỏi cổng trường, thì đúng lúc chạm mặt với Từ Hưng Châu đang từ bên ngoài về.

Từ sau lần nói rõ ràng ở tiệc sinh nhật của Từ Hưng Châu, hai người cũng chưa nói chuyện với nhau lần nào, Từ Hưng Châu cũng đã khá lâu chưa gặp lại Trịnh Tây Tây.

“Trịnh Tây Tây.” Hắn ta dừng bước, gọi.

“Hi.” Trịnh Tây Tây vẫy vẫy tay với hắn ta coi như là chào hỏi.

Hôm nay Từ Hưng Châu mặc một chiếc áo hoodie, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo ghi lê giữ ấm. Áo màu xám nếu không biết cách phối thì dễ dàng mang đến cảm giác nặng nề, nhưng Từ Hưng Châu mặc lại tràn đầy hương vị thiếu niên, liên tục có người ở cổng trường nhìn về phía bên này.

Trịnh Tây Tây chào hỏi xong thì định đi, nhưng bị Từ Hưng Châu gọi lại: “Em phải về nhà à?”

Trịnh Tây Tây gật đầu.

“Anh nghe nói bây giờ em đang ở chung với Cố Duẫn.”

Sợ cô hiểu lầm, Từ Hưng Châu vội vàng nói: “Anh không có ý gì khác, em cũng biết đấy, giờ anh đã không theo đuổi em nữa rồi.”

Dù đã qua hơn hai tháng, nhưng khi Từ Hưng Châu thấy Trịnh Tây Tây vẫn không thể thờ ơ được. Trịnh Tây Tây hoàn toàn đúng gu của hắn ta, giờ gặp lại vẫn cảm thấy rung động như trước.

Nhưng hắn ta là một kẻ có chừng mực, Trịnh Tây Tây không có hứng thú với hắn ta, hắn ta càng không muốn dây vào Cố Duẫn, vậy nên hắn ta đã chọn cách từ bỏ Trịnh Tây Tây.

Không trở thành người yêu thì làm bạn cũng được.

“Ngày mai là ngày giỗ của mẹ Cố Duẫn, em có biết không?” Từ Hưng Châu hỏi.

Trịnh Tây Tây kinh ngạc ngẩng đầu.

Thấy cô cảm thấy hứng thú, Từ Hưng Châu tiếp tục ngay: “Mỗi năm đến ngày đó thì tâm trạng của cậu ta sẽ rất kém cỏi, thường xuyên bất mất hút mấy ngày trời…”

Từ Hưng Châu là em họ của Đỗ Phong, hơn nữa tình cảm giữa hai anh em cũng rất tốt, Đỗ Phong lại thân thiết với Cố Duẫn, vậy nên những gì hắn ta biết nhiều hơn những người khác.

“Anh cảm thấy, nếu như cậu ta không nói với em, vậy thì cuối tuần em nên ở lại trường thì hơn.”

“Cám ơn anh.” Trịnh Tây Tây nói. “Vậy thì tôi lại càng phải về.”

Cho dù cô chẳng làm được gì cả nhưng ít nhất cũng có thể cho anh biết rằng sẽ có người bầu bạn với anh.

Lúc về đến nhà, Cố Duẫn quả nhiên không có ở đây.

Người giúp việc đã nấu xong cơm, thấy Trịnh Tây Tây đã về thì nói với cô: “Tối nay thiếu gia không về ăn cơm, cô ăn trước đi ạ.”

“Ừm.”

Trịnh Tây Tây tự ăn cơm tối, sau khi cô ăn xong, người giúp việc dọn dẹp rồi mới đi.

Trịnh Tây Tây về phòng tắm rửa trước rồi chơi game trong chốc lát.

Đến mười giờ tối, Cố Duẫn vẫn chưa về.

Trịnh Tây Tây kéo rèm cửa ra, nhìn ra ngoài.

Đèn của các tầng lầu của tòa nhà công ty Cố thị đều đã tắt, chỉ còn lại vài ánh đèn thưa thớt là vẫn sáng.

Trịnh Tây Tây gọi điện thoại cho chú Lâm: “Chú Lâm, anh trai cháu vẫn chưa tan làm ạ?”

Chú Lâm khựng lại một chút rồi mới đáp: “Thiếu gia cậu ấy… Ở quán bar.”

Hôm nay Cố Duẫn rời khỏi công ty từ rất sớm, sau đó hẹn khách ở quán bar Mị Sắc, nhưng mãi vẫn chưa đi ra.

Nhưng chú Lâm chỉ là tài xế, chỉ biết Cố Duẫn ở quán bar, còn cụ thể là ở phòng nào thì chú Lâm cũng không biết rõ.

Trịnh Tây Tây cũng không yên tâm. Cô thay quần áo, hỏi địa chỉ của quán bar đó từ chỗ chú Lâm, cũng từ chối đề nghị đến đón cô của ông, tự gọi taxi đến quán bar.

Lúc Trịnh Tây Tây vội vàng chạy tới quán bar Mị Sắc thì đã là chuyện của nửa tiếng sau đó.

Đây là lần thứ hai Trịnh Tây Tây đến bar, lần đầu tiên là ở quán pub ở gần trường đại học Văn kia.

Nhưng nơi này cũng không phải là quán pub có bầu không khí yên tĩnh như ở gần trường đại học, bên trong cực kỳ náo nhiệt, mới vừa vào cửa là có thể được tiếng nhạc đinh tai nhức óc ở bên trong và đủ loại tiếng động ầm ĩ.

Trên sân khấu có một band nhạc đang biểu diễn, nhịp điệu bài hát rất thanh thoát, hòa vào những bóng người lắc lư trên sàn nhảy, thỉnh thoảng còn có vài con ma men cả người đầy mùi rượu lướt qua bên cạnh.

Trịnh Tây Tây gọi điện thoại cho Cố Duẫn nhưng không ai nhấc máy, cô bèn gọi cho Trần Minh Viễn.

Gọi ba cuộc, trước khi điện thoại bị tự động cúp máy thì rốt cuộc có người nghe, nhưng lại là một giọng nói xa lạ: “Anh Minh đến WC nôn rồi…”

Trịnh Tây Tây: “…”

“Các anh ở đâu thế, tôi đến đây đưa đồ cho anh ấy.”

Đối phương hơi do dự một chút, Trịnh Tây Tây bèn nói: “Anh đưa điện thoại cho Trần Minh Viễn đi.”

Lúc này hắn ta mới do dự đáp: “Ở phòng 308.”

Trịnh Tây Tây đi lên tầng ba, ánh đèn ở quán bar mịt mờ, thỉnh thoảng sẽ có ánh đèn màu sắc rực rỡ chiếu lên mặt cô, lắc lư đến độ không mở nổi mắt.

Phần lớn người đến quán bar để high, cũng có một vài người chuyên môn đến đây để tìm kiếm sắc đẹp.

Hôm nay Trịnh Tây Tây buộc tóc, ngũ quan của cô sáng sủa xinh đẹp, nhưng trên người lại có khí chất trí thức, khi đứng trong quán bar vàng thau lẫn lộn này, thì tựa như một cô học sinh ngoan ngoãn lẫn vào chốn phù hoa thanh sắc.

Chẳng mấy chốc đã có người chú ý đến cô.

Trịnh Tây Tây đi đến trước cửa thang máy của quán bar để chờ thang máy, một người đàn ông bưng một ly rượu, tự cho là lả lơi bước tới: “Người đẹp, đi một mình à?”

“Không phải, còn có anh trai tôi nữa.” Trịnh Tây Tây ấn nút gọi thang máy.

“Anh trai em? Anh trai mưa à?” Có ông anh ruột nào lại đưa em gái mình tới bar cơ chứ?

Gã ta đứng trước cửa thang máy không nhúc nhích, tay phải cố ý sờ sờ đồng hồ trên tay trái trị giá hơn một trăm nghìn tệ của mình, ám chỉ: “Tôi so với anh trai em thì sao hả?”

Trịnh Tây Tây nhếch khóe miệng: “Cách biệt một trời.”

Lúc Trịnh Tây Tây không cười thoạt nhìn có chút người lạ chớ gần, khi cười rộ lên thì lại giống như băng tuyết tan vậy.

Cho dù chỉ là một nụ cười giả thôi mà cũng đã khiến cho người đàn ông ở bên cạnh sáng mắt lên, gã ta càng cảm thấy mình quyến rũ, vốn dĩ không nghe hiểu được ý trào phúng trong câu nói này của Trịnh Tây Tây, chỉ nghĩ rằng cô đang khen gã ta.

Gã ta lại đi đến trước một bước, duỗi tay muốn ôm eo Trịnh Tây Tây: “Vậy thì người đẹp, uống với anh một ly nhé?”

Nhưng đúng lúc này thang máy lại đến, Trịnh Tây Tây bước vào, tay của gã ta cũng chụp vào khoảng không.

Trịnh Tây Tây ấn nút đóng cửa, người đàn ông vội vàng duỗi tay cản lại, víu cửa mà vào.

Trịnh Tây Tây cũng không quan tâm đến gã ta, nhích sang bên cạnh một bước.

“Anh là Lý Mãn, người đẹp tên là gì thế?”

Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, Lý Mãn không nhịn được mà lần nữa duỗi tay về phía Trịnh Tây Tây, muốn lén sờ soạng một chút.

Sờ soạng không được, bởi vì bị Trịnh Tây Tây đá một cái vào ngay chỗ hiểm.

Trịnh Tây Tây ghét nhất cái loại người đã không biết tự trọng mà còn quấy rối tìиɧ ɖu͙© người khác, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn gã ta, nói: “Nghe không hiểu tiếng người à, cách biệt một trời có nghĩa là anh tôi là trời, còn anh chính là sâu mọt trên mặt đất đấy.”

Đến tầng ba, Trịnh Tây Tây đi ra ngoài, Lý Mãn bị đá một cái, bụm hạ bộ vừa đau lại vừa tức, muốn đuổi theo dạy dỗ cô một chút, nhưng cửa thang máy đã đóng lại.

Trịnh Tây Tây tìm được phòng 308, đẩy cửa ra một mùi rượu nồng nặc lập tức ập đến.

Trần Minh Viễn mới đi nhà vệ sinh nôn xong bước ra, miễn cưỡng súc miệng một chút, vừa mới ra thì đã gặp Trịnh Tây Tây bước vào phòng.

Cậu ta còn tưởng rằng mình bị ảo giác, lắc lắc đầu. Nhưng Trịnh Tây Tây vẫn còn ở đây, thậm chí còn hỏi một câu: “Anh Minh Viễn, anh Cố Duẫn có ở đây không?”

Trần Minh Viễn túm chặt lấy tay người bên cạnh: “Tôi, tôi có phải bị ảo giác rồi không, sao tôi lại nhìn thấy có người đứng trước mặt mình thế?”

“Không có.” Đối phương đáp. “Trước mặt anh đúng là có một người đang đứng.”

“Trịnh Tây Tây?” Trần Minh Viễn thử gọi một tiếng. “Sao em lại ở đây?”

Cậu ta suy tư trong chốc lát, hiểu ra: “Cố Duẫn uống say rồi, đang nghỉ ngơi ở trong kia, anh đưa em sang đó.”

“Cám ơn anh.”

Trần Minh Viễn vừa đi vào trong vừa nói: “Tửu lượng của Cố Duẫn quá tốt, ngàn chén không say, một mình cậu ta chuốc bảy tám người bọn anh say đến nằm bò, anh còn uống đến nôn cả ra.”

“Các anh chuốc rượu anh ấy à?” Trịnh Tây Tây lạnh lẽo hỏi.

“Ơ cái đậu má?” Nghĩ đến chuyện mình bồi rượu cả đêm, Trần Minh Viễn nhịn không được mà chửi một câu thô tục. “Em gái, em nói chuyện có lý một chút đi, là Cố Duẫn chuốc rượu bọn anh có được không hả, em xem bọn anh thê thảm nhường nào.”

Cả căn phòng ngã trái đổ phải không ít người, còn Cố Duẫn thì ngủ ở sofa bên trong, chân rơi xuống đất, mày cau chặt lại, vừa thấy là biết ngủ không yên giấc.

“Anh đang chuẩn bị đưa cậu ấy về, nhưng em đến rồi cũng tốt, giúp anh một chút đi.”

Trần Minh Viễn cũng uống không ít, còn nôn một lần, nhưng không say bét nhè như những người khác, ít nhất là ý thức vẫn còn tỉnh táo.

Trần Minh Viễn gọi một người đến vác Cố Duẫn lên, bên kia thì cậu ta định tự đỡ nhưng Trịnh Tây Tây đã đi tới: “Để em, anh Minh Viễn, các anh nghỉ ngơi chút đi.”

Đầu hơi choáng váng, Trần Minh Viễn cũng không khăng khăng nữa.

Trịnh Tây Tây gọi điện thoại cho chú Lâm, bảo ông chờ ở cửa, sau đó cô và một người nữa cùng đỡ Cố Duẫn xuống, Trần Minh Viễn đi ở bên cạnh.

Trước đó Lý Mãn bị Trịnh Tây Tây đá một cái, gã ta theo thang máy đi lên, rồi lại lần nữa đi thang máy xuống đến lầu ba. Vốn định tìm Trịnh Tây Tây gây sự nhưng khi bước ra khỏi thang máy thì đúng lúc chạm mặt với nhóm Trần Minh Viễn.

Những người khác thì gã ta không quen biết, nhưng ông chủ quán bar thì gã ta lại biết mặt. Ông chủ là một tên phú nhị đại (1), quán bar này mở chỉ để chơi mà thôi, mọi người đều gọi hắn ta là anh Khải.

Dù nhà Lý Mãn cũng có tiền nhưng không thể so được với đám phú nhị đại kia được, bình thường nhìn thấy anh Khải đều phải cung kính, chỉ muốn tìm cơ hội để bước đến kéo quan hệ.

Kết quả là giờ gã ta nhìn thấy anh Khải kia giống như một nhân viên phục vụ, rũ mi cụp mắt, đỡ người ta mà còn sợ không phát huy tốt ở chỗ nào đó, dáng vẻ nịnh nọt kia quả thực giống hệt như lúc bình thường gã ta xun xoe trước mặt anh Khải vậy.

Trịnh Tây Tây đứng ở bên kia, mọi tâm tư của cô đều đặt trên người Cố Duẫn nên cũng không chú ý đến gã ta.

Lý Mãn lau mồ hôi lạnh trên trán, trong nháy mắt đã hiểu rõ mình đã chọc phải người không nên dây vào, nào còn dám đi gây sự với Trịnh Tây Tây nữa. Gã ta vội vàng núp vào một bên, chờ cho mấy người bọn họ vào thang máy rồi thì mới dám thò ra.

Sau khi thang máy đi rồi, Lý Mãn gọi quản lý quán bar đúng lúc đi ngang qua: “Quản lý Vương, khi nãy là ai thế, ra vẻ quá nhỉ, còn bắt anh Khải tự tiễn khách nữa chứ.”

Cái tên Lý Mãn này cả ngày chỉ ở bar, trong nhà chỉ có vài đồng bạc lẻ, quản lý cũng biết gã ta, nhìn gã ta như tra xét: “Cậu không gây sự đúng không?”

“Đương nhiên là không rồi.”

Lúc này quản lý mới bước đến, nói khẽ vào tai gã ta: “Người ta họ Cố.”

“Họ Cố?”

Quản lý nhìn gã ta bằng ánh mắt khinh thường: “Văn Thành này còn có nhà ai họ Cố nữa?”

Quản lý đi rồi, Lý Mãn lần nữa lau mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán, nguy hiểm quá quá nguy hiểm, cũng may gã ta là kẻ bị đá, đá hay lắm, suýt chút nữa thì gã ta chọc gái chọc đến trên đầu cọp rồi.

Trịnh Tây Tây và chú Lâm cùng dìu Cố Duẫn lên xe.

Trịnh Tây Tây ngồi trên ghế sau, Trần Minh Viễn mở ghế phó lái bước vào.

Vốn Trịnh Tây Tây định đưa Trần Minh Viễn về nhà trước, nhưng Trần Minh Viễn nói cậu ta không sao, đưa Cố Duẫn về trước đi rồi lại bảo tài xế đưa cậu ta về cũng được, vậy nên Trịnh Tây Tây cũng không cố nài nỉ nữa.

Cố Duẫn uống không ít rượu, đôi mắt nhắm chặt, giữa mày hơi hơi nhăn lại.

Trịnh Tây Tây giúp anh đổi một tư thế thoải mái hơn, đầu Cố Duẫn nghiêng sang một bên, tựa vào vai Trịnh Tây Tây, theo nhịp thở, hơi nóng từng chút từng chút một thấm vào cổ cô, rất ngứa.

Trịnh Tây Tây hơi giật giật, cố gắng làm lơ hơi nóng ở cổ kia.

Trên đường đến đây cô đã mua thuốc giải rượu, duỗi tay đưa cho Trần Minh Viễn: “Anh Minh Viễn, anh có cần thuốc giải rượu không?”

Trịnh Tây Tây đưa cả thuốc lẫn nước cho cậu ta, lại đưa thêm cho cậu ta một gói kẹo nữa.

Trần Minh Viễn uống thuốc, xé mở gói kẹo, ném một viên kẹo vị dưa hấu vào miệng, còn rất ngon.

Trần Minh Viễn “chậc” một tiếng, cảm khái nói: “Có một cô em gái ở bên cạnh đúng là khác biệt.”

Cậu ta duỗi đầu nhìn ra sau: “Em Tây Tây, em thấy anh thế nào?”

Trịnh Tây Tây: “Dạ?”

“Nếu như anh đến đào góc tường nhà Cố Duẫn, xúc em đi, vậy thì phần thắng là bao nhiêu?”

Trịnh Tây Tây giật giật khóe miệng, giơ lên một ngón tay.

“Mười phần trăm à?” Trần Minh Viễn hỏi.

“Suy nghĩ viển vông ấy ạ.”

Trần Minh Viễn: “…”

Cậu ta sâu kín thở dài: “Em nói đúng, anh vung cuốc chậm lắm, nếu đào góc tường nhà Trịnh Hoài thì dễ hơn nhiều, chứ nếu mà dám đào nhà Cố Duẫn, cậu ấy có thể liều mạng với anh đấy.”

“Anh quen biết với Cố Duẫn từ nhỏ ạ?” Trịnh Tây Tây hỏi.

“Cũng dạng dạng thế, anh, Trịnh Hoài và Cố Duẫn đều quen biết nhau ở trường mẫu giáo.”

Trần Minh Viễn nhớ lại một chút: “Khi đó Cố Duẫn cũng không giống như bây giờ.”

Chẳng biết là nghĩ đến chuyện buồn cười gì mà cậu ta đột nhiên cười rộ lên, cười đến không dứt được, giống như động kinh vậy.

“Lúc cậu ấy mới đi học mẫu giáo thì cực kỳ lịch sự tao nhã nhé, rất là lễ phép, quần áo mặc mỗi ngày đều chỉnh tề, không hề cẩu thả chút nào, cực kỳ giữ kỷ luật.” Trần Minh Viễn cười đến đau cả bụng. “Nhìn cậu ấy bây giờ xem, cứ như hai người khác nhau ấy.”

Trịnh Tây Tây lại muốn gạt cậu ta nói thêm vài câu nhưng Trần Minh Viễn đã không lên tiếng nữa, dựa lưng vào ghế phó lái ngủ rồi.

Xe đến trước biệt thự Dục Minh.

Trần Minh Viễn xuống xe, cùng Trịnh Tây Tây đưa Cố Duẫn lên lầu, về phòng Cố Duẫn.

Trịnh Tây Tây cởi giày của Cố Duẫn ra, ánh mắt trưng cầu ý kiến mà nhìn Trần Minh Viễn: “Anh Minh Viễn, hay là… Anh thay áo ngủ giúp anh Cố Duẫn đi?”

Nếu ngủ cả đêm như thế nhất định sẽ không thoải mái.

Trần Minh Viễn thì lại không chăm sóc ai tỉ mỉ như thế này bao giờ, trước kia khi có người uống say thì nhiều lắm là đưa người ta về nhà, ném lên giường là coi như xong việc.

Nhưng Trịnh Tây Tây còn đang nhìn, Trần Minh Viễn chỉ có thể nói: “Được.”

Trịnh Tây Tây đi ra ngoài, Trần Minh Viễn cởϊ qυầи áo của Cố Duẫn, cởϊ áσ trên rồi cởϊ qυầи, cởi đến chỉ còn chừa lại một cái qυầи ɭóŧ, ánh mắt không cẩn thận mà lướt qua cái nơi không thể miêu tả nào đó, cách một lớp qυầи ɭóŧ cũng có thể nhìn thấy được kích thước kinh người.

Đàn ông đều tương đối để ý thứ này, Trần Minh Viễn theo bản năng so sánh với mình, cảm giác lòng tự trọng đã bị đả kích, vội vàng tròng áo ngủ vào cho anh.

Chờ Trần Minh Viễn thay quần áo xong rồi, Trịnh Tây Tây mới đi vào.

Cố Duẫn ngủ say thật sự, lăn lộn như thế mà cũng chưa tỉnh lại.

“Tiếp theo Cố Duẫn phải nhờ em chăm sóc rồi.” Trần Minh Viễn nói. “Thật là phiền phức, mỗi năm đều uống như thế, cũng không sợ uống tới nhập viện.”

Trịnh Tây Tây nghe ra được từ ngữ mấu chốt trong đó: “Mỗi năm ạ?”

“Không có gì.” Trần Minh Viễn sờ sờ mũi. “Em Tây Tây, anh về nhé.”

Trịnh Tây Tây tiễn cậu ta xuống dưới lầu, chú Lâm đưa cậu ta về.

Cô vào bếp rót cho Cố Duẫn một ly nước ấm.

Cố Duẫn không tỉnh lại, cô chỉ có thể đặt nước ở đầu giường, giúp Cố Duẫn đắp chăn, rồi lại đến toilet lấy khăn lông nhúng nước ấm lau mặt cho anh, sau đó lấy tăm bông chấm một chút nước bôi lên môi anh, tránh cho đến lúc anh tỉnh lại quá khát nước.

Làm xong những thứ này, Trịnh Tây Tây mới có thời gian quan sát thật kỹ Cố Duẫn.

Tóc của Cố Duẫn đã ngắn đi một chút, hẳn là đã cắt tóc, nhưng kiểu tóc vẫn không thay đổi.

Lúc anh tỉnh thì là người có khí thế rất mạnh, bất kể là diện mạo hay là tính cách đều có tính xâm lược, nhưng lúc này khi nhắm mắt thì lại hiện ra một chút yếu ớt.

Cố Duẫn rất ít nhắc đến chuyện nhà mình, những người khác cũng giữ kín như bưng. Trịnh Tây Tây chỉ biết mẹ anh đã qua đời từ sớm, mối quan hệ giữa anh và cha mình cũng đã đến mức đôi bên không còn qua lại với nhau. Sau khi ông nội Cố qua đời thì Cố Duẫn đã ra nước ngoài ngay, đến tận cuối tháng chín năm nay mới quay về.

Tuy không biết cụ thể là đã xảy ra điều gì, nhưng cô cũng biết đó nhất định là một câu chuyện không mấy vui vẻ.

“Anh.” Trịnh Tây Tây muốn nói gì đó nhưng vắt hết óc cũng không nghĩ ra lời thích hợp nào để an ủi anh.

Cô dém chăn lại cho anh, khẽ nói: “Em sẽ ở bên cạnh anh.”

Chú thích:

(1) Phú nhị đại: Thiếu gia nhà giàu đời thứ hai