Editor: Byredo
Cái… tình huống này là thế nào?
Tôi và Chu Sí đều hơi sửng sốt, hai mặt nhìn nhau.
“Mẹ… hai người quen biết sao?”
Tôi lặng lẽ túm tay áo mẹ tôi, thấp giọng hỏi bà ấy, kết quả là lại bị mẹ tôi ném tay ra.
Ngay sau đó, giọng điệu cạy khóe của mẹ tôi lập tức truyền khắp phòng: “Quen chứ, đương nhiên là quen rồi, còn không phải là bạn thân năm đó cướp bạn trai của mẹ sao!”
Mẹ tôi cố ý nhấn mạnh hai chữ “bạn thân”.
Mà tôi và Chu Sí thì lặng lẽ hoang mang, sự chú ý của chúng tôi đã va phải ba chữ “cướp bạn trai”.
Cướp bạn trai?
Là người đàn ông nào? Ba tôi? Hay là… ba Chu Sí?
Chúng tôi còn chưa kịp hỏi, thì giọng của mẹ Chu Sí đã vang lên: “Đừng đừng, đừng có nhắc đến hai chữ “bạn thân”, đã từng này tuổi rồi còn học giới trẻ mấy cái từ này. Với lại, chúng ta cũng chẳng phải bạn thân gì, nói là tình địch còn đúng hơn.”
Xong rồi, QAQ.
Mẹ tôi và mẹ chồng tương lai từng là tình địch? Nghe giọng điệu này của họ, có lẽ là năm đó đã có một trận đại chiến bóc phốt không phải dạng vừa đâu.
Nhưng mà, kì lạ là, vẻ mặt ba tôi và ba Chu đều ngơ ngác, hai người giống hệt nhau, mặt ngu ngơ đến khờ khạo.
Lòng tôi chìm xuống.
Chẳng lẽ là… vì người đàn ông khác sao?
Tôi và Chu Sí liếc nhau, khi đang định nghĩ cách để ổn định tình huống, thì hai vị mẫu thân đại nhân đã hoàn toàn gây chiến xong.
Cục diện không thể khống chế được, chuyện hôn nhân tạm thời gác lại.
Cho đến cuối cùng, chúng tôi mới hiểu rõ được tình huống. Năm đó, mẹ tôi và mẹ Chu, không, nói chính xác thì là mẹ kế của Chu Sí, là bạn thân.
Còn là kiểu lớn lên với nhau từ nhỏ.
Quan hệ của hai người cực kì tốt, váy hoa mặc chung kiểu dáng, tóc đuôi ngựa buộc giống hệt nhau, có đồ ăn ngon thì chia đôi sẻ nửa, có chuyện gì thì cũng chia sẻ với đối phương đầu tiên.
Cho đến khi —
Hai người gặp một chàng trai, nghe nói là chàng trai vừa cao vừa đẹp trai lại còn ưu tú, hình như là thanh niên trí thức xuống nông thôn, họ Thẩm.
Khi ấy, cái thời mà các chàng trai đều phơi nắng ở ngoài ruộng đến mức đen như trứng lừa, thì thanh niên trí thức Thẩm lại có làn da trắng nõn, khuôn mặt tuấn tú, thích mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên gọn gàng, được công nhận là “hot boy”.
Hai chị em lập tức yêu người đàn ông này, sau đó thì trở mặt thành thù, nhiều năm đã trôi qua nhưng chưa từng một lần liên lạc.
Nhưng mà, ba tôi họ Bạch, ba Chu họ Chu, ai cũng không phải là thanh niên trí thức Thẩm trong câu chuyện kia.
Cuối cùng, cuộc gặp mặt này tan rã trong không vui, tôi và Chu Sí nháy mắt ra hiệu với nhau, bất đắc dĩ mà dỗ mẹ mình rời đi.
Mẹ Chu là mẹ kế của Chu Sí, nhưng trước đó tôi đã nghe Chu Sí nói, sau khi mẹ cậu ấy sinh cậu ấy chưa được bao lâu thì qua đời, rồi đến khi Chu Sí hai tuổi thì bà ấy mới gả qua đó.
Cho nên —-
Từ khi cậu ấy có ký ức, người mẹ không có quan hệ huyết thống này vẫn luôn chăm sóc cho cậu ấy, thậm chí vì cậu ấy mà bà ấy còn cả đời không sinh con.
Thật ra, ban đầu tôi và Chu Sí chỉ cho rằng hai người chỉ tồn tại khúc mắc nhỏ về chuyện năm đó, chỉ cần dỗ một chút là có thể cởi bỏ khúc mắc rồi. Nhưng mà…
Dường như hai người họ rất nghiêm túc.
Mấy ngày sau, tôi và Chu Sí đều bị mẹ mình yêu cầu chia tay. Vì để trấn an bọn họ, chúng tôi đều luôn miệng đồng ý, nhưng trong âm thầm thì vẫn lén lút qua lại.
Tình yêu ngầm còn chưa kéo dài được mấy ngày, thì vào sáng sớm ngày nào đó, mẹ tôi đã xách theo túi lớn túi nhỏ hành lý đứng ở cửa nhà tôi.
Bà lấy cớ là đến đây để chăm sóc nấu cơm cho tôi, nói là chăm sóc, nhưng thật ra là giám sát, quyết tâm khiến tôi và Chu Sí hoàn toàn chia tay. truyện tiên hiệp hay
Tốc độ của mẹ Chu cũng rất nhanh. Buổi sáng mẹ tôi dọn đến đây, thì buổi chiều nhà bên đã truyền đến tiếng kính coong kính coong, mẹ tôi không yên tâm, phái tôi đi tìm hiểu.
Tôi hậm hực mà đi sang gõ cửa, cửa mở ra thì thấy mẹ Chu đang mặc quần áo ở nhà.
Bà ấy cười tủm tỉm nhìn tôi, nhưng ánh mắt lại xuyên qua tôi mà nhìn về phía mẹ tôi đang nghe lén ở cửa nhà: “Chu Sí nhà dì làm việc quá vất vả, dì và ba nó dọn đến đây để chăm sóc nó một thời gian.”
Nói rồi, bà ấy còn cười bổ sung một câu: “Chúng ta thương con trai, định về sau sẽ chăm sóc thằng bé 24/7.”
Sau đó, mẹ tôi vốn đang trốn ở cửa nghe lén lại chui ra: “Ai mà không vất vả làm việc chứ? Con gái tôi sau khi yêu đương đều gầy hẳn đi, tôi phải tẩm bổ cho con bé thật tốt.”
“...”
Thấy hai người lại chuẩn bị tranh cãi, tôi lặng lẽ về nhà thay giày, cầm áo khoác lên lén rời đi.
Hai mẹ đã bị người đàn ông bên người chiều chuộng vài thập niên, tính tình được nuông chiều nên vừa trẻ con vừa tùy hứng, hiện tại thành hàng xóm, ngày nào cũng đua đòi, tranh cãi với nhau.
Hôm nay mẹ tôi mua cái váy, nhất định phải gõ cửa hỏi Chu Sí xem có đẹp hay không, sau đó nhìn chằm chằm vào mẹ Chu phía sau Chu Sí.
Ngày mai mẹ Chu giảm được 1,75 kg, cũng muốn tới nhà tôi kéo tay tôi chia sẻ chuyện vui, tiện thể khoe ra vòng eo thon nhỏ của mình.
Hai người đấu tranh liên tục, không hề biết mệt.
Nhưng mà, tôi và Chu Sí vậy mà cũng dần quen, chủ yếu là nhờ phúc của hai mẹ, chúng tôi đã tìm được cách yêu khác —
Gặp lén.
Chúng tôi hẹn hò ở chỗ hai mẹ không thể tìm thấy, chẳng hạn như góc tối của công viên, tiệm cơm tối tăm ở ngoại ô, hoặc là…
Hàng lang nhà tôi.
Ban đêm một ngày nọ, tôi nằm trên giường lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được, lập tức nhắn tin cho Chu Sí:
[Nhớ em.]
Trong đêm tối dài đằng đặc, luôn muốn tâm sự với người yêu, nhưng mà một phút sau, Chu Sí lại trả lời: [Mở cửa.]
Mở cửa?
Tim tôi đập thon thót, nhìn thoáng qua mẹ già đang ngáy bên cạnh, lặng lẽ vén chăn lên, đi chân trần ra khỏi phòng.
Tùy tiện đi một đôi giày ở cửa để ra ngoài, kết quả là vừa mở cửa ra, đã thấy Chu Sí cầm áo khoác đứng ở cửa.
Tay chân nhẹ nhàng mà đóng cửa lại, Chu Sí khoác áo khoác lên vai tôi: “Biết ngay là chị sẽ không mặc quần áo vào mà.”
Tôi nhíu mày, sửa lại: “Chị chỉ không mặc áo khoác, chứ không phải là không mặc quần áo.”
Tôi vốn tưởng là Chu Sí muốn dẫn tôi xuống lầu đi dạo, ngắm trăng gì đó, nhưng mà —
Chu Sí lại túm tay tôi, trực tiếp đi đến chỗ cầu thang, hơn nữa còn đóng cửa sắt ở lối đi lại.
Tôi ngơ ngẩn nhìn cậu ấy, không hiểu gì.
Chu Sí từ từ đi tới, cười nhìn tôi: “Không có việc gì, cho chị xem một bảo bối.”
Bảo bối?
Bảo bối…
Khi tôi đang nghi ngờ, thì Chu Sí bỗng nhiên lấy ra một thứ từ phía sau.
Tôi nhìn kĩ lại, là… một cái nhẫn phát sáng.
Chính là cái loại một tệ một cái hồi nhỏ hay mua.
Tôi hoàn toàn sửng sốt, không dám tin mà ngẩng đầu nhìn cậu ấy: “Bảo… bảo bối mà em nói là cái này sao?”
Dường như Chu Sí không banh mặt được nữa, khóe môi cong lên: “Nếu không thì sao?”
Tôi không nói tiếp, trong lòng đương nhiên là hiểu rõ mình bị Chu Sí lừa.
Nhưng mà, người này lại không biết cách dừng lại đúng lúc, thấy tôi không nói gì, cậu ấy lại đến gần hai bước, cong người nhìn tôi.
Nói ra thì, dù đã thân mật khăng khít rồi, nhưng tôi vẫn chưa thể chống cự được với gương mặt này.
Một khi cậu ấy áp sát vào, tôi lập tức hoảng hốt theo bản năng.
Tôi mới vừa rời mắt đi, thì nghe thấy Chu Sí cười hỏi: “Sao mặt chị lại đỏ như vậy?”
“Chị không có!”
Tôi căm giận phản bác, rất giống kiểu thẹn quá hóa giận.
Chu Sí lại vẫn cười tủm tỉm như cũ, cậu ấy nâng tay lên, lòng bàn tay để ra sau đầu tôi, nhẹ nhàng xoa tóc tôi, giọng điệu ẩn chứa ý cười.
“Trong đầu chị đang nghĩ gì thế?”
“Nghĩ cái này sao?”
Nói rồi, cậu ấy lại cúi người hôn xuống, tay đặt lên vai tôi, lòng bàn tay ấm áp.
Khi tôi lặng lẽ động tình, nâng tay lên ôm cổ cậu ấy, thì Chu Sí đột nhiên đứng thẳng, nắm tay tôi, xoay người kéo đi.
Tôi sửng sốt: “Đi đâu đấy?”
“Về nhà.”
Về nhà?
Tôi càng nghi ngờ hơn, người này… không phải là muốn dẫn tôi về nhà đấy… chứ?
Tôi vội vàng rụt tay lại, nhưng mà, thân thể thì từ chối, nhưng ngoài miệng lại rất thành thật: “Nhà em hay nhà chị?”
Chu Sí kéo tôi ra khỏi cầu thang, đi đến chỗ thang máy, ấn chọn tầng 1, rồi mới quay đầu nhìn tôi.
“Nhà nghỉ.”