Tuyết Mai để bọn họ đứng ngoài đợi một chút rồi đi vào. An Ninh ngồi trong phòng nhìn cô ánh mắt khó hiểu.
"Tuyết Mai, có chuyện gì vậy".
" Dạ tiểu thư, là người của phu nhân đến tìm ạ ".
An Ninh nghi hoặc càng sâu, thậm chí còn có chút ẩn ẩn bất an.
" Phu nhân tìm ta có chuyện gì chứ?".
Tuyết Mai khó xử lắc đầu. Mặc dù phu nhân bao năm không thèm đếm xỉa đến tiểu thư nhưng nàng biết bà ấy không ưa gì tỷ ấy. Lần này đi chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì, chỉ sợ liên quan đến hôn sự của tiểu thư. Nàng nghe nói quan viên thường sẽ đem thứ nữ không được coi trọng gả cho một số học trò nghèo để đầu tư hay đưa vào phủ quan phẩm cấp cao hơn để làm thϊếp lấy lợi thế. Cái trước còn tốt, mặc dù nghèo một chút nhưng là chính thất, còn cái sau thì...
Tuyết Mai nghĩ đến chuyện này sao An Ninh lại không nghĩ đến. Cô nắm chặt khăn tay, một lúc sau lại khẽ thở dài một hơi.
"Tuyết Mai em đến lấy cho ta khăn che mặt".
Tiểu nha hoàn biết nhan sắc của tiểu thư nhà mình có lực lực sát thương lớn như thế nào nên cũng không hỏi nhiều, nghe lời đi lấy cho cô một tấm khăn che mặt.
An Ninh có trực giác hiện tại bản thân không nên lập tức lộ mặt có lẽ sẽ tốt hơn.
...
Hạ Khang và Tạ phu nhân đang ngồi uống trà. Nói thật trước nay chưa từng gặp nên hai phu thê họ cũng khá tò mò về vị thứ nữ này.
Tạ phu nhân trong mắt lại bộ thượng thư là hiền thê lương mẫu, dịu dàng hiền lành. Nhưng thật sự là thế nào thì chỉ có bà mới biết. Tạ phu nhân là thanh mai trúc mã với Hạ lão gia là thật, nhưng người thật sự có hôn ước với ông ta lại là biểu tỷ của bà. Một người có thể cướp đi vị hôn thê của biểu tỷ thì cũng không thuần lương đến nỗi nào đi. Mười tám năm trước khi khi tiện nhân đó mang thai con của lão gia, bà đã thật sự muốn trực tiếp gϊếŧ chết nàng ta. Nhưng lại phải cố kiềm chế tức giận, thậm chí còn phải tự tay sắp sếp chỗ ở cho hai mẹ con tiện nhân kia sao có thể cam tâm cho được.
Vậy nên tuy lão gia sau đó không thèm để ý gì đến nàng ta, Tạ phu nhân vẫn cho người hầu đối xử khắt khe với hai mẹ con kia. Bệnh tình của An di nương cũng là bà ta ngăn cản không cho mời lang trung mới trở nặng qua đời. Sau khi An di nương qua đời bà ta cũng không để ý nhiều đến đứa con gái kia của nàng ta.
Tạ phu nhân nghĩ trong lòng, đó chỉ là một thứ nữ nhỏ nhoi nhiều năm ở trong căn viện rách nát đó chắc dáng vẻ so với một tiểu nha hoàn của bà ta cũng không bằng. Vậy mà tối hôm qua tự nhiên Hạ lão gia lại nhắc đến nàng ta, thậm chí còn nói bà sai người đi đón nàng ta đến chính viện. Mặc dù khó hiểu không biết tại sao phu quân lại đột nhiên nhắc đến một thứ nữ bỏ quên nhiều năm nhưng bà ta biết ông ấy không bao giờ bắn tên không đích, hơn nữa hôm qua nữ nhi và phu quân có nói chuyện một buổi chiều. Đột nhiên Tạ phu nhân lại có đồng suy nghĩ với hai chủ tớ An Ninh, chẳng lẽ là liên quan đến việc liên hôn.
Không để bà ta nghĩ nhiều, nha hoàn từ bên ngoài đi vào bẩm báo thứ tiểu thư đã đến. Hai phu thê đều đổ dồn ánh mắt vào phía cửa ra vào. Dẫn đầu là bà tử đi theo Tạ phu nhân nhiều năm, đi sau là hai vị thiếu nữ trẻ tuổi. Người đi trước thân hình mảnh khảnh, mặc một bộ y phục màu xanh dáng vẻ nhút nhát rụt rè đi theo bà tử chắc là vị thứ nữ kia. Người đằng sau trông nhỏ tuổi hơn, cúi đầu từng bước đi theo thiếu nữ trước mặt có lẽ là nha hoàn.
An Ninh đứng trước mặt hai người bị đánh giá từ đầu đến chân khiến cô không tự nhiên cực kì.
Dáng người mảnh mai, hai tay lộ ra một mảnh da trắng sứ, bước đầu có dáng vẻ một vị mỹ nhân. Nhưng khí chất rụt rè, còng lưng cúi đầu lại khiến cho Hạ thượng thư không hài lòng. Còn Tạ phu nhân trong lòng lại bĩu môi khinh thường, từ nhỏ không được giáo dưỡng đúng là từ trong ra ngoài lộ ra vẻ không phóng khoáng.
"Nữ nhi bái kiến phụ thân, bái khiến phu nhân".
Không ngờ giọng nói của thứ nữ này lại trong trẻo, dễ nghe như vậy. Hạ lão gia tâm tình cũng tốt hơn một chút, dù sao An di nương xinh đẹp như vậy, có lẽ con gái nàng ta cũng không kém. Ông hướng ánh mắt về phía An Ninh, thấy cô từ nãy giờ đeo khăn che mặt không chịu bỏ ra thì có chút bất mãn.
"Mở khăn che mặt ra ta xem thử".
An Ninh bàn tay nắm chặt góc áo. Nha hoàn Tuyết Mai đứng bên cạnh lập tức đứng ra giải thích.
" Thưa lão gia, phu nhân tiểu thư mấy hôm nay bị dị ứng chưa khỏi. Sợ dọa đến mọi người nên không thể bỏ khăn che mặt ra ra được ".
Hạ thượng thư không quan tâm đứa con thứ này của ông ta bị gì. Ông có chút không vui nhăn mày.
"Sau này có để lại sẹo không? ".
Nếu chuyện kia thành thì thứ nữ này của ông ta không thể trở thành một nữ nhân bị hủy dung được. Tạ phu nhân có cùng suy nghĩ như phu quân, từ đầu bà chỉ nghĩ lão gia sẽ đem nàng ta đi làm thϊếp cho một nhà quan lại nào đó, nếu bị hủy dung chẳng phải là hỏng bét rồi sao.
An Ninh biết vị phụ thân này là thật sự không phải quan tâm cô,chỉ là có sở đồ nên mới quan tâm đến dung nhan của cô như vậy. An Ninh khẽ cắn môi trả lời.
"Dạ thưa phụ thân, cái này vài ngày sau là khỏi, không ảnh hưởng gì nhiều ạ".
Hạ thượng thư thở phào, trên mặt nở lên nụ cười hòa ái. Nhưng nhìn thế nào cũng thấy giả cực kì.
" Không sao là tốt. Dung mạo với nữ nhân là quan trong nhất, lần sau phải cẩn thận một chút ".
An Ninh cúi đầu nhu thuận trả lời.
" Dạ "
Hạ Khang quay sang đưa mắt ra hiệu cho phu nhân nhà mình. Tạ phu nhân lập tức hiểu ý, bà ta đeo lên nụ cười dịu dàng giả tạo. Ra vẻ quan tâm nói.
" Thứ tiểu thư đến lâu như vậy còn không mau ngồi xuống ".
Sau đó ra mới quay sang ra hiệu cho nha hoàn đi lấy trà.
An Ninh mặc dù không biết họ định giở trò gì, nhưng cô cũng chỉ còn cách thuận theo. Ở cổ đại cha mẹ lớn hơn thiên, dù cho hiện tại cô có bị chính phụ thân và mẹ cả của mình bán đi, An Ninh cũng không được một điểm phản kháng.
Tạ phu nhân lấy trưởng bối tư thái thuyết giáo An Ninh.
"Con như vậy là không được, ta thường ngày cũng đâu có bạc đãi con. Sao lại ăn mặc keo kiệt như vậy, người ngoài nhìn vào còn tưởng ta khắt khe thứ nữ".
Tuyết Mai đứng bên cạnh ngoài mặt không nói nhưng trong lòng cười nhạo. Không khắt khe mà thứ nữ phủ thượng thư mỗi tháng chỉ được hai đồng tiền tiêu vật, mỗi bữa ngoài bánh bao ra thì chỉ có cháo trắng rau sào.
Bà ta còn tiếp tục thuyết giáo.
"Dù di nương là nha hoàn nhưng con cũng là thứ nữ phủ thượng thư. Dáng vẻ lại rụt rè không phóng khoáng như vậy là không được".
Tạ phu nhân còn cho là săn sóc nói tiếp.
"Ngày mai ta sẽ đưa vài mama vào viện con để dậy lễ nghi. Sau này có về nhà chồng cũng không làm mất mặt Hạ phủ".
An Ninh chỉ biết cúi đầu nhu thuận nghe theo.
" Dạ, đều là mẹ cả nói đúng ".
An Ninh biết hiện tại điều mình cần làm là không làm gì cả. Thân phận của cô chú định là không có tiếng nói. Chỉ có thể đến đâu thì tiếp chiêu đến đó. Cô tự nhủ trong lòng, dù thế nào đi nữa cũng không để bản thân rơi vào hoàn cảnh gian nan.