[Đồng Nhân Hunter] Thiên Tuế

Chương 13

Chương 13: Gặp lại cố nhân
Đã xong hành trình bay rất dài, tôi rốt cục đến nơi, đứng ở ngã tư đường quen thuộc trong thành thị, chậm rì rì đi, ủa? Đằng trước có một cô bé tóc quăn màu đỏ mềm mại, mặc trang phục hè nhạt thoải mái, váy bảy phân lộ ra mắt cá chân đeo một cái vòng tinh xảo.

Đó không phải là All-chan sao? Không nghĩ tới lại ở bên ngoài gặp cô ấy, người đàn ông mặt đối mặt với cô ấy bởi vì đứng chắn mặt trời nên không thấy rõ, nghĩ hẳn là bạn bè trên đường gặp được đi, tôi bình thản đi đến, vỗ nhẹ bả vai của cô ấy……

“Ai nha!”

Sao All-chan hôm nay lại bạo lực như vậy? Cư nhiên ra một chiêu mạnh hất tôi ngã văng ra ngoài, trước kia thường thường tôi đến gần cô ấy là cô ấy đã biết là ai mà.

“Chú, mượn cái lực.”

Vẫn không thấy rõ diện mạo bạn bè của All-chan, nhưng nhìn hắn cao như vậy hẳn là rất lớn tuổi đi, gọi chú cũng chưa đủ,[ tác giả: con gái nhà của tôi đây là cái logic gì? Bộ dạng cao cùng tuổi thì có quan hệ gì?] tôi ở không trung xoay người, hai chân điểm nhẹ vai của ông chú kia, mượn lực trở lại bên người All-chan, nhưng cơ thể của ông chú kia có chút cứng ngắc.

“All-chan, là tớ mà.”

Tôi có chút oán giận nhìn chằm chằm cô ấy, nhưng là biểu tình bộ mặt của cô ấy rất kỳ quái, tựa hồ đang chịu đựng cái gì rất thống khổ vậy, rốt cục……

“…… Chú…… Ha ha ha ~~~”

All-chan cười gập thắt lưng, một bàn tay còn có chút run chỉ vào người phía sau tôi vẫn đang có chút hóa đá, tôi quay đầu lại, tôi hơi dịch sang hướng bên cạnh một chút, người này…… mang mặt trẻ con trời sinh mặc trang phục rất bình thường luôn mang theo di động tự chế không rời tay đang cười vạn phần cứng ngắc…… Không phải là Shalnark sao?! Hình như…… đắc tội ‘Bụng đen’ trong truyền thuyết.

“Rất xin lỗi anh.” Tôi xoay người chín mươi độ giải thích, nhân tiện dúi All-chan xuống, lại cười nữa thì cẩn thận người ta thẹn quá thành giận cắm dây anten lên người cô đấy, tôi đây không cứu được đâu.

“Xem ra hôm nay vẫn không thể nói chuyện,” All-chan lau nước mắt cười đi ra,“Vậy thì, lần sau gặp lại.” Lời còn chưa dứt, cô ấy bỗng nhiên giữ chặt tôi còn đang khó hiểu, chạy đi rất nhanh.

“Tôi có già đến thế sao?” Người nào đó bị đả kích nặng, rốt cục phục hồi tinh thần lại, thấp giọng thì thào, nhưng có tố chất tâm lý tốt, hắn lập tức khôi phục khuôn mặt tươi cười ánh mặt trời, dẫn tới ánh mắt của các thiếu nữ hoa quý mộng ảo mê luyến.

Nhưng vẫn là có thu hoạch, cô bé nghe nói không ở kia cư nhiên đã trở lại, vậy thì ngày mai đến chỗ cửa hàng đó đi, năng lực của cô ấy rất ngạc nhiên.

“Machi, chuyện gì?” tiếng chuông di động đánh gãy hắn suy nghĩ.

“Bang chủ bảo tháng 7 ngày 15,chúng ta tập hợp ở núi tuyết Nebaman.” đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói lạnh nhạt.

“Sao? Thật không đúng dịp, tôi biết rồi, đúng giờ đến.” Shalnark có chút buồn bực, lần trước cô bé kia được người khác cứu đi, lần này có cơ hội gặp lại phải đi tập hợp, rất không khéo, xem ra chỉ có thể để lần sau.

“Vậy tắt máy đây.”

“A, chờ một chút, ừm……” Shalnark dừng một chút, “Nhìn tôi rất giống ông chú sao?”

“Đô……” Điện thoại rất rõ ràng bị tắt.

“Tắt điện thoại.” Shalnark bất đắc dĩ nhìn nhìn di động, vấn đề này rất nhàm chán sao? Hắn rất đứng đắn đi hỏi mà, Machi thật đúng là lạnh nhạt, thôi vậy, lần sau hỏi bang chủ cũng được. [ tác giả: Bang chủ đại nhân nhất định là mỉm cười nhìn cậu sau đó nói một câu: “Shalnark, sao cậu lại hỏi như vậy?”]

Xoay người, rời khỏi.

Bên kia, tôi cùng All-chan đã chạy tới nhà của tôi.

“Ha ha, không nghĩ tới cậu cư nhiên dám gọi cái Shalnark bụng đen kia là chú, rất là bội phục cậu đấy!” All-chan vẫn không ngừng được cười.

Cách cô ấy hình dung Shalnark có chút quen tai, giống như mấy chương văn xuyên qua Hunter trước kia đã đọc vậy, lại liên tưởng lúc trước quá sơ suất, tuy rằng không biết nơi này có ai là đồng hương không, nhưng có vẻ thế giới bên kia vẫn hay thường dùng các chiêu kinh điển. Tôi còn tưởng trẻ con nơi này tuy rằng tuổi rất nhỏ nhưng thành thục rất sớm, nhưng có vẻ như khi tôi gặp gỡ All-chan, cô ấy mới hơn năm tuổi, bởi vì cao khoảng bằng tôi nên vẫn nghĩ cũng lớn bằng tôi, đột nhiên giờ mới nhớ tới một chuyện mà trước kia bị tôi vô tình xem nhẹ.

“All-chan, năm nay cậu mấy tuổi?” Xác định một chút.

“Tám tuổi.” All-chan kỳ quái nhìn thoáng qua người trước mặt, lần đầu tiên gặp mặt không phải đã nói cho cô ấy rồi sao? Sao lại bây giờ lại hỏi.

“Tớ nhớ rõ tên đầy đủ của cậu…… không lẽ cậu là lão Tứ Alluka người mà không biết là nam hay nữ, không biết diện mạo thế nào, chưa bao giờ đi ra khỏi nhà của gia tộc Zaoldyeck trong truyền thuyết đi?” Lần đầu gặp mặt cô ấy nói tên, tôi cũng không để ý, nhưng mà cảm thấy quen tai, hiện tại xem ra người này giống tôi.

“Cậu…… A! Không thể nào?!” Alluka đột nhiên trừng lớn hai mắt, người nói như vậy cũng chỉ có người bên kia đến, nhưng sao lại có chuyện như vậy? Vốn nghĩ đến chỉ có một mình cô, lúc trước, khi quen biết Chitose, cô ấy chỉ nói thân thể của cô ấy sẽ vẫn giữ bộ dáng sáu tuổi, nói chuyện cũng giống cô đều siêu việt thành thục hơn tuổi, hại cô nghĩ là tuổi cô ấy là một bó to.

“Tớ là di dân hợp pháp,” Tôi cười tuyên bố thân phận, “Tám năm trước bị người ta ném tới nơi này.”

“Ha ha, cách nói thú vị, hợp pháp hay không hợp pháp thì tớ không biết, dù sao tớ bị tai nạn xe cộ rồi bỗng dưng bị người ta sinh ra, lại là tại cái nhà sát thủ nổi danh nhất kia.” Alluka hưng trí bừng bừng kéo ghế dựa ngồi xuống, “Này, gọi đồ uống thượng hạng nhà cậu đi, chúng ta tán gẫu một chút.”

Đề nghị không tệ! Tôi vỗ nhẹ hai tay, Nguyệt Quế liền bưng lên trà tôi muốn rồi cùng Alluka trò chuyện, liên tiếp mấy giờ, hai người rũ hết tâm sự, kể lại chuyện của mỗi người từ đầu đến cuối.

Cuối cùng mới biết rõ ràng chuyện Alluka, thì ra Alluka là em gái sinh đôi của Killua [ tác giả: Căn cứ kịch tình cần đặt ra như vậy], khi sinh ra lại không giống gia tộc Zaoldyeck luôn là tóc đen thuận thẳng hoặc tóc hồng nhạt hơi cuốn, mà là mái tóc lửa đỏ quăn, sinh ra không bao lâu đã bị chị của Zeno mà trước kia nghe cũng chưa nghe qua, chỉ nghe nói là theo bối phận của Zeno, đến mang đi ra ngoài nuôi nấng, nói như vậy con gái của nhà Zaoldyeck không có trách nhiệm gϊếŧ người, mà là phụ trách công tác tình báo, nhưng lại là cái loại tình báo cực kỳ bí ẩn đẳng cấp cao nhất, phụ trách loại công tác này cho các thành viên trong gia tộc, mà con gái của nhà Zaoldyeck lại luôn rất ít, bình thường cách mấy đời mới ra được một đứa, cho nên Alluka mới vừa sinh ra đã bị vị trưởng bối tuổi rất lớn này mang đi ra ngoài kiến thức thế giới này, để bắt đầu huấn luyện người nối nghiệp, dù sao trưởng bối tuổi lớn, cũng sống không được bao lâu nữa, hơn nữa vị trưởng bối này lại nhìn trúng tư chất của Alluka, quả nhiên, Alluka, người có trí nhớ kiếp trước, cuối cùng lấy danh nghĩa là người ít tuổi nhất trong lịch sử gia tộc Zaoldyeck làm người nối nghiệp tình báo, với trụ cột vốn có, thành lập mạng lưới tình báo của riêng mình, nghe nói còn có hiệp nghị về phương diện nào đó với hiệp hội Hunter. Nhiệm vụ của cô ấy chỉ phụ trách thu thập tình báo cơ mật và truyền lại, hoàn toàn tự do, ngoài với gia quy, quả nhiên là ‘Thần long’ trong truyền thuyết.

Xem ra cũng không phải người phàm

“Aiz, sao cậu lại gặp phải Shalnark?”

Lúc này hai chúng tôi đang lười nhác nằm ở ghế nằm, uống đồ uống ăn điểm tâm thảo luận từng chuyện một, cũng có chuyện một màn trên đường cái vừa rồi kia.

“Này, nói thực ra, tớ chọc phải người của bang Ryodan.” Alluka rụt bả vai, tình hình lúc trước còn rất rõ ràng trong đầu, tuy rằng rất may mắn đào thoát, nhưng đã từng tiếp cận với tử vong gần như vậy, hiện tại nghĩ đến vẫn thấy sợ hãi.

“Sao, cậu và bọn họ có xung đột lợi hại gì sao? Nhưng nói lại, bây giờ cậu còn sống đã là rất lợi hại.” Cảm khái, nếu tôi gặp phải thì không biết sẽ ra sao đây. [ tác giả: Vừa rồi đã gặp, còn gọi người ta là chú đấy.]

“Nhưng mà tộc Kuruta sao? Rất không đúng dịp, tớ có chạy đến nơi đó, còn ở lại thời gian không ngắn, vốn không muốn phá hỏng lịch sử nơi này, nhưng được người ta nhiệt tình chiêu đãi như vậy, tâm không đành lòng nên mới nghĩ biện pháp giúp người ta tránh họa.” Hại cô bây giờ bị bang Ryodan rất chú ý.

“Không bị diệt tộc sao?” Tôi kinh ngạc, nhớ ngày đó khi xem truyện, luôn hy vọng hai nhà này không có cừu oán, nhìn Kura-chan vì báo thù mà biến thành như vậy, rất đáng thương, hơn nữa tôi cũng không hy vọng Lualua vì cậu ấy mà xung đột với bang Ryodan.

“Ừ…… Một nửa, cậu xem. bọn họ ở thâm sơn rừng già, rất dễ dàng bị tra ra, cho nên tớ khuyên bọn họ phân tán đi ra ngoài ở, như vậy thì cho dù người ta đến cũng sẽ không bị toàn diệt.”

“Cậu nói đạo lý này cho bọn họ?” Không có khả năng chứ? Bọn họ hiểu không? Hơn nữa khi đó Alluka còn rất nhỏ, cho dù cô ấy nói, người ta cũng không thể nghe vào.

“Nhưng không có khả năng, nhưng tớ rất thông minh đấy nhé!” Alluka đắc ý ngồi xuống,“Tớ ở trong tộc mỗi năm một lần tỷ thí thắng được mấy người, sau khi thắng còn thấp giọng thì thào một câu.”

“Cái gì?”

“Đi ra ngoài một chuyến, quả nhiên thực lực tăng cường.”

“Ồ? Bọn họ ngộ ra cái gì?” Chỉ những lời này hẳn là không có ảnh hưởng lớn như vậy đi?

“Ha ha, tộc trưởng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tớ chỉ là một đứa trẻ thôi mà đã thoải mái đả bại những người trẻ tuổi có tiềm lực nhất trong tộc bọn họ.” Ngẫm lại, tộc trưởng kia cũng rất đáng yêu, đáng tiếc bị bang Ryodan gϊếŧ, Alluka vẫn có chút thương cảm.

“Chuyện này, đến nơi này thì phải quen với việc nhìn thấy tử vong.” Tôi vỗ nhẹ vai của cô ấy an ủi nói, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, một bộ phận người được phái ra đi du lịch, những người còn lại vẫn ở chỗ ẩn cư kia, cha mẹ của Kura bởi vì tuổi của Kura-chan chưa đủ cho nên cũng ở lại trong tộc.” Cô cũng chỉ có thể làm được đến thế, cũng không quá nhiệt tình khuyên bảo người ta, như thế sẽ bị hoài nghi, tóm lại là rất buồn bực.

“Như vậy ngoài những người đang du lịch bên ngoài, tất cả đều bị gϊếŧ?” Vậy Kura-chan vẫn sẽ đi báo thù, cừu gϊếŧ cha gϊếŧ mẹ là thề không đội trời chung.

“Cũng không phải, còn có một biện pháp khác mà.” Alluka nói xong nhìn tôi.

Để cho tôi đoán? Ha ha, như vậy chỉ có……

“Cướp.” Nhưng mà như vậy người có thể cứu sẽ rất ít.

“Quả nhiên là bạn tốt của tớ, không mưu mà hợp.” Alluka uống một ngụm nước rồi nói tiếp, “Tớ chỉ biết là chuyện sẽ xảy ra khi Kura-chan mười hai tuổi, thời gian cụ thể lại không rõ ràng lắm, vô luận ra sao cũng đi thử thời vận, cho nên tớ quyết định tại một năm kia đi vào trong đó, gặp ai là cứu, sau đó khi tớ đi vào đến nơi, lại rất trùng hợp gặp bang Ryodan, vì thế hiểm hiểm ở dưới tay Shalnark cứu đi mẹ của Kura đã trọng thương cùng với Kura-chan đang té xỉu ở một bên rồi lập tức chạy trốn.”

“Cha của Kura đâu?” đã chết sao?

“Đã chết, tớ không kịp cứu.”

“À, vậy hiện tại Kura-chan muốn báo thù sao?” Bố bị gϊếŧ, hẳn là sẽ rất phẫn nộ đi.

“Không rõ ràng lắm, tớ đưa bọn họ đến đảo Cá Voi, vì phải luôn chăm sóc mẹ của Kura, cho nên không tìm được thời gian nói chuyện với Kura-chan, tóm lại về sau là chuyện của cậu ấy.” Alluka thở dài, đưa đến nơi đó thì có thể quen biết ánh mặt trời là Gon, có lẽ cũng có chút giúp đỡ đi.

Nhưng lại khúc chiết như vậy? Nhưng cuối cùng cũng có người thân sống sót, cừu hận của Kura-chan hẳn là sẽ không quá sâu.

“Sau đó cậu bị họ chú ý.” giọng điệu của tôi đồng tình, ở trong tay bang Ryodan cướp người, nhưng lại thành công cướp, chắc chắn bị chú ý cực kỳ ‘Nhiệt tình’.

“Hừ, năm mươi bước cười một trăm bước, không phải là cậu cũng bị chú ý đấy sao?” Alluka lườm tôi một cái.

“Ha ha, không nói nữa, sao cậu có thể trốn khỏi bang Ryodan nơi đó?” Cực kỳ tò mò, nếu là một mình hẳn là có thể, nhưng mang theo hai người thì nếu không có phương pháp đặc thù thì nhất định không trốn thoát.

“Còn nhớ rõ cái trứng màu sắc rực rỡ kia không?”

“À, một trong bảy đại sắc đẹp, khi lần đầu tiên gặp cậu, hình như cậu có một quả, thế nào, nó nở ra là niệm thú sao?”

“Nhạ!” Alluka vươn tay, trong lòng bàn tay có một con Hạt Tử đang nằm, lông rất giống màu tóc Alluka, không hề nhúc nhích, hình như…… đang ngủ?

“Hạt Tử?” Sao lại nở ra cái này, không biết có ích lợi gì.

“Là Nhược Nhược nhà tớ, tớ chạy trốn thành công là dựa vào nó, năng lực của nó là dời đi không gian.” Alluka đắc ý vỗ vỗ Hạt Tử Nhược Nhược đang ngủ.

“Chả trách, đúng là năng lực tốt.” Tôi vươn một ngón tay sờ sờ đầu Hạt Tử, rất nhỏ, rất sợ lỡ tay sờ mạnh quá làm nó chết, “Aiz, nghe nói loài niệm thú nở ra sẽ theo như chủ nhân muốn, thì ra cậu thích Hạt Tử!” Sở thích rất là kỳ quái, nhỏ như vậy rất khó nuôi.

“Nói đến đây, hình như Nhược Nhược rất thích cậu.” Alluka nói đến đây, giọng nói tràn đầy oán giận, đúng là vì nguyên nhân này mà cô liền gọi là ‘Nhược Nhược’, Hạt Tử ngốc mắt kém đến mức yếu nhược.

“Hm?” Không rõ, tôi chưa gặp vật nhỏ này bao giờ mà.

Alluka không nói lời nào, chỉ thả Hạt Tử đến lòng bàn tay của tôi, sau đó ánh sáng trắng hiện lên, trong lòng bàn tay tôi xuất hiện một con mèo trắng, nhìn tôi kêu ‘Meo meo’ một tiếng, dùng cái đầu đầy lông mềm mại cọ cọ lòng bàn tay của tôi.

Hạt Tử đâu?!

“Tớ nhớ rõ lúc ấy cậu cũng ôm cái trứng màu sắc rực rỡ kia nhìn một hồi, khi đó cậu nghĩ cái gì?”

“Không nhớ rõ.” Tôi nhìn con mèo trong tay, đột nhiên hiểu được, “Động vật tớ thích là mèo, hình như khi đó nghĩ có thể là hy vọng nó là mèo đi.”

“Sau đó Nhược Nhược nhà tớ lại có hai hình dáng.” Cô thích Hạt Tử cơ.

“Vậy thì tốt rồi.” Tôi sờ sờ con mèo trắng lúc này đang ngủ say ở trong lòng tôi, vẫn là mèo tốt nhất, bề ngoài đáng yêu lại ấm áp, mùa đông lại là ấm lô di động.

“A! Cậu nói Shalnark có hỏi tớ, nói thực ra tớ thật không biết là mình từng gặp hắn, cũng đâu có làm chuyện gì khiến hắn cảm thấy hứng thú, ừm…… Có lẽ……” Chẳng lẽ là lần câu hồn đó, tôi hoài nghi lần đó là bang Ryodan làm? Lúc ấy Ill-chan cũng ở đó nhưng tôi cũng không nhận ra, vậy thì cũng có khả năng có mặt người khác.

“Sao thế?”

“Nhưng mà đoán thì……” Tôi nói suy nghĩ trong lòng cho cô ấy.

“Có thể nha, xem ra kinh nghiệm giang hồ của cậu không đủ phong phú.”

“Ừ,” Tôi gật đầu, tràn đầy đồng cảm, “Vậy chúng ta rời nhà trốn đi tích lũy giang hồ kinh nghiệm đi.”

“Tớ vừa mới trở về.” Alluka phản đối.

“Coi như du lịch, tớ biết có cái trấn nhỏ có suối nước nóng nhe, chúng ta đến đó tắm suối nước nóng đi.” Tôi đề nghị, con gái đều muốn xinh đẹp, cho nên đến đó ở một năm rưỡi nuôi da thịt, thuận tiện tránh ‘Vận rủi’ gần đây.

“Suối nước nóng sao?!” Mỗ All hai mắt sáng lên, “Được, đi.” Đi chỗ đó ở một năm rưỡi nuôi da trắng đi.

“Đúng rồi ChiChi, cái trấn nhỏ kia ở nơi nào?”

“Chân núi tuyết Nebaman.”

“Vậy thì, ngày mai xuất phát, bây giờ thu dọn hành lý đi.”

“Được.”

Bọn tôi vào phòng thu dọn hành lý, vạn vạn không nghĩ tới cái đang chờ đợi bọn tôi lại là một lần vận mệnh gặp nhau.