Đèn Khuya Le Lói

Chương 53

Tới cổng trường, Chung Viễn Huỳnh xuống xe, bác bảo vệ trong phòng bảo vệ thò đầu ra: “Cô giáo Chung đến đó à.”

Bảo vệ đang chuẩn bị mở cổng thì Chung Viễn Huỳnh nói: “Không cần đâu, xe không vào trong.”

Bảo vệ cũng là người biết về xe, ông nhìn một lúc, phát hiện tất cả xe của các lãnh đạo trong trường cộng lại cũng không đắt bằng chiếc xe này, cửa kính xe phía sau hạ xuống, ánh mắt chàng trai trong xe dừng trên người Chung Viễn Huỳnh, chưa từng dịch chuyển, như thể những thứ khác không thể lọt vào mắt anh.

Bảo vệ không nhịn được hỏi: “Đây là?”

Chung Viễn Huỳnh cười, nói: “Bạn trai cháu.”

Bác bảo vệ cười ha ha nói: “Trông được lắm!”

Chung Viễn Huỳnh gật đầu, chào hỏi bảo vệ xong, cô vẫy tay tạm biệt anh rồi mới đi vào trong trường.

Từ Tử Thúc biết ý, đợi tới khi không nhìn thấy người nữa mới hỏi: “Về nhé?”

Anh ta quay đầu nhìn người ngồi phía sau, chỉ thấy chân mày anh giãn ra, mắt cười cong lại, chỉ thiếu điều hát lên thôi, nếu anh mà có đuôi thì chắc giờ này đang vẫy đuôi điên cuồng, sự vui vẻ viết rõ trên mặt, hiển nhiên hai chữ bạn trai đã khiến anh cực kỳ vui vẻ.

“Vừa phải thôi.” Từ Tử Thúc cảm thấy ê cả răng.

Phó Tẫn không hề thu lại biểu cảm: “Sau xe có rượu và thuốc, tặng cho người ta đi.”

Từ Tử Thúc đem rượu và thuốc đưa cho ông, bác bảo vệ từ chối vài lần rồi mới ngại ngừng nhận lấy, không ngừng nói: “Ai ya, ánh mắt của cô giáo Chung đúng là tốt, chàng trai tốt như vậy bây giờ khó tìm được lắm…”

Từ Tử Thúc quay về xe, liếc nhìn cậu chủ hài lòng lộ ra vẻ “Thứ tôi muốn chính là hiệu quả như vậy.”

Từ Tử Thúc cạn lời, tâm trạng phức tạp, hỏi: “Về nhé?”

“Đợi ở chỗ đậu xe đi.” Phó Tẫn lười nhác nói.

Từ Tử Thúc dừng xe ở chỗ đậu xe bên đường, lấy điện thoại xem giờ, còn chưa đầy một tiếng nữa là tan học.

Phó Tẫn bỗng nhiên nói: “Điện thoại.”

Từ Tử Thúc đưa điện thoại cho anh theo thói quen, sau đó lấy máy tính xách tay ra, mở máy chuẩn bị xử lý một vài công việc, trong lúc đợi máy khởi động anh ta nhìn về phía sau, thấy Phó Tẫn rất chăm chú.

Phó Tẫn bỗng nhiên nói: “Sao vậy?”

Từ Tử Thúc rất tò mò, nhoài người về phía sau nhìn.

“Cậu lên mạng à?” giọng anh ta nâng cao, có vẻ rất khó tin.

Vậy mà Phó Tẫn lại dùng điện thoại của anh ta để lên mạng lướt web?!

Từ Tử Thúc rất ngạc nhiên, đi theo Phó Tẫn nhiều năm như vậy, trực tiếp biến một chiếc điện thoại thông minh thành điện thoại của người già.

Trên máy tính của Phó Tẫn cũng chỉ cài đặt phần mềm vẽ và Weibo, sau khi xem xong những tin tức về Chung Viễn Huỳnh đã gỡ bỏ, gần như tất cả những bài đăng trên Weibo đều là do Từ Tử Thúc đăng.

Từ Tử Thúc nhìn lại lần nữa, phát hiện những từ khóa anh đang tìm kiếm đều liên quan tới quần giữ nhiệt, ‘người đàn ông mặc quần giữ nhiệt thu hút phụ nữ đến mức nào’, ‘mặc quần giữ nhiệt thế nào để trông đẹp hơn’, ‘có những loại quần giữ nhiệt nào đẹp’, ‘phụ nữ có thích đàn ông mặc quần giữ nhiệt không’…

Từ Tử Thúc: “…”

Chung Viễn Huỳnh dạy xong vừa đúng lúc tan học, cô đi ra cùng một tốp học sinh.

Những đứa trẻ này như chim non nhảy nhót trong rừng, nói không hết chuyện, mãi mãi không hết năng lượng, giống như mặt trời lúc ban mai, dồi dào sức sống, ở chung với chúng, đôi khi sẽ bị chúng quậy đến mức đau đầu nhưng Chung Viễn Huỳnh lại cảm thấy vui vẻ và thoải mái nhiều hơn.

“Người tới rồi.” Từ Tử Thúc lái xe quay lại gần cổng trường trước mười phút.

Không cần anh ta nói, Phó Tẫn đã nhìn thấy từ lâu rồi.

Chung Viễn Huỳnh không quàng khăn của anh, tóc thắt thành hình xương cá, áo khoác dạ màu quả mơ, dịu dàng xinh đẹp.

Vài học sinh cười vui vẻ nói chuyện với cô, có một học sinh khá thấp nhỏ giọng nói gì đó, Chung Viễn Huỳnh kiên nhẫn cúi người ghé tai nghe, trên mặt cô cũng nở nụ cười.

Có thể thấy được, cô thích những đứa trẻ này, cũng thích công việc này.

Lúc Chung Viễn Huỳnh lên xe, những đứa trẻ đó còn lưu luyến chào tạm biệt: “Tạm biệt cô tiểu Chung!”

Xe vững vàng chạy vào trong làn xe.

Chung Viễn Huỳnh lấy một cây bút đỏ và tệp giấy vẽ từ trong túi ra: “Phó Tẫn, em xem, đây là bài vẽ lúc nãy chị cho bọn trẻ luyện trên lớp.”

“Em đoán xem, chị dạy bọn nhỏ vẽ gì?”

Phó Tẫn nhận lấy, liếc mắt nhìn vài cái: “Hoa.”

“Hoa gì?” Chung Viễn Huỳnh híp mắt cười, nói: “Cho em đoán ba lần, đoán đúng sẽ có thưởng.”

Cô ghé vào tai anh nói thầm: “Phần thưởng do em quyết định, cái gì cũng được.”

Cậu chủ nhỏ thay đổi thái độ thờ ơ của mình, trông còn chăm chỉ hơn cả lúc thi đại học, chăm chú nhìn, nói: “Hoa hồng.”

“Không đúng.”

Anh nhìn thêm vài bản vẽ, so sánh một hồi, dùng năng lực tổng kết nói: “Hoa nhài.”

“Sai rồi.” Chung Viễn Huỳnh cố để lộ ra vẻ tiếc nuối: “Bạn Phó chỉ còn một cơ hội nữa thôi đó.”

“…”

Từ Tử Thúc vừa lái xe vừa quay đầu lại nhìn, không khỏi đổ mồ hôi vì Phó Tẫn lần đầu có khao khát chiến thắng.

Cậu chủ nhỏ không có đối thủ trên con đường học hành và trong sự nghiệp cuối cùng cũng đã gặp phải một câu hỏi khó.

Yên tĩnh một lúc lâu.

Phó Tẫn cẩn thận xem từng bài xong mới nói: “Cúc dại.”

“Ha ha ha ha sai rồi!”

Chung Viễn Huỳnh không nhịn được, dựa vào ghế, cười mãi không thôi.

Một lúc lâu sau mới ngừng lại được, cô lau nước mắt, nói: “Là hoa mẫu đơn.”

Phó Tẫn: “…”

Người hâm mộ vĩnh viễn không ngờ được rằng, Nguyên Tẫn cũng có lúc gặp phải chuyện khó khăn như vậy.

Từ Tử Thúc như bị chọc trúng huyệt cười, cười ha ha cả nửa ngày trời, nếu không phải Phó Tẫn lườm thì anh ta sẽ cười đến sốc hông.

Nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Phó Tẫn, Chung Viễn Huỳnh nhịn cười dỗ dành: “Bạn Phó đừng nản lòng, sau này vẫn còn cơ hội, mong bạn tiếp tục cố gắng.”

Dường như anh rất thích hai chữ “sau này”, mỗi lần nhắc tới mắt anh sẽ sáng lên.

“Tiết cuối cùng nên bọn nhỏ vội vàng muốn đi ăn cơm, muốn nhanh chóng tan học để về nhà nên không chú ý nghe giảng.”

“Nhìn xem, hoa mẫu đơn chị vẽ mẫu trên bảng giúp tụi nhỏ vẽ thành cái gì, ngay cả tác giả truyện tranh nổi tiếng cũng không nhìn ra được, em thấy đúng không, bà chủ Nguyên Tẫn?”

Phó Tẫn: “…”

Không ai dám đùa với cậu chủ này, Từ Tử Thúc không dám quay lại nhìn, nếu là người khác, anh ta sẽ thầm cầu nguyện cho họ nhưng đổi thành Chung Viễn Huỳnh, anh ta chỉ muốn bấm like cho cô.

Chung Viễn Huỳnh vừa cầm bút viết lời phê lên giấy, vừa nói chuyện trong trường cho Phó Tẫn nghe: “Nghe cô Triệu bên lớp 1 nói, họ phát hiện lớp 1 có một đôi yêu sớm nên đã gọi phụ huynh, bọn trẻ bây giờ dậy thì sớm, lúc bọn chị học cấp 2 hình như không có ai như vậy.”

Phó Tẫn im lặng nghe cô nói, cảm giác quen thuộc khiến anh nhớ lại thời còn đi học, anh thích nhất lúc tan học về nhà cùng Chung Viễn Huỳnh.

Sáng dậy và sau giờ ngủ trưa, cô chưa tỉnh ngủ hẳn nên trên đường không nói gì nhiều, tới lúc tan học, cô sẽ tán gẫu về những chuyện trong ngày với anh, đều là những chuyện bình thường nhưng qua lời cô nói, Phó Tẫn như cảm thấy một ngày dài trở nên tươi đẹp hơn.

Cô luôn dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói về những chuyện vui vẻ hay những chuyện nhỏ nhặt, trước giờ chưa bao giờ nói những chuyện buồn phiền, thấy thời tiết xấu cô cũng chỉ nói: “Nhìn kìa, tia chớp kia to ghê, suýt thì bổ trời ra làm đôi, nói ra kể cũng lạ, chắc người nhìn thấy sẽ được ông trời ưu ái.”

Con đường về nhà bên ngoài cửa sổ xe luôn luôn giống nhau, bốn mùa nóng lạnh luân phiên thay đổi, năm này qua năm khác, đều là cô nói, anh nghe.

Lúc đó anh không hề để ý rằng mình đã được cô truyền cho bao nhiêu năng lượng tích cực.

Anh tự đóng cửa thế giới của mình, đơn điệu, khô khan mà nhàm chán, cũng vì cô, anh bắt đầu chú ý tới thế giới xung quanh, ghi nhớ từng lời cô nói, trong lúc vô ý cũng sẽ chú ý tới lá cây ngô đồng mà cô nói giống như chiếc quạt, lá cây bạch quả giống con bướm, tháng ba đón hoa nở, tháng chín thơm hương hoa quế.

Trong tiềm thức của anh vốn chỉ có khái niệm cây và hoa, chúng chỉ như một đoạn chữ đen trắng, cứng nhắc nhưng sau khi được cô nhắc tới, những sự vật này như được tô thêm màu sắc, trở nên rõ ràng, tươi đẹp hơn.

Đây là thế giới đầy màu sắc và âm thanh mà cô đem tới cho anh.

Vậy nên anh mong chờ vào tương lai, một tương lai có cô.

Chung Viễn Huỳnh hiểu rất rõ những học sinh mà mình dạy, cô chọn ra vài bức vẽ, đưa cho Phó Tẫn: “Mấy đứa nhỏ này thích em lắm, em đóng giả chị viết cho chúng vài lời nhận xét đi.”

Nói tới đây, cô như nghĩ tới điều gì đó, cười, nói: “Nếu bọn nhỏ mơ thấy Nguyên Tẫn viết nhận xét cho chúng, chắc sẽ vui đến tỉnh mất.”

Từ nhỏ Phó Tẫn đã làm bài tập giúp cô nên anh giả chữ cô không ai nhận ra được.

Phó Tẫn cầm bút, viết vài chữ là xong.

“Nhanh vậy?” Chung Viễn Huỳnh còn chưa lướt điện thoại được mấy phút, cô cầm bài vẽ lên xem, nhận xét có đủ các loại như “xấu”, “không ổn”, “khó coi”, “cái gì”, “tạm ổn”…

“…” Chung Viễn Huỳnh hỏi một câu chân thành: “Không phải em muốn chia rẽ quan hệ cô trò của chị và học sinh đó chứ?”

Cô nhìn kỹ bức tranh mà Phó Tẫn nhận xét được xem là ổn nhất, đây là bài vẽ của một học sinh tên là Đổng Bồi Xuyên, cậu nhóc chưa từng nghe Chung Viễn Huỳnh giảng bài, vẽ một bức tranh theo ý mình, vậy mà trông không tệ.

Chung Viễn Huỳnh rút bức tranh đó ra cho Phó Tẫn xem: “Chị thấy đứa trẻ này khá có thiên phú, em thấy sao?”

Phó Tẫn cúi xuống nhìn, sau đó gật đầu tán thành.

Xe rẽ vào một ngã rẽ, sau đó đi thẳng.

Thỉnh thoảng Từ Tử Thúc nhìn về phía sau thông qua gương chiếu hậu.

Tuyết hôm nay đã ngừng rơi, đường hơi ướt, tuyết mịn như sương rơi trên tán cây, bầu trời xanh nhạt, ánh nắng xuyên qua những áng mây mỏng.

Hai người phía sau dựa vào nhau rất gần, lời nói và hành động mang theo sự thân thiết quen thuộc.

“Học sinh này vẽ hoa mà trông như vẽ quái vật ấy, chị không biết phải nhận xét cái gì, hay là em vẽ thêm hình siêu nhân vào bên cạnh quái vật đi.”

“Được.”

Ánh mặt trời mùa đông ấm áp xuyên qua cửa kính trong suốt, rơi trên mặt, trên tay bọn họ.

Một người cong mắt cười, nói chuyện nhẹ nhàng.

Người còn lại mắt sáng lên, cong môi cười, lắng nghe.