[Đồng Nhân Hunter] Thiên Tuế

Chương 28

Chương 28: Bệnh mèo? Lão hổ!
“Hiện tại xem ra, ngài Morris tựa hồ không tính để chúng tôi đi?” Tôi thản nhiên hỏi, mọi hơi thở ở trên người tôi trầm tĩnh lại, hết thảy lại bắt đầu căng thẳng.

“ nói cách khác, mục tiêu của ông không chỉ là bản xonat của Ma vương đi?”

“Ồ? Vậy cô nói xem, là cái gì đâu?” Morris tùy tay vứt đi đứa trẻ đã không còn hơi thở rồi ngồi xuống, trên mặt vẫn mỉm cười tự tin tràn đầy.

Vứt bỏ?! Tốt lắm, muốn chọc giận tôi sao? Hắn vẫn tự tin như vậy, tựa hồ như chắc chắc tôi nhất định sẽ thất bại vậy, bằng cái gì? Nếu là do các cao thủ niệm lực bên cạnh hắn, quả thật bọn họ rất lợi hại, chỉ là tôi dám khẳng định đó không phải là nguyên nhân hắn không sợ hãi, vậy thì là cái gì?

“Nguyên bản nghĩ rằng những thứ ông biết sẽ không nhiều như vậy, lại sơ sót ông từng ở chung với mẹ, như vậy về bộ tộc chúng tôi, ông hẳn là hiểu biết không ít.”

Bản xonat của Ma vương là người bình thường có thể thổi được, cho nên trong nguyên tác, Senrits nhắc tới cô và bạn bè bởi vì thủ khúc này mà trở nên thê thảm, vương quốc Hacklueis cũng bởi vì nó mà toàn diệt, đơn giản là vì thủ khúc này là âm nhạc của ma vương, hoặc là nó từng là âm nhạc mà tế ti của bộ tộc chúng tôi thời xa xưa hay thổi trong những buổi tế thần, là âm nhạc chỉ có chúng tôi mới thổi được, là âm nhạc chỉ có chúng tôi mới có thể nắm trong tay.

Nhưng mọi việc không có tuyệt đối không phải sao?

Lịch sử của bộ tộc từng nhắc tới đoạn chuyện khúc phổ bị mất cắp, thứ bị mất không chỉ là nhạc phổ và Di Dạ Địch, mà còn bị mất cả một đôi ‘Tử vong chi mắt’, đôi mắt này có thể biết trước lúc tử vong của người khác chính là một trong các điều kiện để thổi thủ khúc này, theo truyền thuyết, người của bộ tộc chúng tôi sau khi chết, mọi linh lực sεメ tụ tập vào trong đôi mắt này, hơn nữa dù bị tách khỏi cơ thể thì đôi mắt này vẫn có hết thảy năng lực vốn có — biết trước tử vong, và cách thổi bản xonat của Ma vương — thẳng đến khi linh lực tiêu hao hầu như không còn, linh lực cường đại trời sinh của đôi mắt sẽ tồn tại và tộc nhân rồi tự mình tu luyện linh lực, chỉ sợ là thời gian sẽ rất dài, đôi mắt này nếu bị thế nhân biết đến, thì hẳn là sẽ đẩy mắt lửa đỏ – một trong bảy đại sắc đẹp xuống hàng đi.

Nếu Morris đã biết nhiều như vậy, đã muốn chắc chắc hắn thắng lợi, như vậy hắn vì cái gì còn chưa lập tức hạ mệnh lệnh cướp lấy? Cái nguyên nhân mà vừa rồi tôi suy đoán được vì sao hắn không sợ hãi…… Tôi nghĩ…… Tôi hiểu được, hắn…… đang kéo dài thời gian, nhưng không phải chờ viện trợ, bởi vì Thanh Hợp sớm đã điều tra bốn phía, phạm vi trong trăm mét là không có bất luận kẻ nào, chắc chắn là hắn sẽ làm gì đó với tôi, sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

“Khụ!” Tôi che miệng ho nhẹ một tiếng,“Như vậy ngài Morris không động thủ sao?”

“……” Morris tươi cười có chút ngưng trệ, tính tính thời gian…… Không nên!

“Hoặc là để cho tôi tới nói cho ông rằng vì sao ông lại nghi hoặc nhé?” Tôi lạnh lùng cười, cụ hiện hóa ra một khối vải,“Kura, vứt bỏ khối vải trên người đứa trẻ đi.”

Kurapika tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo, tiếp nhận khối vải tôi đưa, bao lại tốt đứa trẻ.

“Dụng độc sao, vẫn là chỉ hữu dụng đối với nữ sao?” Tôi tùy tay thiêu hủy khối vải chướng mắt kia, nguyên nhân kết luận chính là nhờ Kurapika, đến bây giờ cậu ấy vẫn không có bệnh trạng không khoẻ nào,“Là che lại năng lực của tôi sao?”

“…… Khi nào thì?” Rốt cục cái tươi cười tự tin kia biến mất khỏi trên mặt hắn, thần sắc của Morris có chút trầm trọng, nói cách khác, tựa hồ là bởi vì kế hoạch tự cho là không thể thua lại bị vạch trần mà tức giận đi.

“Ngay từ đầu.” Tôi cười, cho tức chết ông!

“Xem ra đã xem thường rồi,” Không hổ là lão đại một khu, giây lát Morris khôi phục biểu tình như thường, xem ra là đã bắt đầu chuẩn bị dùng phương án khác sao?

“Cậu, muốn nhúng tay sao?” đối tượng nói chuyện không phải tôi, mà là với Shalnark.

“Đương nhiên…… Không.” Shalnark mỉm cười, nhưng giữa hai người này chuyển vì sao bỗng quỷ dị vậy? Có lẽ là ảo giác đi, dù sao cũng là hai nhân vật đầu lĩnh hai khu, cạnh tranh nho nhỏ cũng là không thể tránh được.

Chiếm được cam đoan không nhúng tay của người nào đó, hắn nên động thủ rồi.

“Mời chờ, trước tiên, tôi còn có mấy cái vấn đề nho nhỏ, không biết ngài Morris nguyện ý giải đáp không?” Tôi hỏi.

“Có thể.”

“Độc gì có thể dùng để bù lại cái không chỉnh của tôi?” Tôi chỉ có mắt trái màu băng lam mới phù hợp yêu cầu, mà tộc sử ký nói là một đôi đi, một đôi ‘Tử vong chi mắt’ mới có thể khiến cho linh lực cộng minh, để có thể thao túng được bản xonat của Ma vương.

“Biên giới khu Đông của Meteorcity có một loại cây, Sống Mái Song Chu……”

Sao bỗng có loại dự cảm không tốt vậy?

“Chất lỏng từ vỏ cây của nó có thể thẩm thấu làn da con người, tác dụng của nó là thúc giục tình……”

Thúc giục tình?! Nói cách khác là xuân dược!! Tốt lắm! Dĩ nhiên là xuân dược![ Lạnh hạ: Nha đầu nhà của tôi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ......] nói cách khác tên này muốn tôi cùng kẻ này hoặc là…… kẻ kia phát sinh quan hệ…… Sau đó sinh hạ đứa trẻ kế thừa năng lực…… rồi lấy đi đôi mắt của nó…… Tuy rằng không có linh lực tu luyện hậu thiên, nhưng vẫn đủ để hắn dùng đi.

“…… Tác dụng phụ đương nhiên là che lại mọi năng lực, đương nhiên cũng bao gồm linh lực.”

Thì ra là thế, nói cách khác, cái tác dụng phụ kia cũng có thể biến thành tác dụng chủ yếu đi, nhưng còn phải nhìn người xem có thể có tác dụng hay không, vô luận thế nào, thuốc này rất thích hợp dùng ở trên người tôi.

“Từng thử với mẹ đúng không” Tôi nói rất khẳng định, cũng không chờ mong hắn đáp lại, hiện tại nên chấm dứt hết thảy rồi.

“Nếu ngài Morris biết chĩa về tôi để đòi bản xonat của Ma vương, chẳng lẽ lại không biết rằng tôi đã học được nó sao?” Tôi bỗng chậm rãi di chuyển về phía trước một vài bước.

“Cái cây sáo kia……” Chẳng phải đã sớm mất tích rất lâu rồi sao? Hơn nữa phụ nữ kia cũng đã chứng thật.

“Mẹ cũng không biết, nhưng xác thực đã ở trên tay tôi.” hiệp nghị với gia tộc Zaoldyeck, Rin không nói nguyên nhân cho bất luận kẻ nào, chỉ để lại linh lực trên cây sáo để nhắn lại, người lấy được cây sáo mới có thể biết ngọn nguồn cụ thể.

“Như vậy, chuẩn bị tốt chưa?” Không nhìn bọn họ ngẩn ra,“Xin mời mọi người ở đây thường thức nghe tôi diễn tấu một khúc đi.”

Vẫn dấu trong trong tay áo, ‘Di Dạ Địch’ được tôi nắm trong tay, chung quanh thân thể vờn quanh theo linh lực của tôi dao động làm nổi lên gió nhẹ, mắt trái màu lam băng hiện lên một đạo lưu quang, quả nhiên vẫn là phải dùng đến chiêu này, tôi nghĩ tôi đã bình tĩnh đủ lâu, hơn nữa nếu kéo lâu thời gian nữa thì sẽ không tốt.

“Bạch Ngọc.” Tôi thấp giọng gọi.

Tóc dài màu bạc, một thân trang phục thời Đường màu bạc hoa lệ, Bạch Ngọc đã hoàn toàn thành hình mang theo gương mặt oa nhi thiên chân vốn có xuất hiện, nhưng trên mặt không còn vui cười, tình huống hiện tại của tôi cậu ấy biết rõ, cậu ấy đang lo lắng cho tôi.

“Bảo vệ Kura, thuận tiện cả Shalnark.” Lực công kích của thủ khúc này tuy rằng không mạnh, nhưng vẫn phải để phòng.

“Vâng.”

Âm điệu mềm nhẹ thấu triệt từ bên môi truyền ra, mang theo ma lực mị hoặc đặc hữu của bản xonat của Ma vương, Bạch Ngọc đã sớm bày ra kết giới, những người trong kết giới hoàn toàn thấy bản thân ổn, nhưng bên ngoài kết giới, nguyên bản bởi vì lời nói của tôi mà sắp công kích, tất cả mọi người ở trong nháy mắt dừng lại, bọn họ đã bị mê hoặc rồi, tuyến linh lực thuần trắng lấy mắt thường cũng có thể thấy được đang phát tán bốn phía, giống như pha quay chậm trong điện ảnh, chậm rãi nhập vào cơ thể những người đó, vì thế cơ thể bọn họ bắt đầu biến hóa……

Bốn thủ hạ kia lập tức mắt trợn trừng, về phần Morris – đầu sỏ gây nên, đương nhiên tôi sẽ cho hắn ‘Chiêu đãi’ cực kỳ hậu hĩnh.

“Thuốc giải, không chết được đâu, bề ngoài xem ra cũng không có biến hóa gì đâu.”

Triệt hồi kết giới, Shalnark hơi xoay người bốn người nằm la liệt trên đất, một phần lực lượng của bản xonat của Ma vương là như thế này sao? Hắn từng cùng bang chủ thử qua, tuy rằng không biết quá trình cụ thể, nhưng kết cục của tên thí nghiệm kia cũng khá thê thảm.

“À, không muốn cho chúng chết,” Tôi thản nhiên liếc mấy người trên đất“Tôi muốn biết là hiện tại bọn họ có còn dũng khí sống sót hay không, à, có lẽ chuyện này cũng không tới lượt chúng làm chủ.”

“Sao?”

“Chính là làm một người nhìn thân thể của chính mình không bao giờ nữa chịu chính mình chi phối lúc……” Tôi cũng không có đối này Shalnark nói những lời này, mà là chống lại trước mắt hoàn thanh tỉnh tôi nghĩ đặc biệt ‘Chiêu đãi’ Morris,“Nhất là ngài Morris, xét thấy ông đối với một nhà Serge chăm sóc đặc thù như vậy, tôi cũng có chăm sóc đặc biệt cho ông đấy.”

Cường hóa bốn lần lại bị mất đi niệm lực và kỹ xảo chiến đấu vì không thể chi phối thân thể, mọi thống khổ lại tăng lên bốn lần do thêm chú ngữ lên linh hồn, đây là sự trừng phạt cho bốn người kia, mà Morris, tôi cho hắn ba lượt chết đi sống lại, cũng là ba lượt thể nghiệm tử vong, đây xem như là báo thù cho một nhà Serge đi, hơn nữa…… Nếu linh hồn của một người sau khi chết vẫn còn cảm giác được thân thể sớm không thể khống chế đang không ngừng hư thối, cho đến khi hóa thành xương khô…… Linh hồn sẽ điên sao? Có lẽ đi.

Thật mệt mỏi, thì ra báo thù thật sự mệt chết đi.

“Như vậy, Shalnark, tôi nên đi đây.”

Tôi lễ phép hơi xoay người nói tạm biệt, thời gian sắp hết rồi, cái độc dược kia sao tôi lại có thể không đυ.ng tới, chỉ dựa vào trí tuệ của tôi còn chưa đủ để mưu tính sâu xa đến mức có thể chống đỡ một tên cả ngày giao tiếp với hắc ám, cho nên tôi vẫn bị trúng độc, chỉ là trong nháy mắt ho nhẹ kia, tôi nuốt vào viên thuốc mà trước kia Alluka cho tôi, cô ấy luôn luôn có nghiên cứu với các loại thuốc, nghe nói thuốc này có thể trì hoãn thời gian phát tác của bất cứ độc dược nào, nhưng chỉ trong một giờ, một giờ đã sắp qua rồi, tôi phải mau trở về, nhưng Alluka đang ở đâu? Tôi xiết chặt hai tay đang lùi trong tay áo, dược hiệu đã bắt đầu phát huy, thân thể bắt đầu khô nóng lên, khí lực đang dần dần xói mòn……

Tôi phải đi, lập tức!

“Kura!” Tôi nhanh chóng gọi Kurapika đến bên cạnh tôi.

“Thiên Tuế không nói bọn họ rốt cuộc đã gặp chuyện gì sao?” Shalnark mỉm cười, chắn lại đường của tôi, tựa hồ cô ta rất sốt ruột muốn đi, quả nhiên vẫn là trúng độc, có nên nhân cơ hội này bắt lấy cô ta không đây, đáng tiếc bang chủ bọn họ không có ở đây, rất nhiều thứ tương quan đến bản xonat của Ma vương anh ta hẳn là muốn biết đi, chỉ là không nghĩ tới là hóa ra Thiên Tuế cũng là con của ông ta, ha ha, có sao đâu, nhưng chỉ là vừa mới biết cô ta có huyết thống với mình mà thôi, mặc dù có chút phức tạp, nhưng cơ hội này rất khó.

“Tránh ra!” Hắn phát hiện! Muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn…… khoảng cách giữa tôi và hắn quá, gần đến mức tôi vừa phát động Truyện Tống Trận, hắn cũng vừa lúc kiềm chế hành động của tôi, nên làm cái gì bây giờ? Lấy tình trạng hiện tại của tôi dù có liều mạng cũng không được.

Chỉ trong giây lát, không khí chung quanh tôi và Shalnark bị yên lặng ngưng trọng và áp lực thay thế, hắn đang đợi, mà tôi đang cân nhắc……

“Phách! Phách! Phách!”

Ba cái niệm đinh quen thuộc đến cực điểm cắm phập vào vị trí Shalnark vừa đứng, rồi sau đó bóng người trong lòng tôi bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi, Illumi?! Không phải là anh đang đi làm nhiệm vụ sao? Sao lại nhanh như vậy…… A, thừa dịp hiện tại……

“Lập tức đi!”

Tôi phất tay, dưới bạch quang bao phủ, chúng tôi rốt cục về tới căn nhà nhỏ của tôi.

“Phiền toái em…… an trí chúng.” Tôi chỉ chỉ đứa trẻ Kurapika đang ôm, rồi lập tức lại phóng lên lầu……

“Rào rào –”

Trong phòng tắm, tiếng nước liên tục xối, tôi mặc quần áo ướt sũng chôn mình vào trong nước lạnh buốt, nóng! Vẫn rất nóng, tựa hồ là từ phiền táo và hư không ở chỗ sâu trong thân thể phát ra, tôi khát vọng bình ổn chúng nó, đây là hiệu quả xuân dược sao? Tôi cắn chặt môi, không cho mình phát ra một tí tiếng nào, trời! Chẳng lẽ này dược hiệu vẫn cứ tiếp tục sao? Chẳng lẽ tôi phải đi tìm Illumi sao? Tôi…… không muốn để anh thấy bộ dáng hiện tại của tôi, không muốn…… Không muốn…… Tôi ngồi ôm chặt lấy chính mình, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, chỉ có đau đớn mới có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ lý trí sắp bị tìиɧ ɖu͙© bao phủ……

“Bàng!” Cửa phòng tắm bị đẩy ra, là Illumi.

“Không nên…… xin anh không nên…… tới gần em……” Tôi cố gắng thu mình lại, đà điểu không dám nhìn Illumi.

Dòng nước xối trên đầu bỗng ngừng, sau đó một cái khăn mặt mềm mại bao phủ lên đầu tôi, sau vài cái chà lau mềm nhẹ, tôi bị kéo vào một vòng ôm quen thuộc, cái khô nóng trong lòng bỗng giảm bớt đi rất nhiều, tôi có thể từ trên người anh cảm giác được sự nhè nhẹ bất đồng với cái thanh lương của nước lạnh, chính là hư không trong lòng lại càng thêm mở rộng, tôi muốn nhiều hơn, cơ thể của tôi không tự chủ bắt đầu cọ anh, hai tay cũng bắt đầu sờ soạng ngực anh……

Đau! Là miệng vết thương trong lòng bàn tay…… Tôi đang làm cái gì?! Tôi lập tức vùng ra.

“Anh…… buông ra…… em…… em……” Tôi có chút lực bất tòng tâm, do dược hiệu nên đỏ ửng trên mặt đang dần dần đậm lên.

“Không muốn với anh?” thanh âm bình ổn của Illumi vang lên, khiến hai mắt tôi nhìn thẳng đôi mắt đen của anh, tròng mắt vốn luôn yên lặng nhưng giờ phút này nhưng lại hiện lên nghi hoặc, tức giận, và đau lòng.

“Phải…… Không phải…… Không phải……” Tôi gật đầu lại cuống quít lắc đầu, nước mắt chảy xuống,“Em…… em chỉ là không muốn trong tình huống này…” Đúng vậy, trong tưởng tượng, cùng Illumi phát sinh quan hệ hẳn là trong tình huống thuận theo tự nhiên, không nên như thế này, đây cũng là nguyên nhân đến nay tôi không được tự nhiên.

“Em không muốn?”

“Không phải.”

“Anh bị bắt buộc?”

“Cũng không phải.”

Một hỏi một đáp sau, Illumi bỗng nhiên cười nhẹ, khởi dậy tinh thần, sau đó hai mắt đang mở của tôi bị tay anh che lại, tôi thuận theo đóng mắt, bên môi hạ xuống một cái ấm áp, sau đó ấm áp dán lên đôi môi lạnh lẽo của tôi, tôi hơi hơi run lên, chợt hơi thở của Illumi tràn ngập mũi tôi, ôn hòa mang theo khí phách mà tôi chưa từng thể nghiệm quá, bị xuân dược bức tới tuyệt cảnh, lý trí của tôi rốt cục tan thành mây khói, tôi nghĩ…… tôi trầm luân.

……

Sắc trời hơi muộn, trên giường song nhân màu xanh rộng thùng thình, dưới chăn, vật thể hình người gập thành hình con tôm hơi giật giật, rồi sau đó duỗi thân, sau đó chăn bị xốc lên, hé ra gương mặt buồn ngủ xuất hiện, mang theo một chút mờ mịt sau khi tỉnh ngủ.

“Hình như…… ngủ rất lâu.” Tôi thấp giọng thì thào, toàn thân vô cùng đau nhức giống như vừa làm vận động gì đó quá kịch liệt, tôi khởi động một tay, từ trên giường trượt xuống dưới.

“A!” Một tiếng hô nhỏ, chân cũng mềm?! Tôi ngồi ở bên giường…… A! Ngày hôm qua cái tình cảnh giống như mơ kia tựa hồ là thật, trong mộng mình tựa hồ rất nhiệt tình, còn cùng Illumi…… Còn…… Còn phát ra tiếng…… Tôi cả kinh, hoang mang rối loạn bay tới trước gương, gương mặt vẫn như cũ, ừ…… Có lẽ là tâm lý tác dụng đi, trên gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng giờ lại mang một chút quyến rũ…… Còn có cổ, nhiều điểm dấu hôn từ cổ đi xuống thẳng vào áo ngủ màu trắng, quả nhiên đã xảy ra, nhưng tôi không hề cảm thấy ảo não, chỉ là dưới tình huống này, tình huống bị hạ xuân dược mà phát sinh, có chút không hoàn mỹ.

Aiz, không thèm nghĩ nữa, nhưng thật ra từ lúc tôi tỉnh lại đến bây giờ cũng chưa gặp Illumi, anh đang làm gì?