Khác với các tông môn khác tọa lạc trên Linh Sơn, Ngự Thú Môn có hình dạng giống như một hòn đảo.
Dòng sông uốn lượn như hào thành bao quanh Ngự Thú Môn ở bốn phía.
Hà Vực đã mở trận pháp cấm bay, muốn vào trong môn chỉ có thể đi qua sông.
Nhiều pháp khí phi hành tuy có khả năng di chuyển cả trên thủy lẫn lục địa, nhưng khi đến địa bàn của người khác thì phải tuân theo quy củ của họ.
Để phục vụ cho Quần Anh hội lần này, Ngự Thú Môn đã chuẩn bị những chiếc thuyền lớn cho các môn phái tham dự. Các vị khách từ nơi khác cần lên thuyền tại bờ sông để di chuyển qua sông và tiến vào tông môn.
Nhóm của Lạc Trường Thanh đến vào thời điểm không sớm không muộn, vừa đúng một ngày trước khi Quần Anh hội khai mạc.
Trước khi họ đến, đã có hơn một nửa các đội ngũ khác đã tiến vào Ngự Thú Môn.
Lúc này, khi nghe tin mọi người từ Vân Hải Tông xuất hiện tại bến thuyền, rất nhiều đội ngũ đã đến sớm liền bay đến bờ sông để quan sát từ xa.
"Đội ngũ Vân Hải Tông cuối cùng đã đến rồi sao? Để mọi người đợi lâu quá!"
"Ta cũng vậy! Vì muốn nhìn thấy phong thái dẫn đội của Lạc tông chủ, đội ngũ của chúng ta có thể nói là đi cả ngày lẫn đêm, thậm chí đã đổi phi hành khí ba lần."
"Nhìn kìa! Vân Hải Tông bắt đầu lên thuyền rồi. Người tiên tử áo trắng đi đầu kia chính là Lạc Tông chủ phải không? Quả nhiên xinh đẹp tuyệt trần như lời đồn!"
Dọc bờ sông, các tu sĩ xôn xao bàn tán, lời nói đều thể hiện sự ngưỡng mộ và ca ngợi dành cho Lạc Trường Thanh.
Lời nói vang xa, khiến những đối thủ của Vân Hải Tông không vui.
Có người cười khẩy: "Lạc Tông chủ có giỏi giang đến đâu? Chờ lát nữa đệ tử thua trận, chẳng phải vẫn mất mặt hay sao!"
Như một gáo nước lạnh tạt vào mặt, các tu sĩ không khỏi cảm thấy khó chịu.
Nhưng đối với lời nói của người kia, họ cũng không thể phản bác.
Bởi vì những đội ngũ đến đây trong mấy ngày nay, không có đội nào có thể bình an vượt qua mặt sông.
Các đội ngũ từ bên ngoài nói là cưỡi ngạc thuyền, nhưng thực tế những chiếc thuyền đó không phải là pháp khí, mà là từng con Linh Ngạc*.
*Cá sấu.
Linh Ngạc trời sinh tính ngang ngược, hung hăng, khó thuần.
Chúng thường xuyên đánh nhau với các linh thú khác trên sông khi đang di chuyển, bất chấp việc có đang chở khách hay không.
Nhiều đệ tử Luyện Khí và Trúc Cơ vốn thiếu kinh nghiệm, lại không biết điều khiển yêu thú như đệ tử Ngự Thú Môn.
Chỉ một sơ sẩy, có thể bị lật thuyền rơi xuống nước, trường hợp bị Linh thú ngộ thương là không thể xem nhẹ.
Hơn nữa, trong sông không thiếu yêu thú cấp thống lĩnh.
Nếu vận xui, ngay cả đệ tử Kim Đan cảnh cũng có thể gặp nguy hiểm.
Các tu sĩ Nguyên Anh đương nhiên có thể ra tay ngăn cản.
Nhưng trừ khi đệ tử gặp nguy hiểm tính mạng, các trưởng lão thường không can thiệp.
Bởi vì việc cưỡi Linh Ngạc qua sông vốn là một bài kiểm tra thực lực và khả năng ứng biến của các đệ tử.
Ngay cả đệ tử Ngự Thú Môn cũng phải tự mình vượt sông.
Nếu trưởng lão nào từ đầu đã bảo vệ đệ tử như gà con, cả môn phái sẽ bị người ta cười nhạo.
Tại bến thuyền, trưởng lão phụ trách tiếp đãi của Ngự Thú Môn tự mình gọi đến một con Linh Ngạc cấp thống lĩnh.
Hắn hướng Lạc Trường Thanh chìa tay ra hiệu, cười nói: "Lạc Tông chủ từ xa đến, không ra xa đón tiếp, mong Lạc Tông chủ không trách tội."
Lạc Trường Thanh không phải người không biết điều, đương nhiên sẽ không làm mất mặt người ta.
Nói vài câu khách sáo, nàng liền đi theo trưởng lão lên lưng ngạc.
Sau nàng, Lã Nhu và Thạch Hữu Kính cũng cùng cưỡi một con Linh Ngạc cấp thống lĩnh.
Khác với đãi ngộ của tông chủ, hai người không có trưởng lão tiếp đãi đi cùng.
Hơn trăm đệ tử Vân Hải Tông được chia thành mười tổ, mỗi tổ cùng cưỡi một con Linh Ngạc, đi theo sau hai vị trưởng lão.
Chuyện khảo nghiệm qua sông của Ngự Thú Môn, bọn họ đã nghe nói ngay sau khi đến đây.
Bởi vậy, khi chia tổ, mỗi tiểu tổ liền do hai tu sĩ Kim Đan, tám tu sĩ Trúc Cơ tạo thành trận hình để đối phó với những tình huống bất ngờ có thể xảy ra.
Càng tiến lên theo Linh Ngạc, tâm trạng của các đệ tử Vân Hải Tông càng trở nên căng thẳng.
Họ thấp thỏm, lo lắng, nhưng lại vô cùng mong mỏi.
Là những thiếu niên tuấn tú, đầy nhiệt huyết, ai lại không muốn trở thành những anh hùng dũng cảm, không sợ hãi hiểm nguy, xông pha chống lại sóng gió?
So với sự căng thẳng và phấn khích của các đệ tử Vân Hải Tông, Kỳ Hoan Hoan đứng trên vai Lạc Trường Thanh lại có vẻ hơi buồn chán và ngán ngẩm.
Nàng há miệng ngáp một cái, mắt nhìn xuống Linh Ngạc ở phía dưới.
Cảm nhận được ánh mắt của vị đại nhân kia đang nhìn mình, Linh Ngạc đang cẩn thận vẫy đuôi liền cứng đơ.
Áp chế huyết mạch của yêu thú là điều mà con người vĩnh viễn không thể trải nghiệm.
Lấy ví dụ ngay trước mắt, Kỳ Hoan Hoan dùng một phần Phân Thần hồn để ngưng tụ thành phân thân, nhưng tu vi chỉ có Kim Đan cảnh.
Nhưng với huyết mạch Cửu U thuần chính của nàng, ngay cả Yêu Vương Hóa Thần Cảnh cũng chỉ có thể run rẩy dưới chân nàng.
Chỉ cần một ý nghĩ thoáng qua, nàng có thể khiến con Linh Ngạc thống lĩnh kia sống không bằng chết.
Dưới tình huống như vậy, làm sao Linh Ngạc không sợ cho được?