Anh Trai Em Gái

Chương 17: Trịnh Tây Tây đột nhiên cảm thấy có chút hồi hộp, tim đập cực nhanh

"..."

Tuy rằng lý do thoái thác này có hơi thái quá, cũng không biết là cha Trịnh có tin hay không, nhưng điều này cũng không ngăn cản ông ấy đồng ý.

Cố Duẫn còn mang theo cả lễ vật tới.

Trịnh Tây Tây nhìn cái hộp đặt trước mặt cha Trịnh, thầm nghĩ, lúc mới xuống xe, Cố Duẫn không tiến vào cùng với cô, chắc hẳn là đi lấy lễ vật.

Cố Duẫn nghiêm túc, mặc dù vẫn là giọng điệu nhẹ nhàng thậm chí là không hề đứng đắn như vậy, nhưng anh thật sự có ý định mang cô rời khỏi nhà họ Trịnh.

Cố Duẫn còn đang chờ câu trả lời của cô.

Trịnh Tây Tây đột nhiên cảm thấy có chút hồi hộp, tim đập cực nhanh.

Ngay cả lúc trước được nhà họ Trịnh đón về, cô cũng không có hồi hộp như vậy.

Ngoài sự căng thẳng, dường như còn có những cảm xúc khác đan xen với nhau.

"Con đồng ý." Trịnh Tây Tây nói, cố gắng làm cho mình có vẻ bình tĩnh và biết tự kiềm chế.

Cha Trịnh dường như thở phào nhẹ nhõm: "Nếu Tây Tây không có ý kiến gì, vậy thì chuyện này cứ quyết định như thế đi."

Một lát sau, ông ấy đứng lên, tìm đại một lý do rồi gọi Trịnh Tây Tây đến phòng làm việc.

Đây là lần đầu tiên Trịnh Tây Tây tới nơi này.

Phòng sáng sủa rộng rãi, bên trong có không ít đầu sách quý hiếm, phía trước là bàn làm việc của cha Trịnh.

"Tây Tây, con trở về lâu như vậy, cha còn chưa từng nói chuyện với con, vốn là muốn để cho con thích ứng một thời gian." Cha Trịnh hòa thuận nhìn cô, nói: "Ấn tượng của con đối với Cố Duẫn như thế nào?"

"Rất tốt ạ." Trịnh Tây Tây nói: "Đẹp trai, người lại tốt."

"Đứa nhỏ Cố Duẫn này, là cha nhìn từng chút từng chút lớn lên." Cha Trịnh nói: "Nó và anh trai của con bắt đầu là bạn cùng lớp từ khi còn ở trường mẫu giáo, mãi cho đến khi lên cấp ba."

"Bọn con trai ấy mà, chơi bóng, bơi lội, chơi game... Cái gì cũng làm cùng nhau."

Cha Trịnh hoài niệm một hồi, lúc này mới nói: "Con cũng không còn nhỏ nữa, đã trưởng thành rồi, có thể yêu đương được rồi."

Trịnh Tây Tây đột nhiên có dự cảm không lành, chợt nghe Cha Trịnh nói: "Cố Duẫn cũng không tồi."

"Con phải nắm chắc cơ hội, tốt nhất có thể gả được cho Cố Duẫn."

Nhà họ Cố là hào môn hàng đầu nước Hoa, mà Cố Duẫn lại là con trai duy nhất của nhà họ Cố.

Nhà họ Trịnh tuy rằng cũng có tiền, nhưng so sánh với nhà họ Cố, vẫn còn thua kém cả một đoạn lớn.

Mà một đoạn lớn này, không chỉ là tài lực mà còn có cả nhân mạch, quan hệ, quyền thế, trên tất cả các phương diện.

Nếu không phải là Trịnh Hoài và Cố Duẫn có quan hệ thân thiết thì xuất thân và thực lực như nhà họ Trịnh hoàn toàn không thể nào với tới nhà họ Cố được.

Có Cố Duẫn thỉnh thoảng cứ lắc lư trước mắt, cha Trịnh không tránh khỏi việc nảy sinh chút tâm tư.

Ông ấy vốn là muốn tác hợp cho Cố Duẫn với Trịnh Nghi, nhưng Cố Duẫn vừa gặp đã không có hứng thú gì với Trịnh Nghi cả, mà Trịnh Nghi đến trước mặt Cố Duẫn thì ngay cả một câu cũng không dám nói, cha Trịnh cũng chỉ đành từ bỏ.

Ai biết phong hồi lộ chuyển (1), Trịnh Tây Tây thế nhưng lại có cơ hội như vậy. Hơn nữa xem ra, ấn tượng của Cố Duẫn đối với Trịnh Tây Tây hẳn là cực kỳ không tồi.

Cha Trịnh là một thương nhân, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Trịnh Tây Tây, ông ấy đã nghĩ được nhiều hơn phu nhân của mình. So với Trịnh Nghi có ngoại hình thanh tú thì ông ấy lại có kỳ vọng cao hơn với Trịnh Tây Tây.

"Con bây giờ như lửa gần rơm, chỉ cần..."

"Cha à..." Trịnh Tây Tây ngắt lời cha Trịnh.

"Thật ra thì... Anh Cố Duẫn thích đàn ông." Trịnh Tây Tây nhăn nhó nói: "Anh ấy đột nhiên thân cận với con chính là bởi vì, bởi vì bị con phát hiện ra bí mật này."

Trịnh Tây Tây nói xong liền cúi đầu, bộ dáng khó mà mở miệng.

Cha Trịnh ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén ép Trịnh Tây Tây.

Trịnh Tây Tây giống như chưa từng phát hiện ra, lại ngẩng đầu bổ sung: "Con là tình cờ biết được chuyện này. Con đã đồng ý với anh Cố Duẫn là sẽ không nói ra rồi, cha phải thay con giữ bí mật đấy."

Trịnh Tây Tây nhìn về phía cha Trịnh, ánh mắt trong suốt, đối mặt với sự đánh giá của ông ấy cũng không hề né tránh.

Cha Trịnh bị nghẹn lại một lúc, có chút đoán không ra, điều mà Trịnh Tây Tây vừa nói là thật hay giả. Cẩn thận xem lại thì Cố Duẫn quả thật là rất hiếm khi thân cận với nữ giới, thế nhưng lại có vẻ thân thiết hơn với nam giới.

Trong giới cũng không phải không có người thích đàn ông, tuy rằng có giấu diếm nhưng vẫn luôn có tin tức lộ ra. Cố Duẫn từ trước đến nay đều là không ai quản nổi, cha Trịnh trong khoảng thời gian ngắn lại á khẩu không nói nên lời.

Cha Trịnh lên tầng, Trịnh Hoài rốt cục cũng tìm được cơ hội dò hỏi Cố Duẫn: "Cậu rốt cuộc là bị làm sao thế?"

"Thì là giống như những gì mà cậu nghe được ấy." Cố Duẫn tựa vào ghế sô pha, tản mạn nói: "Sau này Tây Tây chính là cọng rơm cứu mạng của tôi, cậu mà dám bắt nạt em ấy thì tôi sẽ tẩn cho cậu một trận."

Giọng điệu của Cố Duẫn nửa thật nửa giả, Trịnh Hoài nhất thời cũng không phân biệt được có phải là anh đang nói đùa hay không.

Thế nhưng việc chùa Nam Linh có một vị Nhất Cư đại sư rất biết tính quẻ lại là sự thật, nghe đồn rất là thần thánh, nhưng Trịnh Hoài không tin mấy chuyện như này.

Chỉ có điều, mạch não của Cố Duẫn từ trước đến nay đều không dễ hiểu, hơn nữa sống chết có số, sóng gió mặc bây, Trịnh Hoài cũng không có ý định gặng hỏi tới cùng nữa. Chủ yếu là anh ấy có truy tìm tận gốc cũng vô dụng, tính tình Cố Duẫn tùy hứng quen rồi, ai cũng không quản được, anh ấy tất nhiên cũng không có bản lĩnh đi quản Cố Duẫn.

Trịnh Tây Tây không ở lại bao lâu bèn đi ra khỏi phòng làm việc của cha Trịnh.

Cha Trịnh giống như bị đả kích, phất phất tay bảo cô đi ra ngoài, một câu dư thừa cũng không nói.

Trịnh Tây Tây đi từ trên lầu xuống.

Cố Duẫn và Trịnh Hoài đang cùng nhau chơi cờ vây. Trịnh Tây Tây mang theo một cái ghế đi qua, ngồi bên cạnh xem cuộc chiến của họ.

Phong cách chơi cờ của hai người hoàn toàn bất đồng, Trịnh Hoài đi một bước nhìn vài bước, mỗi một quân cờ đều đi rất cẩn thận. Cố Duẫn thì giống như chơi đùa, hạ cờ rất nhanh, gần như là Trịnh Hoài vừa mới đặt cờ xuống là Cố Duẫn ở bên này đã hạ cờ luôn rồi.

Không thể nghi ngờ, trận này Cố Duẫn thua, nhưng thua cũng không thảm. Có thể thấy được, nếu như anh nghiêm túc thì thắng thua quả thực là khó nói.

Trịnh Hoài còn muốn chơi thêm ván nữa, Cố Duẫn hỏi Trịnh Tây Tây: "Em gái có biết chơi không? Có muốn chơi không?"

"Được thôi."

Trịnh Tây Tây trước đây từng chơi trên điện thoại di động, chơi không tốt lắm, nhưng vẫn hiểu được một vài quy tắc cơ bản.

Hai người thương lượng xong, đồng loạt nhìn về phía Trịnh Hoài.

Trịnh Hoài đột nhiên đối diện với hai đôi mắt xinh đẹp của một nam một nữ, hậu tri hậu giác, đây là muốn anh ấy nhường lại vị trí?

Được rồi, Trịnh đại thiếu gia bị ép đứng dậy từ chỗ ngồi, nhường chỗ cho Trịnh Tây Tây.

"Anh Cố Duẫn, em chơi không tốt, anh phải nhường em một chút đấy nhé."

"Gọi 'anh' là được rồi." Cố Duẫn nói: "'Anh Cố Duẫn' có ba chữ, gọi lên không mệt hay sao?"

Anh nói xong vừa lúc đối diện với tầm mắt của Trịnh Hoài, suy nghĩ một chút, chỗ này bây giờ có hai 'anh trai', nếu như gọi 'anh' thì không dễ phân biệt, vì thế, anh vô cùng tiêu chuẩn kép mà bổ sung: "Sau này gọi anh là 'anh', gọi cậu ấy là —— 'anh Trịnh Hoài' là được."

Anh liếc về phía Trịnh Hoài: "Cậu không để ý, phải không? Dù sao thì cậu có nhiều em gái lắm mà."

Trịnh Hoài: "..."

Trịnh Tây Tây ho khụ khụ: "Bắt đầu thôi."

Trịnh Tây Tây ngoài miệng nói không biết, muốn Cố Duẫn nhường cô, nước cờ lại đi không hề hàm hồ chút nào, Cố Duẫn suýt nữa đã bị cô mê hoặc, nhưng anh đã nhanh chóng lật ngược lại tình thế và thắng cô một ván.

Cố Duẫn: "Ván nữa nhé?"

Trịnh Tây Tây: "Thêm một ván nữa."

Trịnh Hoài ở bên cạnh quan sát hai người họ đánh cờ, thỉnh thoảng lại chỉ điểm Trịnh Tây Tây vài câu, Cố Duẫn cũng nghiêm túc hơn không ít, ván thứ hai, hai đấu một, Trịnh Tây Tây vẫn thua.

Cố Duẫn 'thoái vị nhượng hiền' (2), nói: "Trịnh Hoài, cậu chơi đi."

Trịnh Hoài ngồi xuống, Cố Duẫn tự mình cầm ghế chuyển đến bên cạnh Trịnh Tây Tây: "Trịnh Hoài dạy không tốt, để anh dạy em."

Trịnh Hoài: "..."

Ván thứ ba, hai đấu một, Trịnh Hoài thua.

Trịnh Nghi nằm bên cạnh Trịnh phu nhân làm nũng nói chuyện phiếm, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Trịnh Tây Tây.

Mắt thấy Trịnh Tây Tây cùng với Cố Duẫn và Trịnh Hoài đều đánh cờ đến nổi lửa, Trịnh Nghi ngồi không yên, cũng mang theo một cái ghế đi qua xem họ đấu cờ.

Từ nhỏ đã được hưởng thụ phương thức giáo dục tinh anh của nhà họ Trịnh, Trịnh Nghi cũng là một cô gái tài năng. Chỉ có điều, tài năng của cô ta hầu hết đều nằm ở mảng nghệ thuật, cô ta hoàn toàn không có hứng thú gì với mấy loại cờ yêu cầu phải động não như này.

Cô ta cố gắng nhìn một hồi, thật sự nhàm chán, lại tự mình mang ghế đi.

Cố Duẫn ở nhà họ Trịnh ngây người cả buổi sáng, buổi trưa bị Trịnh phu nhân cật lực giữ lại ăn cơm.

Trịnh Hoài và Cố Duẫn thường xuyên chơi cùng nhau, lúc ngồi vào bàn, anh ấy rất tự nhiên mà ngồi bên cạnh Cố Duẫn.

Cha Trịnh ở vị trí chủ nhà nhìn thấy, đôi mày nhíu lại, gọi Trịnh Hoài đến bên cạnh mình, thảo luận chuyện công việc với anh ấy.

Trịnh Tây Tây là người cuối cùng tới đây, vừa vặn nhìn thấy một màn cha Trịnh gọi Trịnh Hoài đi, không khỏi nghĩ đến lời nói dối mà mình đã nói lúc ở trong phòng làm việc của cha Trịnh, lúc nhìn về phía Cố Duẫn, ánh mắt của cô chợt lóe lên cảm giác chột dạ.

Trịnh Tây Tây ngồi xuống bên cạnh Cố Duẫn, bởi vì chột dạ nên không dám nhìn thẳng vào mắt anh, lúc nói chuyện ánh mắt cũng tránh né anh. Cố Duẫn hỏi: "Em làm sao vậy, sao lại bày ra bộ dáng giống như đã làm chuyện gì khuất tất như vậy?"

Trịnh Tây Tây ngồi thẳng lên, nói: "Ăn cơm xong rồi nói với anh."

"Vậy mà đúng là đã làm chuyện khuất tất thật à." Cố Duẫn cười một cái, nói: "Không sao đâu, buổi tối anh sẽ dán cho em một cái bùa ở trên cửa, mặc kệ là con quỷ gì đến gõ cửa, đều có thể trấn áp được hết."

Dừng lại một chút, anh lại tiếp tục nói: "Lần trước đi chùa Nam Linh xem một quẻ, anh đã tiện tay mua nó, linh lắm đấy."

Trịnh Tây Tây: "..."

Đừng nhìn thấy bây giờ anh cười nói vui vẻ như vậy, lát nữa anh sẽ không cười nổi nữa đâu.

Ăn cơm trưa xong, Trịnh Tây Tây lập tức bị Cố Duẫn xách đi, đi dạo trong sân vườn. Anh hỏi cô: "Nói đi, vừa rồi làm sao vậy?"

Trịnh Tây Tây nhìn lướt qua bốn phía, xác định không ai nghe lén rồi mới trả lời: "Em nói trước nhé, anh nghe xong không được đánh em đâu đấy."

"Anh vốn dĩ không bao giờ đánh phái nữ."

Trịnh Tây Tây yên tâm rồi.

"Chuyện này quả thật là phải trách em, trách em quá đỗi xinh đẹp." Trịnh Tây Tây lo lắng nói: "Cha em lo lắng anh thèm muốn nhan sắc của em. Nhưng em hiểu tính cách của anh, tất nhiên là không chịu để cho ông ấy vu khống anh rồi, coi như là phỏng đoán cũng không được, cho nên em bèn nói..."

"Em bèn nói, thật ra thì anh Cố Duẫn thích đàn ông"

"..."

Trịnh Tây Tây cẩn thận ngẩng đầu, bị Cố Duẫn gõ đầu một cái: "Em gái à, lá gan của em lớn thật đấy, ngay cả tin đồn thất thiệt về anh cũng dám tạo ra."

Trịnh Tây Tây vội vàng nói: "Anh yên tâm, vì thanh danh của anh trai em, cha em sẽ không dám nói ra đâu."

"Bây giờ ông ấy hẳn là đang lo lắng cho sự trong sạch của anh ấy hơn."

"..."

Chú thích:

(1) Phong hồi lộ chuyển: Đột nhiên thay đổi 180 độ.

(2) Thoái vị nhượng hiền: Là thuật ngữ ca ngợi hành động truyền ngôi cho người hiền của hai vị quân chủ Đường Nghiêu và Ngu Thuấn khi họ đang tại vị.