Các ngôi sao khác thực sự đói, mọi người đâu còn tâm trạng dàn dựng kịch bản cung đấu, ngoài câu nói vô cớ của Nhiễm Hâm, bữa cơm của Trầm Ý ăn khá yên ổn.
Trên bàn đá ở phía bên kia, những đứa trẻ ngồi trên ghế nhỏ, vây quanh cái bàn thấp, ăn mà không ngẩng đầu lên.
Khi ngẩng đầu lên, toàn bộ khuôn mặt của bọn chúng đã trở thành những con mèo nhỏ.
Tần Trì Trì sống với Trầm Ý vài ngày, khẩu vị cũng hơi thanh đạm, vừa mới bắt đầu vào bữa, nó tự mình múc một bát canh gà.
Thổi nhẹ khói nóng, nó hớp một ngụm canh gà thơm ngon, rất thích thú lắc lắc đôi chân nhỏ.
Búi tóc nhỏ trên đầu từ sáng đến giờ vẫn chưa nằm xuống, giờ còn lắc lư thong dong hơn.
Nhân viên quay phim vẫn chịu khó khiêng máy quay đi một vòng quanh người lớn và trẻ em, quay lại làm tư liệu ghi hình.
Mặt trời bị đám mây bồng bềnh che khuất, không còn ánh vàng rọi xuống, không khí lập tức giảm xuống vài độ.
Sau khi ăn xong, trường quay lại bắt đầu ồn ào náo nhiệt.
Nhiệm vụ tiếp theo chưa bắt đầu, Tần Trì Trì đi theo sau Trầm Ý, hai người lững thững đi vòng quanh chỗ quay để tiêu thực.
"Bé cưng, sau khi ăn lau miệng sạch chưa?"
Trầm Ý thấy vài đứa trẻ chạy ngang qua, mặt dính đầy cơm vụn, xoay người nhìn chằm chằm khuôn mặt Tần Trì Trì.
Tần Trì Trì nhướn mày, no căng bụng như mèo lười biếng ngáp một cái, gật đầu.
Lúc này Trầm Ý mới yên tâm, duỗi cái lưng mệt mỏi, nhìn đám trẻ đùa giỡn thành một đoàn, cảm thán:
"Trẻ trung thật tốt!"
Trước khi ánh mắt cạn lời của Tần Trì Trì lộ ra, Trầm Ý đã dự đoán trước, vỗ đầu nó một cái.
"Sao không đi chơi với các bạn?"
Trầm Ý với tư cách làm phụ huynh, cũng rất lo lắng, sợ rằng đứa trẻ phản diện không hòa nhập được với đám trẻ, lại trở về con đường đen tối như trước.
Lấy thanh sô-cô-la trong túi ra, Trầm Ý đưa cho Tần Trì Trì:
"Con chia sẻ sô-cô-la cho các bạn nhỏ khác nhé, chắc chắn các bạn sẽ vui lòng dẫn con đi chơi cùng."
Tần Trì Trì nhận lấy, ừ một tiếng.
Nhưng quay đi, nó liền nhét thanh sô-cô-la vào túi mình.
Còn dùng tay ấn chặt xuống, sợ rơi ra ngoài.
Nhét xong sô-cô-la, nó mới từ từ bước đi, giống như ông lão vòng quanh đám trẻ một vòng.
Các ngôi sao đều đang tẩy trang hay đọc kịch bản, không ai quản đám nhóc, chúng tự do chạy quanh cây chơi trò cướp bóc, bắt trộm.
Thỉnh thoảng, đám trẻ bất thình lình la hét ầm ĩ.
Tần Trì Trì đứng bên cạnh, nhìn mà nhức đầu, không nhịn được thở dài.
Quả thật, nó cũng không còn trẻ nữa.
Không hiểu bọn trẻ bây giờ nghĩ gì.
Trước đây ở trại trẻ mồ côi cũng vậy.
Tần Trì Trì gần như không giao tiếp với trẻ em đồng trang lứa ở đó, cũng hiếm khi tham gia vào các trò chơi của chúng.
Nó thường tự phát ngốc hay chạy ra ngoài nhặt chai.
Lắc đầu, Tần Trì Trì lại đi về.
Ở bên kia, Trầm Ý luôn chú ý tình hình bên này, thấy đứa trẻ phản diện quay lại, cũng thở dài lo lắng.
Bây giờ cách làm quen bằng kẹo bánh không còn hiệu quả nữa sao?
Trầm Ý không nhịn được nghĩ.
Cười gượng, Trầm Ý xoa đầu đứa trẻ phản diện.
"Không sao, lần sau con thử đổi món khác, có thể các bạn khác đã ngán sô-cô-la rồi."
Nghe vậy, Tần Trì Trì chỉ nhíu mày.
Còn phải cho chúng ăn cái gì nữa sao?
Tần Trì Trì hà tiện không vui, lần này không nói gì, chỉ mím môi thể hiện sự im lặng.
Trầm Ý không nhận ra sự khó chịu của đứa trẻ phản diện, vẫn đang suy nghĩ nên mua món gì làm quà lần sau.
Hai người lại đi một vòng, trong lúc đó còn gặp Nhiễm Hâm đang nhảy múa ở góc tường.
Buổi sáng Nhiễm Hâm có lẽ từ chương trình nào khác sang, trang điểm là mang theo, mặc bộ đồ đua xe ngầu lòi, tóc chải ngược hết ra sau, còn xịt gel tạo kiểu.
Có lẽ cậu ta không ngờ bên này có ít nhân viên trang điểm và nhiều ngôi sao, nên hôm nay lên chương trình vẫn giữ nguyên trang phục, không thay đổi gì mà trực tiếp ghi hình.
Trầm Ý không quen biết đối phương, nên không chào hỏi, tiếp tục đi lang thang.
Nhưng Nhiễm Hâm dừng lại động tác nhảy, quay đầu nhìn Trầm Ý.
Trầm Ý mặc áo len mỏng và sơ mi màu xanh nhạt kết hợp với quần jean đơn giản, rõ ràng không trang điểm gì, nhưng vẫn trông sạch sẽ và ngăn nắp hơn những người khác.
Quay đầu lại, Nhiễm Hâm nhíu mày tiếp tục luyện tập.
Sự cố nhỏ đó cứ thế trôi qua, Trầm Ý dắt đứa trẻ phản diện đi dạo xong, phần ghi hình kế tiếp cũng đã đến.
Đạo diễn và MC đọc bản thảo trước cổng sân gần như cả ngày, đợi nhóm chương trình mang tất cả các đạo cụ tới, liền hô to:
"Nhanh lên! Quay xong phần này là tan việc ngày hôm nay!"
Vừa nghe tan việc, tinh thần Trầm Ý lập tức tăng lên.
Hiếm khi đi ở phía trước, còn háo hức trông chờ.
Những ngôi sao khác cũng đi ra sau khi kết thúc thời gian nghỉ ngơi, thấy máy quay bắt đầu ghi hình, liền vội vàng nắm tay trẻ con, tạo dáng thân thiết ấm áp.
Đứa bé trai đứng bên trái Trầm Ý bị phụ huynh kéo tay, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào phụ huynh.
Ngôi sao nam này chính là người hồi quay trailer giả vờ "dụi mạnh" mặt vào trẻ con, nhưng thực chất là sợ làm lem lớp phấn mặt.
Cậu ta cười hì hì, xoa đầu đứa bé.
"Nhìn cha làm gì vậy? Một lúc không gặp, con có cảm thấy cha lại đẹp trai hơn không?"
Cậu ta nói xong còn ngạo nghễ nhìn sang Trầm Ý.
Vừa rồi cậu ta đã tẩy trang kỹ lưỡng rồi trang điểm lại, tự cho là giờ đây vẻ đẹp của mình chắc chắn không thua gì Trầm Ý, người có ngoại hình được đánh giá là cao nhất ở đây!
Tiếc là Trầm Ý hoàn toàn bỏ qua ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ của cậu ta.
Ngôi sao nhỏ tức giận đến lùi lại một bước, nghiến răng, mắt trợn to hơn nữa.
Trầm Ý thấy MC lại đi bàn bạc với đạo diễn, một lúc nữa mới quay được nên thất vọng lắc đầu.
Không thể bỏ qua ánh mắt oán hận bên cạnh, Trầm Ý thở dài.
Cúi nhìn đứa trẻ mà ngôi sao nhỏ kia dẫn dắt, Trầm Ý nhàn nhạt nói:
"Đừng nhìn chằm chằm tôi nữa, cậu nắm nhầm đứa rồi."