Xuyên Nhanh Ta Dựa Mỹ Mạo Nằm Thắng

Chương 22: bị bạo lực học đường thiếu nữ.

Hải Nam đang lái xe thì điện thoại đột nhiên vang lên. Anh đeo tai nghe rồi nhấn bắt máy.

"Alo".

Không biết đầu dây bên kia nói gì mà gương mặt của anh chợt khựng lại. Ánh mắt Hải Nam dần trở lên đen tối.

Nhìn qua cô gái nhỏ vì mệt mà ngủ ngon lành bên cạnh, anh trầm mặc một lúc mới trả lời lại đầu dây bên kia.

"Tôi biết rồi".

Hải Nam nắm chặt vô lăng, không biết suy nghĩ gì mà khuôn mặt âm trầm đến đáng sợ.

...

Hải Nam dừng xe tại một tiệm ăn khá đông khách. Anh nhẹ nhàng lay lay Ăn Ninh, thấy cô ấy từ từ mở mắt thì nhẹ nhàng ra tiếng.

"Ninh Ninh, chúng ta dừng lại ở đây. Anh đưa em đi ăn trước".

An Ninh mở mắt, còn nhập nhèm buồn ngủ. Cô có chút ngại ngùng đỏ mặt. Vậy mà cô lại ngủ thϊếp đi trên xe anh ấy.

" Em xin lỗi, tại em có chút mệt... "

Hải Nam tươi cười sủng nịnh xoa lấy đầu cô.

"Không sao, có phải đói rồi đúng không, tôi đưa em đi ăn đồ ngon".

An Ninh định phản bác nhưng bụng cô lại đột nhiên kêu ong ong mấy cái làm cô xấu hổ không biết nói gì nữa.

Hải Nam thấy dáng vẻ đáng yêu của cô thì nụ cười càng sâu.

" Thôi nào, đừng bướng bỉnh. Anh cũng đói lắm đó, An Ninh tiểu thư có thể bồi anh ăn một bữa cơm không?".

Đến đây thì An Ninh còn biết nói gì nữa, cô chỉ có thể rụt rè gật đầu. Rồi bị động để Hải Nam tháo dây an toàn, dẫn xuống xe đi vào quán ăn.

Quán ăn không quá rộng, nhưng lại được trang trí rất là ấm cúng. Quán ăn truyền thống và có cả phòng riêng. Mặc dù đến vào giờ ăn cơm nên khách rất đông, nhưng rất may mắn là vẫn còn dư một phòng riêng.

Hai người được phục vụ dẫn vào phòng. Hải Nam mỉm cười đưa menu cho An Ninh.

"Anh không có kinh nghiệm đi những quán ăn này lắm, em có thể chọn giúp anh được không".

An Ninh nghĩ cũng phải. Anh ấy chắc chỉ đến những quán đó tay sang trọng, quán bình dân như này không hợp với anh cho lắm.

" Vậy... Anh có không ăn được gì không".

Hải Nam tươi cười không rõ ý vị.

"Anh không ăn được tôm, thích những món từ thịt bò và thích ăn cả khoai tây, thích ăn đồ thiên ngọt một chút".

Quả nhiên nhìn thấy có ấy ngạc nhiên hướng ánh mắt to tròn nhìn lên.

" Trùng hợp quá, anh giống em thật đó ".

Anh cố kìm lại ý cười, khuôn mặt cũng lộ ra vài phần kinh ngạc.

"Đúng là thật trùng hợp".

Vậy thì dễ chọn rồi, cả hai có sở thích giống nhau nên An Ninh chọn món cũng bớt bó chân bó tay.

Cô chọn một món canh, hai món xào và một món kho ăn cùng cơm trắng. Tuy đơn giản nhưng đầu bếp tay nghề tốt nên đồ ăn rất ngon.

Hải Nam vừa ăn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô gái nhỏ. An Ninh có lẽ vì đói nên ăn rất ngon miệng, vừa ăn đôi mắt vừa híp lại vì thỏa mãn. Nhìn thấy cô vui vẻ tâm trạng anh cũng tốt lên một chút. Nghĩ đến những chuyện sắp sửa xảy ra, tay cầm đũa của anh bất giác nắm chặt.

"Ninh Ninh, anh đi ra ngoài nghe điện thoại một lát".

An Ninh ngoan ngoãn gật đầu.

" Vâng ạ".

Hải Nam ra ngoài đi đến một góc. Rút điện thoại từ túi áo, anh có chút chần chừ. Nhưng cuối cùng vẫn quyết định gọi đi.

Điện thoại đổ chuông một hồi mới bắt máy.

Từ đầu dây bên kia, giọng nói người đàn ông trung niên trầm ấm vang lên.

"Alo Chu tổng, hôm nay lại có nhã hứng gọi chuyện cho tôi sao".

Hải Nam ánh mắt nhìn ra ngoài cửa kính như đang suy nghĩ gì đó. Nhưng vẫn tự nhiên ứng đối lại Hạ tổng.

" Chú Hạ, giữa chúng ta không cần phải khách sáo như vậy ".

Hạ Nghiêm ở đầu dây bên kia cũng thoải mái đáp lại.

"Tôi còn phải dựa hơi cậu dài dài đâu. Sao lại không khách sáo được chứ".

Hải Nam hàn huyên vài câu mới bắt đầu vào ý chính.

" Chú Hạ, việc lần trước chú nói tôi có thể đến nhà chú bất cứ lúc nào giờ còn dùng không".

Hạ Nghiêm khuôn mặt thoải mái bỗng khựng lại.

"Đương nhiên gia đình tôi luôn hoan nghênh Chu tổng đại giá. Cậu nhiều việc như vậy lại có thời gian đến nhà tôi, chẳng lẽ có việc gì quan trọng hay sao".

Hải Nam ánh mắt nhiễm vài tia đen tối.

" Việc rất quan trọng liên quan đến gia đình chú.

À không, phải nói là liêng quan đến một gia đình Hạ gia khác".

Nói đến đây Chu Nghiêm cũng đã hiểu ý. Tuy vẫn còn nhiều nghi hoặc nhưng ông ta cũng không hỏi thêm. Dù sao thì sớm muộn gì cũng biết thôi.

Gia đình cậu út làm gì chọc đến cậu ta không biết.

***

Ăn xong Hải Nam tiếp tục đưa An Ninh ra xe. Ngồi lên xe Hải Nam không đi ngay mà quay sang An Ninh nghiêm túc nói.

"Bây giờ anh muốn đi đến một nơi, em nguyện ý đi cũng anh chứ".

An Ninh đôi mắt tò mò nhìn sang.

" Đi đâu vậy anh?".

"Một nơi rất quan trọng".

An Ninh suy nghĩ một lúc liền đồng ý. Anh Hải Nam đã cứu cô nhiều lần như vậy, giờ đi cùng anh ấy một chút thì có sao.

Chiếc xe Ferrari đi đến một khu biệt thự cao cấp. Dừng lại trước một căn biệt thự khá lớn và sang trọng.

Xuống xe thấy An Ninh có chút co quắp. Hải Nam nhẹ nhàng cầm lấy tay nhỏ, thanh âm trầm thấp đáng tin cậy.

"Đừng sợ, có tôi ở đây. Lát nữa dù có xảy ra chuyện gì thì em luôn phải nhớ rằng tôi sẽ luôn là người chống lưng cho em".

An Ninh trước khi đến đây đã tẩy trang. Hiện tại trên gương mặt tinh sảo của cô hiện rõ về nghi hoặc. Cô không hiểu câu nói của anh là có ý gì nhường vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

____._____

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay thời tiết miền bắc lạnh dữ dội, đi làm mà tay chân lạnh toát. Tốc độ gõ chữ cũng chậm đi nhiều.

Tui định là từ nay đến tết sẽ viết hết hai thế giới. Nhưng mà lạnh quá đâm lười.

Tiểu thiên xứ nào có lỡ đọc truyện tui thì có thể bớt một chút thời gian quý giá thúc dục KPI tui không😘