Ăn sáng xong, An Ninh dẫn người đi đến tìm gặp vương gia. Trên suốt đường đi thuận lợi vô cùng, không bị bất kì ai ngăn cản.
Triệu Thành đang nằm trên chiếc ghế dài trong thư phòng. Đến gần sáng mới trở về phủ nên hắn có chút mệt, muốn nằm nghỉ ngơi một chút.
Vừa nằm chưa được bao lâu thì có tiếng gõ cửa. Hắn bực bội nhăn mày, thanh âm lộ rõ vẻ khó chịu.
"Cút đi".
Giọng nói dễ nghe từ bên ngoài truyền vào.
" Vương gia, là ta".
Triệu Thành: ta là ai?.
Hắn đột nhiên sực nhớ ra, ngày hôm qua là ngày hắn thành thân. Vậy người đứng bên ngoài có thể là vương phi mới qua cửa của hắn. Không phải hôm qua hắn đã nói với nô tài không cho ai vào hay sao. Triệu Thành còn không thèm mở mắt ra, thanh âm lười biếng truyền ra ngoài.
"Ngươi đến đây làm gì, đi về đi".
An Ninh đứng bên ngoài, bàn tay nắm chặt khăn tay.
" Vương gia quên rồi sao. Hôm nay còn phải vào cung".
Triệu Thành nhớ ra còn có chuyện này. Hắn mở mắt, bực bội ngồi dậy. Nhìn ra ngoài cửa ánh mắt không giấu nổi chán ghét. Mặc dù chưa chính thức gặp mặt, nhưng đối với vị thê tử này hắn lại không hề có chút thiện cảm nào. Nghe nói nàng ta từ nhỏ đến lớn ở trong một biệt viện cũ nát, nhiều năm trời không ra ngoài, tính tình lại nhu nhược không có chủ kiến. Triệu Khang sẽ không nghĩ Tạ phu nhân cố ý khắt khe thứ nữ, chỉ cảm thấy An Ninh quá ngu ngốc, không biết tìm đường ra cho mình.
Trên môi gợi lên nụ cười lạnh.
"Nếu là thê tử của ta thì vào hầu hạ ta thay y phục".
Tuyết Mai suýt nữa đã không khống chế được sức mạnh bên trong mà vụt vào đánh cho tên kia một trận. Xem hắn đang nói cái gì, sao có thể dùng ngữ điệu kệch cỡm như vậy nói với tiểu thư. Hắn coi tiểu thư là cái gì.
An Ninh khẽ thở dài. Đưa tay ra đẩy cửa đi vào.
Triệu Thành ngôi trên ghế dài, hắn không chút để ý nhìn ra ngoài. Bóng hình ngược sáng từ bên ngoài đi vào. Dáng người cũng không tệ, không biết mặt mũi sẽ ra sao.
Hắn lơ đãng nhìn lên, bốn mắt chạm nhau. Trên khuôn mặt của hắn bị thay thế bằng vẻ không thể tin tưởng. Triệu Thành cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức có thể lập tức nhảy ra ngoài.
Nữ nhân thướt tha tiến lại gần. Khuôn mặt tinh sảo không giống người thường. Cả người nàng ngập trong ánh nắng như tiên nữ hạ phàm xuống nhân gian vừa đẹp đẽ vừa không chân thật.
Triệu Thành từ trước đến nay nghĩ rằng tình cảm mình dành cho Hạ Vân Sam chính là tình yêu, còn ngây thơ cho rằng đó là tình cảm mãnh liệt nhất thế gian. Nhưng bây giờ hắn mới nhận ra vì một người mà tim đập mất kiểm soát là như thế nào, vì một người mà tay chân lúng túng là như thế nào.
"Vương gia, ta vào giúp ngài thay y phục".
Giọng nói trong trẻo của tiên nữ vang lên khiến Triệu Thành hoàn hồn. Ánh mắt tan dã dần tụ lại.
"À... Ta... Ta, không.... Không cần. Nàng ngồi xuống đây, ta tự làm được rồi".
Sau đó đứng lên, nhẹ nhàng kéo An Ninh ngồi xuống ghế. Rồi như chạy chối chết vào trong phòng thay đồ. An Ninh không hiểu tại sao Thành vương lại hành động kì lạ như thế. Tuyết Mai và đám mama thì cũng hiểu phần nào. Biết tại sao thái độ của hắn ta lại thay đổi như vậy, họ lại càng khinh thường. Thấy sắc nảy lòng tham.
Triệu Khang đi vào phòng thay đồ. Nhịp tim vẫn còn chưa ổn định. Hắn nghĩ đến hành động hôm qua của mình đối với thê tử. Tỏ thái độ không vừa ý trong suốt nghi lễ thành thân, bỏ nàng ấy một mình trong phòng tân hôn để chạy đến bên nữ nhân khác. Lần đầu tiên trong đời, Thành vương gia tự cho mình cao cao tại thượng lại cảm thấy mờ mịt. Đột nhiên cảm thấy bản thân lại tồi tệ đến thế.
Hắn biết mình chính là thấy sắc nổi lòng tham, nhưng mà sao có thể kìm chế được tâm mình cơ chứ. Nó nhảy điên vì nàng, chỉ là cảm xúc nguyên thủy nhất thôi. Không những hắn mà bất kì ai lần đầu nhìn thấy nàng cũng sẽ vậy thôi.
...
Triệu Thành bước ra, trở lại dáng vẻ phong trần tuấn lãng như thường ngày. Trong ánh mắt toàn là ôn nhu sủng nịnh.
"Để nàng đợi lâu rồi".
Hắn đến bên cạnh nàng, quỳ một chân xuống đất mặt đối mặt với nàng. An Ninh bị hành động của hắn ta làm cho bất ngờ.
" Vương gia, ngài làm gì vậy ".
Triệu Thành nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng.
Trong ánh mắt tràn ngập hổ thẹn và tự trách.
"Xin lỗi thê tử, là ta sai. Hôm qua để nàng phải chịu ủy khuất như vậy".
Nói xong hắn thở dài.
" Thật ra có điều ta giấu nàng".
An Ninh không biết hắn đây là đang dở trò gì. Nhưng vẫn thuận theo thế mà hỏi tiếp.
"Giấu gì ạ?".
Triệu Thành nhìn sang Tuyết Mai và mấy vị mama.
An Ninh hiểu ý ra hiệu cho họ ra ngoài.
Tuyết Mai khó xử nhìn tiểu thư nhà mình, vạn nhất tiểu thư bị nam nhân ba tấc miệng lưỡi lừa đi thì sao.
Dù không muốn lắm nhưng vẫn phải ra ngoài. Trước khi ra còn lưu luyến không rời nhìn tiểu thư một lần mới đóng cửa.
Triệu Thành nhìn An Ninh ánh mắt thâm tình thật lòng.
"Thật ra từ nhỏ ta mắc một loại bệnh. Không thể dụng vào nữ nhân nếu không sẽ bị ngứa ngáy khắp người không chịu được".
Hắn nói cũng là lời nói thật. Chỉ có điều chỉ là không thể quan hệ với nữ nhân, mà không phải là tất cả vì trước đây vẫn có ngoại lệ là Hạ Vân Sam. Nhưng hắn đương nhiên không thể nói ra điều này.
Còn nếu sau này không để đυ.ng vào thê tử thì sao.
Không có khả năng, bọn họ nhất định là duyên trời tác hợp. Nếu không thì cũng sẽ không nên duyên vợ chồng. Nghĩ đến hắn suýt nữa không có cơ hội gặp nàng, người thành thân với nàng cũng không phải hắn. Triệu Thành trái tim lại đột nhiên nhói đau.
Phải rồi, ta yêu nàng ấy như vậy sao có thể không động được vào nàng chứ.
An Ninh đôi mắt trợn to không thể tin tưởng.
"Thế gian lại có một căn bệnh kì lạ như thế.
Vậy... "
Nhận ra lo lắng của thê tử. Triệu Thành lập tức đảm bảo.
"Nàng yên tâm, nàng là thê tử của ta, nhất định là ngoại lệ duy nhất của ta. Nàng xem không phải hiện tại hai ta gần nhau như vậy cũng không bị gì hay sao"
Rồi sau đó là một hồi trân tình thật lòng bày tỏ. Nói hắn đã tình cờ nhìn thấy nàng ở phủ thượng thư, nói hắn yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên, nói vì bản thân tự ti nên đến bây giờ mới dám xin hoàng huynh tứ hôn.
An Ninh nào đã gặp trường hợp này, bị nói đầu óc choáng váng. Chỉ cảm thấy vương gia thật là không dễ, thân phận cao quý mà lại phải chịu căn bệnh kì là suốt nhiều năm như vậy.