Trong nháy mắt liền trôi qua ba ngày.
Bởi vì tu vi của bản thân Lạc Trường Thanh rất vững chắc, lại thêm phòng ngự thoả đáng, cho nên trong trận pháp trùng kích kia, thương thế của nàng cũng không tính là nghiêm trọng.
Tĩnh dưỡng ba ngày, đã khôi phục như lúc ban đầu.
Mặt khác, Lạc Trường Thanh phát hiện ra, trong lúc bất tri bất giác mình đã hiểu thêm một chút về quy tắc thiên địa.
"Là bởi vì gia cố đoạn khẩu quyết không gian mặt gương kia sao?"
Đến cùng có phải vì nguyên nhân này hay không thì Lạc Trường Thanh cũng không nói chính xác.
Nhưng sau khi chuyện này qua đi, nàng càng thêm kiên định quyết tâm thăm dò Cổ Kính.
Ngay vào chạng vạng ngày thứ ba, nàng lại hao phí linh lực, mở ra thông đạo truyền tin.
Nhưng lần này, nàng và Cổ Kính ‘tiền bối’, cũng không có nói chuyện với nhau thông thuận như hai lần trước.
Bị ảnh hưởng bởi một hồi không gian gương trước mặt sụp đổ, trước khi tự chữa trị, tuyệt đại bộ phận âm thanh của hai người đều sẽ bị không gian hỗn loạn cắn nuốt.
Vất vả lắm mới truyền tin thành công, nhưng nội dung rơi vào tai hai người thường chỉ còn lại có đôi câu vài lời.
Lạc Trường Thanh: "Tiền bối, thật sự là xin lỗi, ta cũng nghĩ là bởi vì thao tác của ta sai, cho nên hiện tại thông tin đã không còn được lưu lại nữa."
Giọng nói truyền vào trong tai Kỳ Hoan Hoan lại biến thành: "Tiền bối...ôm…"
*/bào/: Ôm đồng âm với /bào/ trong /bàoqiàn/: Xin lỗi.
Kỳ Hoan Hoan nhướng mày, hai mắt trừng trừng căng tròn.
Nàng chống nạnh xông lên vách tường tháp nói: "Ngươi nghĩ hay lắm! Ta không phải là người tùy tiện như thế, lại nói, ngươi ngay cả Hóa Thần cảnh cũng không thể bước vào, chạy tới cấm địa vậy còn không phải trở thành lương thực của Ma tộc sao?"
Thứ truyền vào trong tai Lạc Trường Thanh chính là:
"Tùy tiện... Hoá Thần cảnh..."
Nghe thấy chủ đề mà mình chú ý nhất, tinh thần của Lạc Trường Thanh đại chấn.
Nàng vội vàng cố gắng hết sức để tiến hành câu thông: "Tiền bối có chỉ điểm gì không? Không dám giấu giếm tiền bối, ta đã ba lần thử trùng kích bình cảnh, nhưng đều là bởi vì quy luật vây khốn thiên đạo, từ đó thất bại."
Thứ lọt vào tai Kỳ Hoan Hoan chính là: "Tiền bối... ta... buồn ngủ..."
* “vây” trong từ “vây khốn” có nghĩa là buồn ngủ.
Kỳ Hoan Hoan gấp đến độ dậm chân: "Chẳng lẽ lại như vậy! Buồn ngủ cái gì mà buồn ngủ? Mới nói hai câu ngươi đã mệt rã rời, con nít mới nở ra trong tộc cũng không lười như ngươi!"
Như vậy, nước đổ đầu vịt kéo dài mấy ngày, hai người trò chuyện đều hết sức đau đầu.
Nếu như không phải lão tổ Thiên Cơ cốc lưu lại quẻ giải của Nguyên Tàng Thử Kính thì Lạc Trường Thanh cũng sẽ không nghĩ đến việc tiếp tục trao đổi.
Nhưng trước mắt, nàng biết rõ trong Cổ Kính có cơ duyên của mình, sao có thể dễ dàng buông tha được?
Vì vậy, suy nghĩ muốn gặp mặt Cổ Kính tiền bối một lần đã hiện lên trong lòng nàng.
Chỉ là, nàng còn có rất nhiều lo lắng về chuyện này.
Chuyến đi này rất nguy hiểm, cần thời gian hao phí tinh lực, đối phương có nguyện ý chỉ điểm hay không, cùng với độ phối hợp của đối phương các loại đều là vấn đề nàng phải suy nghĩ trước.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Lạc Trường Thanh rất nhanh đã có quyết định.
Gia tăng cảnh giới cho tới bây giờ đều là làm bạn với phong hiểm, càng lên cao thì sẽ phải gánh chịu phong hiểm càng lớn.
Tu hành vốn là quá trình không ngừng phá vỡ gông cùm xiềng xích, nếu như bởi vì sợ hãi mạo hiểm mà cất bước không tiến, vậy không bằng sớm cắt đứt suy nghĩ kéo lên cao.
Sau khi hạ quyết tâm, Lạc Trường Thanh từ trong nạp giới lấy ra ngọc giản truyền âm của tông môn, sau khi rót linh lực vào trong đó thì bình ổn lên tiếng: "Lã phong chủ, Triệu trưởng lão, mau tới Thượng Vân các nghị sự."
...
Sau khi nhận được truyền âm của tông chủ, không đến thời gian uống cạn nửa chén trà, hai người Triệu Khải và Lã Nhu đã đi đến trong Thượng Vân các.
Thượng Vân các là nơi nghị sự của tông môn, so với chủ điện chuyên nghị đại sự của tông môn thì nơi này càng nhiều hơn chính là nơi thương thảo một số nhiệm vụ đặc biệt.
Khi hai người tới nơi thì Lạc tông chủ chưa xuất hiện.
Toàn bộ đại sảnh trống rỗng, ngay cả một đạo đồng phụ trách việc vặt ở bên cạnh cũng không có một người nào.
Trong tình huống như vậy, trong lòng hai người đều có nghi hoặc.
Yên lặng chờ đợi một lát, Triệu Khải bắt đầu nói với một người khác.
"Liệu Lã phong chủ có biết, lần này tông chủ triệu hai người chúng ta đến đây là có chuyện gì không? Ta cảm thấy, không quá giống như còn có người sẽ đến tham dự nghị sự."
Triệu Khải làm việc ở trong tông môn, tuy tu vi không cao, nhưng khuôn mặt của hắn hiền lành, tiên phong đạo cốt, chung đυ.ng với tất cả trưởng lão trong môn cũng không tệ.
Đứng cách đó không xa, Lã Nhu là phong chủ của Minh Vương phong, dáng người có lồi có lõm, hai chân thon dài, trong lúc giơ tay nhấc chân lộ ra vẻ nữ nhân mười phần.
Mà ở dưới bề ngoài quyến rũ động lòng người kia, cất giấu lại là tu vi Nguyên Anh cảnh trung kỳ cao cường.
Nghe thấy câu hỏi của Triệu trưởng lão, Lã Nhu miễn cưỡng vươn vai một cái, thuận miệng đáp: "Ai biết được?"
Trong khi nói chuyện, bóng dáng Lạc Trường Thanh đã xuất hiện ở trong sảnh.
Hôm nay, Lạc tông chủ vẫn mặc váy bào màu trắng kèm theo trâm gỗ, trang phục đơn giản, nhưng bởi vì khí chất xuất trần thoát tục, quần áo đơn giản nên cũng có thể làm cho nàng mang lại mỹ cảm cao quý ưu nhã.
Trong lúc đi lại, làn váy chập chờn, giống như biển mây phun trào, đẹp không sao tả xiết.
Sau khi ngồi xuống, Lạc Trường Thanh trực tiếp đi vào chủ đề.
"Hôm nay ta triệu các ngươi tới là muốn chuẩn bị cho một lần đi ra ngoài không lâu sau."
"Đợi thời gian định ra, Lã phong chủ sẽ đi cùng ta, nếu không phải là chuyện gấp thì tận lực không ra khỏi tông môn."
Lã Nhu hành lễ: "Cẩn tuân pháp chỉ của tông chủ."
Nói xong, nàng lại vội vàng hỏi: "Tông chủ, ta cần phải chuẩn bị những gì? Có cần chọn mang theo một vài đệ tử tinh nhuệ thuận đường lịch luyện hay không?"
Trên đài cao, Lạc Trường Thanh chậm rãi mở miệng: "Chuyến này chỉ có hai người chúng ta, không cần chuẩn bị ngoài định mức."
Thấy Lã Nhu không tiếp tục đặt câu hỏi, nàng lại đưa ánh mắt về phía Triệu Khải.
Hơi do dự một chút, sau đó mới phân phó: "Triệu trưởng lão, ngươi mau chóng chuẩn bị một phần quà gặp mặt cho ta, lúc ta xuất hành sẽ mang đi."
Loại chuyện chuẩn bị quà này, Triệu Khải am hiểu nhất.
Cho nên, sau khi nghe xong, hắn lập tức đáp ứng, đồng thời bắt đầu biểu hiện ra năng lực chuyên nghiệp của mình: "Xin hỏi tông chủ, quý khách ngài định đi gặp, thân phận, giới tính, sở thích đặc biệt, cấp độ tu vi và công pháp của người đó như thế nào?"
Thân là trưởng lão ngoại giao, hắn nhanh chóng phỏng đoán sở thích của người khác, đây quả thực là kiến thức cơ bản.
Lạc Trường Thanh lặng yên, nói: "Đối phương là một vị tiền bối, nàng..."
Sau chữ ‘nàng’ liền không còn câu kế tiếp.
Vẻ mặt hai người Triệu Khải và Lã Nhu đứng ở phía dưới như thường, trong lòng lại nhấc lên sóng gió to lớn.
Mấy năm gần đây, hai người không hề do dự khi làm nhiệm vụ.
Bây giờ nói chuyện tặng lễ này lại làm cho tông chủ đại nhân gặp khó, nhưng thấy đối phương muốn đi gặp vị tiền bối kia, thân phận không tầm thường nha!
Một lát sau, cuối cùng Lạc Trường Thanh cũng lên tiếng: "Ngươi chuẩn bị theo quy cách tu sĩ Luyện Hư cảnh đi, lễ vật ở tinh tế không ở nhiều, nghiêm túc chọn lựa là được, nhưng đừng làm mất lễ nghĩa của Vân Hải tông ta."
Nghe xong lời này, tâm thần của hai người phía dưới nhất thời chấn động.
Cái gì? Luyện luyện luyện... Luyện Hư!
Loại cấp bậc đại lão kia, ta thật sự có thể quan sát và phỏng đoán sở thích của người đó sao?