Xuyên Nhanh Ta Dựa Mỹ Mạo Nằm Thắng

Chương 25: bị bạo lực học đường thiếu nữ

Minh Hạo thuộc kiểu ánh mặt trời nam sinh. Hạ Vy biết cậu ta qua lời kể của bạn cùng lớp. Một đàn em khóa dưới vẻ ngoài vô cùng đẹp trai, chơi bóng rổ giỏi, tính tình lại tốt và cực ôn nhu. Lúc đó Hạ Vy chỉ coi như chuyện nhàn thoại bình thường.

Nhưng đến một ngày Minh Hạo lại đến trước mặt cô ngỏ lời tỏ tình. Chàng trai dương quang soái khí là mơ ước của biết bao nữ sinh trong trường, đứng trước mặt cô lại thẹn thùng đỏ mặt. Cậu ta nói ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy chị Hạ Vy múa tại lễ kỷ niệm thành lập trường đã thích cô rồi, muốn đến trước mặt để bày tỏ nỗi lòng nhưng lại sợ bản thân không xứng.

Hạ Vy nghe nói Minh Hạo là con trai út của một gia đình có quyền có thế. Ba là cục trưởng Cục phòng chống tội phạm. Mẹ là CEO một tập đoàn bắt động sản lớn. Minh Hạo tuy lớn lên trong hoàn cảnh ưu việt nhưng lại không hề trở thành ăn chơi trác táng. Cậu ta thành tích học tập tốt, tính cách tốt, có rất nhiều tài lẻ và thậm trí đã mở cho mình nhiều sản nghiệp riêng đem lại nguồn lợi khả quan.

Nói thật, nếu không phải Hải Nam thì cậu ta là sự lựa chọn khá hoàn hảo. Tuy rằng Hạ Vy đã bày tỏ mình có người ái mộ nhưng Minh Hạo tỏ vẻ không sao cả. Cậu ta chỉ là ái mộ cô, không quan trọng cô có đáp lại hay không. Thậm chí còn nói thẳng, Hạ Vy có thể coi mình là lốp xe dự phòng.

Hạ Vy còn có thể nói gì nữa. Thu thập được một chàng trai cam tâm tình nguyện làm liếʍ cẩu của mình cũng là bản lĩnh của cô ta.

Minh Hạo thấy Hạ Vy đến kích động đứng lên.

"Rốt cuộc chị cũng đến rồi. Làm em đợi thật vất vả".

" Đừng nói như vậy ".

Minh Hạo tỏ ra ủy khuất, biểu cảm này đối với con trai có thể sẽ rất biệt nữu. Nhưng khi xuất hiện trên khuôn mặt đẹp trai của cậu sẽ chỉ làm cho trái tim bao thiếu nữ rừng dời.

" Chẳng lẽ đến nhớ chị cũng không được hay sao? "

Hạ Vy lại có chút ngại ngùng. Mỗi lần gặp cậu ta lại như vậy, khác hoàn toàn so với tính cách thường ngày. Đến nỗi cô còn không biết đâu là bản chất thật của cậu ta.

"Ý tôi không phải như vậy".

Minh Hạo như biết cô khó xử nên không tiếp tục làm khó. Tiếp đón Hạ Vy ngồi xuống.

" Hôm nay chị muốn gặp em là có chuyện gì sao? ".

Hạ Vy vẫn có chút lưỡng lự. Lần trước cô có thêm mắm dặm muối nói với cậu ta về An Ninh. Hạ Vy tất nhiên sẽ không nói thẳng ra mà chỉ ẩn ý trong lời nói, tỏ vẻ lo lắng sợ rằng An Ninh trở về sẽ không còn chỗ cho cô trong nhà. Vì chắc chắn Minh Hạo thích cô là thật, nên Hạ Vy không lo lắng cậu ta sẽ bại lộ chuyện này ra ngoài.

Nhưng đến hôm nay khi nghe thấy tin người mẹ ruột kia của cô ta qua đời. Hạ Vy trong tiềm thức lại nhớ đến Minh Hạo. Tuy quan hệ của cô với Lý Lan không tốt, nhưng không có nghĩa cô ta hy vọng bà ta chết. Dù sao cũng là người duy nhất trên đời cô ta không phải ngụy trang khi ở trước mặt.

Hạ Vy khuôn mặt khó xử mở miệng.

"Chuyện hôm trước tôi nói với cậu... ".

Minh Hạo nghe đến đây lập tức hiểu ý cô.

Cậu ta có lập tức vui vẻ ra mặt, nở một nụ cười sáng lạn hướng về phía cô. Ngữ điệu nhảy nhót giống như khoe thành tích.

"Chị Hạ Vy yên tâm, em đã giúp chị giải quyết mọi chuyện. Từ nay sẽ không có gì khiến cô gái của em buồn nữa".

Hạ Vy trong lòng dấy lên điềm xấu dự cảm.

" Cậu giải quyết? Cậu đã làm gì? ".

Minh Hạo nụ cười càng sâu.

" Cô ả An Ninh đó, em đã cho người bán cô ta vào vùng tam giác đỏ. Cô ta từ nay về sau sẽ bị nhốt ở đó để tiếp khách cả đời. Sẽ không bao giờ được ra ngoài gây phiên toái cho chị nữa ".

Hạ Vy hít sâu một hơi. Cô không quan tâm đến Lý An Ninh xảy ra chuyện gì. Điều cô quan tâm là hóa ra Minh Hạo lại là loại người như vậy. Vậy còn chuyện của Lý Lan chẳng lẽ cũng là.

" Còn... Còn làm gì nữa".

Minh Hạo phấn khích tiến lại gần muốn chạm vào Hạ Vy nhưng lại bị cô ta trốn tránh.

"Còn người mẹ kia của cô ta. Có phải chị rất ghét bà ta đúng không".

Hiện tại Hạ Vy cảm thấy nụ cười của cậu ta quái quỷ cực kì.

" Em đã gϊếŧ bà ta rồi. Người phụ nữ như vậy rất đáng chết phải không chị ".

Hạ Vy nghe đến đây tay chân bủn rủn. Hiện tại cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đi ra khỏi đây, rời thật xa cái tên biếи ŧɦái này. Khuôn mặt đẹp trai của cậu ta trong mắt cô lại giống như ác quỷ đòi mạng.

" Chị Hạ Vy! Chị thấy em làm tốt chưa ".

Minh Hạo tiến gần đến tai cô thì thầm làm cho Hạ Vy sởn gai ốc. Cô dùng hết dũng khí thường ngày của mình gượng cười nói

"Rất... Rất tốt".

Hạ Vy lùi về một bước kéo dài khoảng cách với cậu ta.

" Tôi...tôi nhớ còn chuyện chưa làm. Tôi đi trước "

Sau đó cô lập tức quay người chạy ra cửa. Nhưng khi cầm vào tay nắm cửa lại mở không ra. Hạ Vy khuôn mặt trắng bệch quay ra sau lưng, nhìn thấy Minh Hạo vẫn đứng tại chỗ nở một nụ cười quỷ dị.

"Em làm cho chị nhiều chuyện như vậy, chị Hạ Vy không định trả thù lao cho em hay sao. Lấy thân báo đáp chị thấy thế nào".

( bởi vậy mới nói của rẻ là của ôi, những gì dễ dàng có được chưa chắc đã tốt).

***

Hải Nam nhìn sang An Ninh ngồi ghế lái phụ. Anh có chút khó xử nhăn mày.

"Anh còn chuyện gì sao?".

Hải Nam trầm tư một lúc mới nói.

" Thật ra anh còn một chuyện chưa nói cho em".

An Ninh quay qua nhìn anh, trong ánh mắt mê mang toàn là sương mù. Hải Nam thấy bộ dạng này của cô thì đau lòng cực kì. Anh nắm chặt vô lăng, bẻ lái tạt vào một công viên gần đó. Công viên giờ này không có người là nơi thích hợp để nói chuyện.

"Ninh Ninh anh xin lỗi, vì hôm nay đã không nói với em trước mà tự quyết định đưa em đến nơi đó".

An Ninh ngồi trên ghế đá, không nhìn anh mà chỉ ngắm những chiếc lá phong rụng trên đất.

" Em không trách anh".

Hải Nam ngập ngừng nhìn cô, ánh mắt anh ẩn chứa đau lòng nhìn cô gái nhỏ vừa biết sự thật khó chấp nhận như vậy. Nếu Ninh Ninh biết chuyện người mẹ kia của cô ấy đã chết không biết sẽ suy sụp như thế nào. Dù anh không có thiện cảm với bà ta, nhưng vẫn phải thừa nhận trong lòng An Ninh người quan trọng nhất vẫn là người mẹ giả kia của cô.

"Còn một chuyện, em nhất định phải bình tĩnh nghe anh nói".

An Ninh khó hiểu nhìn anh, chẳng lẽ còn việc gì khó chấp nhận hơn chuyện xảy ra hôm nay sao.

"Người mẹ nuôi đó của em... "

"Mẹ làm sao? chẳng lẽ bà xảy ra chuyện gì sao".

An Ninh dự cảm không tốt nảy lên trong lòng. Cô chưa bao giờ lại ước mình có điện thoại như hiện tại. Vì người có muốn nói chuyện nhất lúc này là mẹ.

"Mẹ em đã chết rồi".

An Ninh thẫn thờ nhìn Hải Nam, khuôn mặt cô tự nhiên trở lên trắng bệch. Nhưng biểu cảm lại vẫn tỏ ra nghiêm túc, còn đem theo vài tia tức giận.

" Anh đùa gì vậy. Đó là mẹ em sao em còn không biết. Sáng nay bà ấy còn làm bữa sáng cho em mà ".

Hải Nam nắm chặt nắm tay. Muốn chạm vào cô nhưng lại bị An Ninh vất ra. Anh không sợ cô giận anh, mà chỉ lo lắng cho tâm trạng của cô. Hải Nam tự nhận là yêu cô nhưng anh lại chính là người đưa những đau thương nghĩa ra phải chôn dấu cả đời đến bên cạnh cô.

" Để anh đưa em đến gặp bà ấy lần cuối ".

An Ninh không trả lời. Ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay. Nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh đi theo Hải Nam lên xe. Phải rồi, về gặp mẹ, giờ này chắc bà đã nấu cơm sẵn đợi cô về phải không.