Xuyên Nhanh Ta Dựa Mỹ Mạo Nằm Thắng

Chương 38: Vương phi không được sủng sao?

Hạ Vân Sam từ mỹ mạo bạo kích lấy lại được tinh thần. Trong lòng nàng ta dấy lên nguy cơ xưa nay chưa từng có. Nhìn qua hoàng thượng thấy ngài nhìn chằm chằm Thành Vương phi không chớp mắt, nàng ta nắm chặt nắm tay.

"Hoàng thượng....hoàng thượng".

Triệu Duệ bị thanh âm Hạ Vân Sam làm cho tỉnh táo. Hắn cố kìm chế lại xúc động trong lòng. Phải rồi, nàng ấy đã thành thân, phu quân của nàng ấy lại là đệ đệ của hắn. Một cỗ chua sót nảy lên trong lòng. Chỉ trách hắn gặp nàng quá muộn.

Hạ Vân Sam cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng thanh âm nói ra nghe kĩ vẫn cảm nhận được chút run run.

"Đệ muội thật xinh đẹp. Chẳng trách Thành Vương lại yêu thương muội như vậy".

Rồi nàng ta trộm nhìn sang hoàng thượng, thấy ngài ấy không phản ứng gì thì nói tiếp.

" Hai người đúng là trời cho lương duyên ".

Triệu Duệ khẽ nắm chặt nắm tay. Sao hắn cảm thấy hôm nay hoàng quý phi lại ăn nói chói tai như vậy.

Triệu Thành thì lại cảm thấy nàng ta ta nói rất đúng ý. Mặc dù mới đầu hắn cũng có chút không tự nhiên. Dù sao hắn cũng đã làm điều có lỗi với thê tử và hoàng huynh của mình. Nhưng may mắn là chưa đi quá xa, vẫn có thể cứu vãn được. Hắn nghĩ Hạ Vân Sam cũng có suy nghĩ như vậy, nàng ấy là người thông minh nên chắc chắn biết làm thế nào là tốt nhất. Còn về phần nương tử, hắn sẽ dành suốt quãng đời còn lại để yêu thương che chở.

Triệu Thành thấy Vân Sam đặt mình và nương tử cùng nhau thì rất vui mừng. Hắn nhìn qua An Ninh ánh mắt thâm tình.

"Đúng vậy, ta rất may mắn mình đã không bỏ lỡ nàng".

An Ninh bị ánh mắt của hắn làm cho ngượng ngùng đỏ mặt. Cô khẽ cúi đầu, thanh âm nhẹ như muỗi.

" Vương gia nói gì vậy. Để hoàng thượng và hoàng quý phi chê cười rồi ".

Xung quanh hai người bầu không khí tràn ngập bong bóng màu hồng.

Còn hai người bên trên thì mặt đen như đáy nồi. Triệu Duệ nắm tay để lên miệng ho nhẹ như nhắc nhở Thành Vương để ý lễ tiết. Nhưng sự thật là bình dấm chua bên trong đã đánh đổ lênh láng.

Khụ... Khụ

...

Thành Vương và An Ninh ở trong cung dùng bữa với hoàng thượng và hoàng quý phi mới hồi phủ.

Về đến phủ, Triệu Thành đưa thê tử của mình về viện trước. Trước khi đi còn không quên quay sang nhìn Tuyết Mai nói một câu.

"Chăm sóc tiểu thư nhà ngươi cho cẩn thận. Nàng ấy muốn gì thì chuẩn bị cho nàng. Lát nữa ta sẽ quay lại".

Tuyết Mai nhìn theo bóng hình hắn ta đi xa, không tự chủ mà bĩu môi. Nàng đi vào trong phòng, thấy tiểu thư của mình ngồi bên cửa sổ đang nhìn ra bên ngoài suy nghĩ điều gì. Tuyết Mai đến bên cạnh hỏi cô.

"Tiểu thư có cần gì để em đi làm".

An Ninh suy nghĩ một lúc mới nói.

"Ta thèm ăn lê, em nói nhà bếp làm món nào thanh đạm thôi".

Trong cung không được thoải mái. An Ninh chỉ ăn được một chút nên giờ cô lại cảm thấy có chút đói.

Tuyết Mai cũng hiểu được điều này. Nàng nghe lời đi xuống phòng bếp chuẩn bị.

Tuyết Mai vừa đi, An Ninh nhẹ nhàng tựa lưng vào chiếc ghế quý phi. Cô khẽ nhắm mắt dưỡng thần. Gió nhẹ hiu hiu từ ngoài thổi vào khiến cô cảm thấy thoải mái ngủ thϊếp đi.

...

Triệu Thành tập hợp toàn bộ người hậu trong phủ.

Đám người hầu nơm nớp lo sợ đứng thành hàng trong sân. Vài chủ quản đứng trong đó còn mặt mũi trắng bệch, tay chân nhũn ra vì sợ hãi. Chính là bọn họ dung túng đám nô tài khắt khe vương phi. Vài người trong số họ chưa thấy được dung nhan của An Ninh còn không quá mất bình tĩnh. Dù sao bọn họ cũng làm việc trong phủ nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao. Chỉ là một lần lỡ phạm sai lầm, vương gia chắc sẽ không quá tuyệt tình. Những người đã thấy qua An Ninh thì lại không lạc quan như vậy, tuyệt mỹ dung nhan trước mặt, họ thậm trí còn cảm thấy mình rơi vào bên trong một hồi mỹ diệu mộng ảo, nếu không tại sao trên đời lại có người đẹp đến như vậy. Hoàn hồn sau là thật sâu hối hận, bọn họ thật quá đáng khi làm ra những chuyện như vậy. Thật sâu lo lắng và hối hận bao phủ lấy bọn họ.

Triệu Thành tức giận sai người kéo từng người ra ngoài lãnh đại bản sau đó mang bán đi không chút do dự. Mặc dù hắn là nguyên nhân khiến đám người hầu trong phủ làm càn nhưng không ảnh hưởng hắn đổ hết lỗi lầm lên đầu người khác.

"Nàng ấy dù thể nào đi nữa cũng là vương phi danh chính ngôn thuận ta cưới vào cửa. Các ngươi là cái thá gì mà cũng dám khắt khe nàng như thế".

" Vương gia, vương gia tha mạng... "

Đám người hầu kêu la không thôi, định bò đến bên cạnh hắn cầu xin lại bị hộ vệ không thương tiếc đá ra ngoài.

Quản gia đứng sau hắn mồ hôi lăn như hạt đậu. Cũng may mới chỉ là trong bếp khắt khe đồ ăn, hắn cũng không biết tình nên mới được vương gia bỏ qua. Nếu không cũng chẳng thể thoát khỏi số mệnh bị bán đi.

Triệu Thành bây giờ thích thê tử như vậy, chỉ mong có thể đem hết thẩy những thứ tốt đẹp nhất thế gian phủng đến trước mặt nàng, sao có thể để đám sâu mọt này ở lại làm bẩn mắt nàng.

"Quản gia".

Quản gia đằng sau lập tức bước lên.

"Vương gia có gì phân phó".

Triệu Thành không để ý đến ông ta run sợ.

Giao cho ông ta đi tìm những thợ thủ công giỏi. Hắn muốn cải tạo vương phủ thành dáng vẻ mà nàng thích nhất.

Quản gia nghe lời phải mà đi làm sai sự.

Triệu Thành nhìn qua đám nô tài, tỳ nữ đang nơm nớp lo sợ ngồi bên dưới. Những người hôm qua làm việc trong bếp đã bị kéo đi ra ngoài. Hắn lạnh lùng để lại một câu.

"Từ hôm nay vương phi chính là người lớn nhất vương phủ này. Nếu ai dám khiến nàng nhăn mày dù chỉ là một cái, thì kết cục hôm này của những người này sẽ là kết cục của các ngươi sau này".

Đám người hầu chỉ biết cúi thấp đầu trả lời.

" Vâng thưa vương gia".

Triệu Thành quay trở về Khâu Lan viện. Đi đến cửa phòng An Ninh thì cũng vừa lúc bắt gặp Tuyết Mai đang bưng chè tuyết lê và một chút điểm tâm đi đến.

Triệu Thành nhăn mày ngăn lại nàng ta.

"Ngươi đây là đi lấy đồ ăn cho vương phi".

Tuyết Mai quy quy củ củ hành lễ trả lời.

" Tiểu thư đói kêu tì nữ đi chuẩn bị ít đồ ăn nhẹ ".

" Vương phi là chủ tử cao quý nhất vương phủ, ngươi là nô tỳ của nàng ấy chỉ cần ở bên cạnh chăm sóc nàng ấy là được rồi. Những việc như thế này để người khác làm ".

Tuyết Mai có chút bất ngờ. Nàng từ khi ở phủ thượng thư những việc như thế này đều là tự làm lấy. Nàng cũng đã quen với chuyện làm tất cả mọi việc cho tiểu thư. Nếu để người khác làm Tuyết Mai thật không yên tâm.

Triệu Thành sợ An Ninh đợi lâu sẽ đói. Nên dù còn muốn hỏi Tuyết Mai một số chuyện về An Ninh nhưng vẫn là để nàng ta vào trước.