Cố Duẫn cúp máy.
Trần Minh Viễn nhướng mày.
Ban đầu cậu ta cũng có ý muốn thử xem.
Lần trước ăn cơm cùng nhau, cậu ta luôn cảm thấy cách Cố Duẫn đối xử với Trịnh Tây Tây có gì đó khác biệt.
Vốn tưởng rằng nghe được tên Trịnh Tây Tây thì anh sẽ có chút hứng thú, nhưng không ngờ anh lại lập tức cúp máy.
Không thú vị.
Trần Minh Viễn quay trở lại: “Cậu ấy vừa về nhà, chắc còn đang mệt nên không muốn đến.”
“Vậy thôi đi, dù sao bây giờ cậu ấy cũng đã về nước, muốn tụ tập lại cũng có rất nhiều cơ hội.”
…
Trịnh Tây Tây đứng cạnh giá đồ ăn phía bên tay phải của sảnh lớn, xung quanh cô có vài cô gái, ai cũng cầm ly rượu chờ mời rượu với cô.
Tuy nhìn mọi người đều có vẻ cư xử tao nhã, ăn nói khéo léo, cũng rất thân thiện với cô. Nhưng sau vài lần mời rượu, Trịnh Tây Tây dần dần bắt đầu cảm thấy, e rằng những người này cố ý chuốc say cô.
Cô đang muốn tìm một cơ hội bỏ chạy vào nhà vệ sinh, nhưng Từ Hưng Châu nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay đã đi qua đây.
Hắn ta vươn tay cầm lấy ly rượu của Trịnh Tây Tây, nâng ly lên với những người khác: “Tây Tây chưa uống rượu bao giờ, mọi người đừng chuốc say cô ấy, nếu muốn uống vậy để tôi uống với mọi người.”
“Nếu cậu uống thì phải uống ít nhất ba ly.” Có người cười nói.
“Đúng vậy đó.”
“Ba ly thì ba ly.”
Từ Hưng Châu không nói nhiều, hắn ta gọi một phục vụ qua, cầm lấy ba ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Hắn ta đặt ly rượu rỗng trước mặt họ: “Được chưa mấy người đẹp?”
Những người khác thấy thế cũng không làm khó hắn ta nữa, sau khi uống xong họ cũng rời đi ngay.
“Họ cũng không có ác ý gì đâu.” Từ Hưng Châu quay đầu nói với Trịnh Tây Tây: “Nhưng mà rượu mời đừng uống cạn, nếu không thì ai cũng phải nằm sấp xuống thôi.”
Nói xong hắn ta bắt đầu giới thiệu thân phận của những người đó cho cô biết.
“Người mặc váy đỏ tên là Tề Thi Dao, con gái của ông chủ tập đoàn bất động sản Bách Thịnh, tính cách hơi kiêu ngạo nhưng không có mưu mô gì, khi đã quen biết sẽ rất dễ chơi chung.”
“Người ở ngoài cùng bên trái là con gái của một nhà giàu mới nổi, tôi quên tên mất rồi, không cần quá để ý đâu.”
“Người mặc váy tím ở giữa có mẹ là con gái duy nhất của ông chủ tập đoàn đá quý, cha ở rể…”
…
Hắn ta kiên nhẫn giới thiệu với cô, nói cho cô người nào cần phải chú ý, người nào không, vì để giúp cô dễ nhớ hơn hắn ta còn cố ý chỉ ra đặc điểm của những người đó.
Từ Hưng Châu chắn ba ly rượu thay cho Trịnh Tây Tây, tửu lượng của hắn ta cũng không tệ, nhưng hắn ta vốn đã uống không ít, uống cạn ba ly rượu cũng bị ảnh hưởng đôi chút, mặt hắn ta đỏ ửng lên.
Hắn ta là người có ngoại hình tuấn tú như ánh mặt trời tỏa nắng, giọng nói lại trong trẻo, rất dễ chiếm được cảm tình của các cô gái, ít nhất là ở Văn Đại có rất nhiều người thích hắn ta.
Không phải Trịnh Tây Tây không nhận ra Từ Hưng Châu đang cố ý tiếp cận cô, cô hỏi: “Từ Hưng Châu, có phải cậu đang theo đuổi tôi không?”
Từ Hưng Châu sửng sốt, hắn ta không ngờ Trịnh Tây Tây sẽ hỏi thẳng như vậy, sau khi hết ngạc nhiên, hắn ta cười nói: “Rõ ràng như vậy hả?”
Mặt mày hắn ta cong lên, trong mắt hắn ta dường như không có sương mù, chung quanh đã có vài cô gái liên tục nhìn qua đây.
Trịnh Tây Tây lắc đầu: “Tôi muốn nói thẳng như vậy, nhưng nếu không phải tôi sẽ xin lỗi với cậu.”
Cô nhìn hắn ta nói: “Tôi vô cùng biết ơn vì cậu đã giải vây giúp tôi, nói cho tôi nghe những điều đó, nhưng tôi không có ý định yêu đương, cả quãng thời gian học đại học đều sẽ không, nên tôi không muốn lãng phí thời gian của cậu.”
Công bằng mà nói, điều kiện của Từ Hưng Châu rất tốt, bất kể từ góc độ nào nếu có quan hệ tốt với Từ Hưng Châu sẽ có lợi cho cô, nhưng cô không muốn lợi dụng tình cảm này.
Nụ cười trên mặt Từ Hưng Châu phai nhạt dần.
Vốn dĩ hắn ta đã viết xong kịch bản cho bản thân, đầu tiên hắn ta tìm vài người đến chuốc say cô, chờ đến khi cô không uống nổi nữa mới đi qua chắn rượu giải vây giúp cô, bình thường lúc này bất cứ cô gái nào cũng sẽ có hảo cảm với hắn ta, sau đó hắn ta lại chủ động đưa cô hòa nhập vào buổi tiệc, làm hộ hoa sứ giả (1) của cô.
Chờ đến khi bầu không khí được gây dựng khá ổn rồi, hắn ta sẽ mời cô khiêu vũ điệu đầu tiên trong đêm nay, vừa tuyên thệ chủ quyền trước mặt các quan khách, mà cũng vừa cho cô thể hiện, một loạt chiêu thức được tung ra, hắn ta không tin mình không tóm được Trịnh Tây Tây.
Nhưng bây giờ hắn chỉ mới đi được một nửa, Trịnh Tây Tây đã nói thẳng còn từ chối hắn ta một cách rõ ràng.
Từ trước đến nay hắn ta là cao thủ trong việc theo đuổi con gái, ngoại hình với gia thế cũng giúp hắn ta luôn luôn thuận lợi về mặt tình cảm, hắn ta chưa từng bị từ chối thẳng thừng như vậy bao giờ, huống hồ cách đây không lâu hắn ta còn khoác lác.
“Tôi không vội, có thể chờ cậu thay đổi suy nghĩ.” Từ Hưng Châu miễn cưỡng nói.
Trịnh Tây Tây không nói tiếp.
Đúng lúc có người khác tới tìm Từ Hưng Châu, Từ Hưng Châu đành phải rời khỏi đây.
Trịnh Tây Tây uống mấy ly rượu, trên mặt có hơi nóng lên, có đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, hạ nhiệt độ trên mặt đang tăng lên vì uống rượu.
Cô chưa uống rượu bao giờ, nên cũng không rõ tửu lượng của mình như nào, lần trước đi quán bar cô cũng chỉ uống hết một phần ba ly đồ uống có cồn.
Cô không muốn say xỉn trong bữa tiệc, nên sau khi ra khỏi nhà vệ sinh cô trực tiếp đi tìm Trịnh Hoài: “Anh, nãy em uống rượu giờ chóng mặt quá, em muốn về phòng nghỉ ngơi, khi nào anh về thì nhớ kêu em.”
Trịnh Hoài nhìn đồng hồ: “Ừ, cắt bánh kem xong là có thể về rồi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.”
Trịnh Tây Tây đồng ý.
Bước vào phòng nghỉ, Trịnh Tây Tây đóng cửa lại rồi lập tức nhào về phía sô pha.
Trịnh Tây Tây cảm thấy mình có thể làm bộ làm tịch mang giày cao gót đến giờ phút này đã khó khăn lắm rồi. Cô cởi đôi giày cao gót làm cộm chân ra, dẫm chân lên sô pha mềm mại, cứu hai chân của mình.
Mắt cá nhân của cô bị giày cao gót cọ đỏ lên, có chỗ còn bị trầy da, Trịnh Tây Tây dùng tay ấn nhẹ xuống, đau đến mức phải rên khẽ “Ui da”.
Đây là cái giá của sự xinh đẹp sao?
Cô cẩn thận đặt chân sao cho thoải mái, rồi lấy điện thoại ra, ngồi trên sô pha chơi game.
Vài chén rượu vừa nãy cũng không phải không gây ra ảnh hưởng gì đến cô, tửu lượng của Trịnh Tây Tây tốt hơn mình nghĩ một chút, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi, nghịch điện thoại lại cảm thấy chóng mặt nên cô tắt máy, tìm một cái chăn đắp lên người rồi nhắm mắt dưỡng thần.
Đầu cô có hơi say nên ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh, đến khi bên ngoài từ ồn ào trở nên yên tĩnh, những người ngoài đó dường như đã đi hết rồi cô mới giật mình tỉnh giấc.
Cô cầm lấy điện thoại gọi cho Trịnh Hoài.
“Anh?”
“Tây Tây, Trịnh Nghi bị dị ứng anh đang ở trong bệnh viện, nãy đi gấp quá chưa kịp kêu em, lát nữa em thuê một phòng ở Tinh Hoa đi, mai anh sẽ kêu tài xế đến đón em.”
“Không có gì đâu, em đừng lo lắng”, anh ấy dường như đang trả lời ai đó, “ Bên này còn chút việc nên anh cúp máy trước đây.” Trịnh Hoài cúp máy.
Trịnh Tây Tây ngơ ngác nhìn điện thoại, phòng nghỉ vang lên tiếng gõ cửa, Trịnh Tây Tây muốn tìm dép lê nhưng không thấy chỉ có thể qua loa mang đôi giày cao gót vào, nhón chân đến cửa.
Mở cửa ra, Từ Hưng Châu đang đứng bên ngoài.
Thấy phòng nghỉ sáng đèn nên hắn ta đi qua đây xem thử.
“Trịnh Tây Tây?” Từ Hưng Châu rất ngạc nhiên, hắn ta nghĩ rằng cô đã đi rồi chứ.
“Tôi đây.” Cô đi ra.
“Xe của nhà cậu đã đi rồi.” Suy nghĩ một hồi, dường như hắn ta cũng đã đoán ra: “Anh cậu không kêu cậu.”
Nói xong hắn ta “Hừ” một tiếng: “Trịnh Nghi đột nhiên bị dị ứng hạnh nhân, nhưng trước bữa tiệc, những thứ khách kiêng ăn với dị ứng đã được giao rõ ràng cho đầu bếp, chưa kể toàn bộ bữa tiệc gần như không có món chứa hạnh nhân, nhưng cho dù có, cũng đã được đánh dấu ở chỗ dễ thấy nhất. Trừ khi Trịnh Nghi cố ý, chứ nếu không chuyện ngoài ý muốn như này không thể xảy ra được.”
Hôm nay là sinh nhật của Từ Hưng Châu, gia đình hắn ta lại lập nghiệp khách sạn nên tiệc sinh nhật lần này hắn ta đãi ở nhà mình, chưa chắc là không có ý muốn quảng cáo cho khách sạn nhà mình.
Từ sau khi Trịnh Nghi bị phát hiện dị ứng với hạnh nhân thì vẫn chưa bị gì, lại cố tình xảy ra chuyện ở tiệc sinh nhật của hắn ta, tất nhiên là Từ Hưng Châu rất bực bội.
“Quả nhiên là lớn lên trong giới, chiêu này của Trịnh Nghi đúng thật là thuận buồm xuôi gió.” Từ Hưng Châu không vui nói.
Giống như đang chắc chắn chuyện này là do Trịnh Nghi tự biên tự diễn.
Ánh mắt của hắn ta dừng lại trên người Trịnh Tây Tây: “Trịnh Tây Tây này, nếu muốn đạt được sự coi trọng của nhà họ Trịnh thì cậu phải có vài thủ đoạn, cha mẹ anh trai của cậu vẫn cứ luôn vây quanh giường bệnh của Trịnh Nghi hỏi han ân cần, từ khi cậu ta có ký ức đến bây giờ cậu ta đã mười tám tuổi.”
“Tôi có thể giúp cậu.”
Trịnh Tây Tây lắc đầu, từ chối lòng tốt của hắn ta: “Cảm ơn cậu nhưng tôi không cần.”
Cô không có hứng thú với việc tranh sủng.
Hôm nay Trịnh Nghi bị dị ứng, ngày mai cô ta sinh bệnh, ngày mốt Trịnh Nghi lại cắt cổ tay, cuộc sống kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy tất nhiên là cô không dám nhận rồi.
Cô chỉ muốn học tập chăm chỉ, tương lai nếu có cơ hội sẽ đi thăm thú đó đây, sau đó tìm một công việc mà mình thích.
Nếu cuộc sống cho phép, cô cũng muốn đối xử tốt với bản thân, cái trò này ai muốn chơi thì chơi đi.
Nhưng Từ Hưng Châu không nghĩ vậy, hắn ta kích động nắm lấy tay Trịnh Tây Tây: “Cậu có thể suy nghĩ kỹ, tôi…”
“Buông ra.” Sau lưng truyền đến giọng nói mạnh mẽ, sau đó hắn ta bị kéo ra.
Hắn ta quay đầu lại, thấy Cố Duẫn không biết từ lúc nào đã đến đây.
Cố Duẫn vừa mới chạy tới, trong tay còn đang cầm chìa khóa xe, anh vừa mới đến đây đã thấy Từ Hưng Châu bước đến nắm lấy tay Trịnh Tây Tây. Anh không nhiều lời mà tách hai người ra luôn, sau đó lạnh lùng liếc Từ Hưng Châu một cái.
Anh đi đến trước mặt Trịnh Tây Tây, ánh mắt đảo qua cổ chân của cô: “Chân của em bị sao vậy?”
“Giày cao gót.” Trịnh Tây Tây nói: “Cái giá của sự xinh đẹp.”
“Em ngốc quá đi, đôi giày rách này có gì đâu mà đẹp.”
Trịnh Tây Tây: “...”
Nghe nói thương hiệu này rất đắt tiền, rất thanh lịch đấy.
Cố Duẫn quay đầu lại, thấy Từ Hưng Châu vẫn còn đứng đơ người tại chỗ, nên ra lệnh luôn: “Đi lấy đôi dép lê đến đây.”
Từ Hưng Châu nhìn Cố Duẫn rồi nhìn Trịnh Tây Tây, cảm xúc trong mắt thay đổi liên hồi, cuối cùng cũng đi.
Trịnh Tây Tây còn đang đứng ở cửa, cô mới ngủ dậy, bên trái mặt còn có một vết hằn đỏ sâu, đôi chân oan ức rúc một nửa vào giày cao gót, một nửa còn lại lộ ra ngoài, chỗ mắt cá nhân có một vòng vết đỏ xước da do bị cọ xát rất dễ thấy.
Cố Duẫn nén sự khó chịu trong lòng xuống, đi qua búng lên trán cô: “Sao lại bị bỏ rơi rồi hả em gái, em thấy em có khổ không?”
“Không phải còn có anh đây sao?” Trịnh Tây Tây ngẩng đầu lên nhìn anh, khóe mắt cong cong: “Anh trai.”
(1) Sứ giả bảo vệ hoa: người nam luôn quan tâm chăm sóc cho phái yếu.