Chương 6: Hội phổ kinh
Editor: DockeCửa sổ nhã gian nhìn hướng ra một cái hồ lớn. Lúc này, trên hồ thuyền hoa dập dềnh, đèn cung đình lấp lánh sáng trưng. Tiếng sáo trúc đàn huyền chính là đến từ phía đó. Rõ ràng là nơi cẩm tú như thế, lại làm cho trên người Mạc Cửu ứa ra hàn khí từng trận.
“Hiên Viên Vô Thương là người Phong Liêu, cũng chính là vị vua sáng lập ra nước Viêm mà hiện tại đang xâm chiếm Thiên Chi.” Thiên Chi Dạ tiếp tục đề tài lúc nãy. Giọng điệu không nhanh không chậm, nhưng không hiểu sao vẫn làm cho trong lòng Mạc Cửu náo loạn. “Khi đó, triều chính tiền triều hủ bại, còn tồi tệ hơn cả Thiên Chi của hiện tại. Dân chúng bốn phương lầm than, trong kinh thành lại là cảnh thái bình ăn mừng ca múa, sống mơ mơ màng màng.” Nói đến đây, hắn khe khẽ thở dài.
Nên khi ngoại tộc xâm nhập, dân chúng tạo phản là chuyện rất bình thường. Vì thế, giống như những triều đại sắp sửa bại vong khác, khói lửa nổi lên bốn phía, giang sơn tàn phá, còn người đương quyền cùng các triều thần lại vẫn hàng đêm sênh ca, hoang da^ʍ vô độ. Ở Nam Vực, Thiên Chi Thị nhân cơ hội quật khởi, thành lập vương triều Thiên Chi. Thiên Chi Thánh Hùng xưng đế, Thiên Chi Dạ lúc đó là vị hoàng tử thứ mười hai.
“Hiên Viên Vô Thương hùng tài đại lược, là nhân tài hiếm thấy nhưng lại si mê võ thuật, cuồng say chiến tranh. Hơn nữa, năng lực của hắn mạnh mẽ, quả thật là chưa bao giờ gặp được địch thủ xứng tầm.” Thiên Chi Dạ tự châm cho mình một ly trà, vừa uống vừa nói.
Mạc Cửu thấy thế, bất giác cũng đưa tay ra bưng ly trà, lại bị Thiên Chi Dạ ngăn cản.
“Trà này cô không thể uống được.”
Mạc Cửu ngẩn ra, nghĩ nghĩ, lại chuyển sang gắp điểm tâm.
“Điểm tâm ấy, cô cũng không ăn được.” Thiên Chi Dạ lại ngăn trở nàng.
Mạc Cửu trầm mặc thu tay, thầm nghĩ có phải mình nên tức giận, sau đó phất tay áo mà đi hay không. Những nghĩ tới nghĩ lui, nàng vẫn ngồi yên tại chỗ, ngay cả một chút di động cũng không có.
Ngoài cửa sổ truyền vào tiếng đàn hát của ca nữ. Một con thuyền hoa tấp đến gần cửa sổ, bên trên trang trí lộng lẫy, lại có hơn mười cô gái xinh đẹp hoặc ngồi hoặc đứng trên boong, đang nô đùa trêu chọc lẫn nhau, chẳng thèm để ý đến ánh mắt của người bên ngoài.
Như vậy mới gọi là nữ nhân chứ – Mạc Cửu nghĩ. Mái tóc kết vân, dáng người thướt tha, trang điểm diễm lệ, nụ cười e ấp duyên dáng… Cẩn thận ngẫm lại, nàng thật sự chẳng ra dáng nữ nhân chút nào, thậm chí có nhiều lúc, ngay cả nàng cũng quên mất mình là một nữ tử.
“Cô như bây giờ cũng tốt lắm mà.” Bên tai đột nhiên vang lên một câu không đầu không đuôi của Thiên Chi Dạ, nàng quay đầu nhìn lại.
Thiên Chi Dạ một tay cầm hồ, một tay cầm chén như kiểu đang châm trà chứ không nhìn nàng.
“Ta cũng thấy là rất tốt.” Mạc Cửu gật đầu đồng ý.
Miệng hồ trong tay Thiên Chi Dạ sánh một cái, nước trà đổ ra một chút. Dương mắt, hắn bắt gặp ánh mắt không hề ẩn chứa ý tứ vui đùa của Mạc Cửu, sau đó khe khẽ thở dài. “Có lẽ ta cũng không cần lo lắng cho cách sống của cô.”
Mạc Cửu gật đầu cười, “Vì sao ngươi phải lo lắng?” Không thể phủ nhận, khi nghe đến hắn nói ra hai chữ ‘lo lắng’, trong lòng nàng nảy sinh một cảm giác khác thường.
Thiên Chi Dạ lại thở dài, “Ta đã cho rằng chúng ta là bằng hữu.” Hắn nghĩ, bằng hữu có vẻ thích hợp với mối quan hệ của hai người.
“Bằng hữu…” Mạc Cửu xuất thần, có chút cảm động, nhưng hình như lại có chút mất mát khó hiểu. “Ừm.”
Nghe thấy nàng hiển nhiên đồng ý với cách nói của mình, Thiên Chi Dạ lại trầm mặc.
Nửa ngày cũng không thấy Thiên Chi Dạ lên tiếng, Mạc Cửu nhịn không được phải mở miệng. “Ngươi bắt đầu nói đến Hiên Viên Vô Thương.” Trải qua cuộc huyết chiến đêm đó, nàng nghĩ, hắn sẽ không vô duyên vô cớ mà nhắc đến người này.
Thiên Chi Dạ nhìn nàng một cái, có chút buồn bực. Không thể nói rõ vì sao, hắn luôn không thích chuyện nàng cảm thấy hứng thú đối với cái tên Hiên Viên Vô Thương, tuy rằng đề tài này là do hắn nhắc đến trước.
“Bởi vì chưa bao giờ bị đánh bại, cho nên hắn cảm thấy vô cùng hứng thú đối với những người thiện chiến.” Buồn bực thì buồn bực, hắn vẫn cứ mở miệng nói. Không vì điều gì khác, chỉ muốn kể lại cho nàng nghe tất cả những gì mình đã trải qua. Hắn sợ hãi, một ngày kia, hắn sẽ quên. Tựa như trước khi Mạc Cửu đẩy cửa gian phòng đó, hắn chỉ biết mình hình như đang chờ đợi điều gì, lại quên mất vì sao mình phải ở nơi đó mỗi ngày đều tụng tàng kinh, cũng quên mất đến tột cùng là đang chờ đợi cái gì.
“Bởi vì thời thiếu niên ta vô tình chiếm được Minh tỳ, có thể điều động âm binh, cũng là bách chiến bách thắng. Hơn nữa, phàm là những cuộc chiến có ta tham dự, trời đất đều biến sắc, mưa sa gió giật. Lâu ngày, liền được phong tặng danh hiệu Chiến Thần.”
Mạc Cửu từng được chứng kiến lực lượng Minh tỳ, không khỏi đồng ý vô cùng. Thầm nghĩ, nếu mình gặp hắn trên chiến trường, có lẽ cũng sẽ tưởng hắn là thần.
“Vì danh hiệu đó, Hiên Viên Vô Thương mấy lần hạ chiến thư với ta. Nhưng khi đó ta đang giúp phụ hoàng bình định dị tộc ở vùng duyên hải Đông Nam, hơn nữa cũng đã phiền chán vô sự sinh can qua, nên không để ý đến.” Nói đến đây, ánh mắt Thiên Chi Dạ lộ ra vẻ hối hận thâm trầm mà vô hạn. “Nếu ta biết hắn là một gã cuồng, tất sẽ không khinh thường sự khiêu chiến của hắn.”
Mạc Cửu nghe vậy, lại liên hệ đến những lời hắn đã nói trên đường đi, trong lòng không khỏi dậy lên một nỗi bất an mãnh liệt.
Tạm dừng một lúc, Thiên Chi Dạ như đang nhớ lại, hoặc là đang bình phục nỗi lòng. Qua một hồi lâu mới nói tiếp.
“Lúc ấy chúng ta cũng không có ý động đến Hội Phổ kinh, chỉ là chuẩn bị dùng phương thức dọn sạch bên ngoài, cô lập bên trong, sau đó có thể không phí một binh một tốt ép chúng quy hàng. Không ai có thể ngờ được, Hiên Viên Vô Thương nhìn thấu chiến lược của chúng ta, lại dám to gan lợi dụng thế lực khắp nơi kiềm chế tình thế, suất lĩnh thiết kỵ Phong Liêu, một mình xâm nhập thẳng vào Hội Phổ kinh.”
“Mục đích của hắn chỉ là muốn bức ta nghênh chiến, lại không ngờ rằng sau khi ta bình định Đông Nam, vì không hợp khí hậu nơi đó mà lâm bệnh nặng, căn bản không kịp hồi kinh.”
Tự thuật lại câu chuyện xưa này, Thiên Chi Dạ giống như rơi vào một cơn ác mộng. Thần sắc ngây ngốc, ly trà nắm trong tay hồi lâu cũng chưa uống đến một ngụm. Mãi đến khi lơ đãng ngước mắt lên, phát hiện Mạc Cửu đã rũ bỏ dáng vẻ lười nhác ngày thường, gần như nín thở chăm chú lắng nghe mình nói, mới chậm rãi hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, khôi phục lại dáng vẻ thong dong.
Vì thế, Hiên Viên Vô Thương sau khi công chiếm được Hội Phổ Kinh – vốn đã suy yếu không chịu nổi một kích, đã dùng thủ pháp ‘Đồ thành’ cực đoan để kɧıêυ ҡɧí©ɧ Thiên Chi Dạ vì đã không tiếp nhận lời khiêu chiến của hắn, khiến cho đế kinh phồn hoa giàu có và đông đúc chỉ trong phút chốc trở thành một đống phế tích. Có lẽ sát nghiệt quá nặng, khi Hiên Viên Vô Thương hủy thành đã bị một con chó giữ thành cắn trúng. Chẳng phải là vết thương nghiêm trọng gì, nhưng hắn vẫn ngã xuống trên đống phế tích do chính tay hắn hủy diệt, rốt cuộc không thể trở về Bắc Vực được nữa.
Chết mang hận, hồn bất an. Sau khi Thiên Chi Dạ thống nhất thiên hạ, Hội Phổ kinh lại vì hàng đêm đều nghe thấy tiếng quỷ khóc, tiếng sát phạt mà không ai dám ở, cuối cùng trở thành một cánh đồng hoang vu.
Lặng im đã lâu, Mạc Cửu mới thong thả và bình tĩnh nói: “Vậy là, ngươi đang muốn nói cho ta biết… Chỗ ta đang ở là một tòa thành ma, đúng không.”
Thiên Chi Dạ nhìn về phía nàng, ánh mắt bi thương.
Lúc này, tiếng gà gáy từ nơi xa xa truyền đến.
******
Thật sự là một tòa thành ma sao? Hay tất cả chỉ là ảo giác của mình?
Mạc Cửu đứng bên hồ nước đầy bèo và những thực vật tạp sinh, nhớ lại cảnh tượng được chứng kiến khi ngồi trên tửu lâu đêm đó, không khỏi hoảng hốt.
Hôm ấy vừa khi gà gáy sáng, Thiên Chi Dạ liền dẫn nàng rời khỏi chỗ đó. Mấy ngày tiếp sau nàng đều nghĩ đến chuyện này, nghĩ đến tòa thành kia cùng với gian tửu lâu trong thành và những cô gái trên thuyền hoa. Rốt cuộc vẫn không thể nhịn xuống được, bèn lần theo con đường nhỏ trong trí nhớ tìm đến nơi đây.
Gió thổi lên những gợn sóng, ánh mặt trời chói chang. Trước mắt chỉ là một cánh đồng hoang vu không có sức sống, làm cho người ta không thể nào liên hệ đến cảnh phồn hoa cẩm tú trước kia.
“Thiên Chi Dạ.” Nàng đột nhiên gọi, biết hắn vẫn luôn đi theo bên cạnh.
Không nghe thấy trả lời.
“Nếu ngươi nói oan hồn đã tán, vì sao nơi này ban đêm vẫn còn xuất hiện Hội Phổ kinh?” Là ma hay ảo giác?
Lời nói của nàng lạc lõng giữa bầu trời xanh lam, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua ngọn cỏ xào xạc.
Thật lâu sau,
“Bởi vì bọn họ không phải oan hồn, mà là cô hồn lưu luyến cảnh phồn hoa khi còn sống, lại không có nơi để về, không có người cúng tế. Ta đã dùng thần lực của Minh Tỳ tạo nên tòa thành hư vô này cho bọn họ, để bọn họ không còn phải trôi giạt khắp nơi… A Cửu, cô nói xem, dân chúng trong thiên hạ này có thể sống những ngày tháng thái bình như thế không?” Thiên Chi Dạ xuất hiện trong đám cỏ hoang, lẳng lặng nhìn Mạc Cửu.
Mạc Cửu ngẩn ngơ, đột nhiên hiểu ra. Thì ra hắn vẫn canh cánh trong lòng cái nguyện vọng mà mình thuận miệng nói bậy. Trong lúc nhất thời, trong lòng lại dấy lên một thứ cảm xúc khó tả.
“Thiên Chi Dạ, hòa thượng trong chùa nhiều như vậy, vì sao ngươi cố tình muốn tìm tới ta?” Nàng vẫn có nghi vấn này. Trước kia lười hỏi, là vì không quan tâm. Hiện tại lại rất muốn biết, chỉ vì, từ khi Thiên Chi Dạ nói bọn họ là bằng hữu, trong lòng của nàng, hắn đã không còn là một sự tồn tại nhỏ bé nữa.
“Bởi vì sinh hồn của họ đã bị câu mất, không thể đυ.ng vào Minh tỳ.” Thiên Chi Dạ đưa ra đáp án.
Mạc Cửu có chút bất ngờ, lại không hỏi thêm nữa mà nghĩ đến một chuyện khác. Nhịn nhẫn một hồi vẫn phải hỏi: “Ngươi… nửa tháng qua vì sao ngươi không xuất hiện?” Vô duyên vô cớ biến mất như vậy, cứ làm cho nàng cảm thấy canh cánh trong lòng.
Không ngờ nàng lại chú ý đến việc này, đầu tiên Thiên Chi Dạ ngạc nhiên, sau đó lại nhịn không được khóe môi cong lên, ngay cả đáy mắt cũng đầy ắp ý cười. Ngước mắt, liền thấy trời xanh mây trắng, cỏ hoang hồ phế đã nhìn quen mấy trăm năm nay bỗng trở nên tốt đẹp lạ thường.
“Cô quan tâm ta ư, A Cửu.” Hắn vạch trần sự thật, trong giọng nói bình tĩnh có lẫn nỗi vui sướиɠ không thể che giấu.
Mạc Cửu mặt nóng lên, lại bộc trực thừa nhận. “Đương nhiên, ngươi đã nói chúng ta là bằng hữu mà.”
Nghe vậy, ánh mắt Thiên Chi Dạ trầm ảm, trong vẻ tươi cười lại xen chút chua xót khó hiểu. “Bằng hữu sao…” Hắn thấp giọng. Khi ánh mắt nghi hoặc của Mạc Cửu chiếu tới, mới dương cao thanh âm, đúng lý hợp tình nói: “Nửa tháng qua ta đi kết bạn.” Trên thực tế hắn luôn ở đây, nhưng vì giúp nàng chữa thương mà âm hồn bị hao tổn, không thể hiện hình. Không nói ra, là vì không muốn làm cho nàng cứ mãi lo lắng về những chuyện đã qua mà thôi.
Kết bạn? Mạc Cửu mê mang ồ một tiếng, cảm thấy có chút không đúng, lại không thể vạch ra là không đúng chỗ nào. Thiên Chi Dạ nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ hiếm có của nàng, nhịn không được cười trộm.
“Thiên Chi Dạ.” Mạc Cửu không phát hiện, lấy lại tinh thần, gọi.
Nghe thấy tiếng gọi của nàng có vẻ rất nghiêm túc, Thiên Chi Dạ quay đầu lại.
“Ngươi… nếu ngày nào đó ngươi phải rời khỏi, nhất định phải nói trước với ta một tiếng.” Tuy rằng mấy ngày nay hắn thường xuyên bầu bạn bên cạnh nàng giống như mấy ngày trước tiết Trung Nguyên, không hề nhắc đến việc sẽ rời đi, nhưng người và ma khác biệt, ngày chia ly sớm muộn gì cũng sẽ đến. Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, nàng liền cảm thấy – một cách khó hiểu, phiền muộn và… không nỡ.
Thiên Chi Dạ trở nên trầm mặc. Hắn đã ở đây mấy trăm năm, vong hồn không ngày không tháng, thời gian tựa hồ như vĩnh viễn không bao giờ tận. Nhưng khi cơ hội giải thoát chân chính đã đến, hắn lại không có cảm giác vui mừng.
Không thể rời bỏ…
Nhưng ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu lắm, là không rời bỏ được vinh quang đã qua cùng tội nghiệt, hay là không thể rời bỏ người bạn mới quen chưa đầy một tháng – Mạc Cửu.
“A Cửu…” Hắn cất tiếng gọi, hơi do dự.
“Gì vậy?” Mạc Cửu đáp, trong lòng lại có chút không yên.
“Nguyện vọng của cô nhất định phải là thiên hạ thái bình sao?” Hắn vốn định hỏi nàng có đồng ý cả đời đều ở lại nơi này cùng hắn hay không, nhưng rốt cuộc vẫn không hỏi.
Mạc Cửu ngạc nhiên, rồi sau đó mỉm cười. “Chỉ là thuận miệng nói thôi, ngươi cũng tin ư?”
Thiên Chi Dạ nhẹ nhàng thở ra. “Trước khi giúp cô đạt thành nguyện vọng, ta sẽ không rời đi.” Hắn biết đây chỉ là lấy cớ, nhưng quan hệ giữa hai người bọn họ, hình như cũng chỉ có thể dựa vào cái cớ này mà thôi.
“Thật ư?” Mạc Cửu mừng rỡ, nhưng rất nhanh liền bị một nỗi cô đơn thay thế, dù sao cũng chỉ là tạm thời mà thôi. “Nếu nguyện vọng của ta là…” Nàng muốn nói ra để hắn ở lại mãi nơi này, nhưng đột nhiên nghĩ vậy có phải là hơi ép buộc quá không? Nếu hắn không cam tâm tình nguyện, cho dù ở lại thì có ý nghĩa gì?
Đang lúc nàng còn chần chờ, Thiên Chi Dạ đã lên tiếng cắt ngang. “Không vội, cô cứ suy nghĩ cho kỹ rồi nói sau.” Vừa dứt lời liền xoay người bỏ đi.
Bước chân hắn vẫn như cũ, tao nhã thong dong như nước chảy mây trôi, nhưng bóng dáng kia nhanh chóng đi xa lại làm cho người ta sinh ra cảm giác hốt hoảng, muốn chạy theo.
“Này, Thiên Chi Dạ…” Mạc Cửu ảo não, hô một tiếng, nhưng người đã đi xa, làm sao gọi trở về.
“Ta nghĩ xong rồi.” Nàng thở dài, bất đắc dĩ thấp giọng, sau đó lặng lẽ để gió cuốn đi.
Tạm thời… thì cứ tạm thời đi.
Trên con đường núi trở về chùa, Mạc Cửu nhìn thấy Thiên Chi Dạ đã đi mà quay lại, thần sắc ngưng trọng.
“Bây giờ không thể trở về.” Hắn dùng một tay kéo Mạc Cửu vào trong rừng cây bên cạnh, trầm giọng nói.
Trong lòng Mạc Cửu liền có dự cảm chẳng lành. “Sao vậy?”
“Có quan binh chiếm chùa.”
Tuy vẻ mặt Thiên Chi Dạ vẫn bình tĩnh như thường, nhưng Mạc Cửu vẫn nghe ra sự tức giận ẩn trong giọng nói của hắn. Nàng giật thót, phản xạ tính chụp vào cánh tay hắn. “Chẳng lẽ…” Câu nói kế tiếp lại vì động tác chụp bị hẫng mà đột ngột bỏ lửng.
Hai người không nói gì, nhìn nhau, cùng nhìn ra sự uể oải và mất mát trong ánh mắt nhau. Thiên Chi Dạ tuy rằng dựa vào mấy trăm năm tu lành, âm hồn có thể hiện ra hình dáng cho Mạc Cửu nhìn thấy, cũng có thể cầm nắm sự vật, nhưng hắn vốn chỉ là một hồn phách, không phải thực thể. Mạc Cửu tất nhiên không thể đυ.ng chạm vào được.
Thiên Chi Dạ hồi phục lại tinh thần trước, thản nhiên nói: “Sát khí quá nặng, ta không thể tới gần. Tình huống cụ thể thế nào vẫn còn chưa rõ lắm, nhưng hiển nhiên ý đồ đến chùa không tốt.”
Mạc Cửu trầm ngâm, “Ta muốn đi xem thử, không biết các hòa thượng có bị nguy hiểm gì hay không.” Nàng lo lắng cho tiểu Giới Trần.
Thiên Chi Dạ nghe vậy dừng lại, một lát sau mới chậm rãi nói. “Có hai hòa thượng đã bị gϊếŧ, thi thể nằm ngay trước cổng chùa.” Hắn không nói rõ, hai hòa thượng kia bị chém đứt hai tay, sau cùng mới một đao đâm thẳng vào tim mà chết. Nhìn ra được, dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, tất muốn ép hỏi chuyện gì.
Trong lòng Mạc Cửu chấn động, run run dựa người vào thân cây bên cạnh, hít sâu vài hơi mới khống chế được cảm xúc.
“Tiểu Giới Trần, tiểu Giới Trần hắn…” Nàng hỏi, cơ hồ không ra tiếng, sợ hãi cái đáp án mà có lẽ mình sẽ không thể chấp nhận.
“Không có hắn.” Thiên Chi Dạ đáp, biết nàng cùng tiểu Giới Trần rất thân thiết, cho nên trả lời không chút chần chờ.
Mạc Cửu mới hòa hoãn, tỉnh táo lại.
“Ta sẽ lẻn vào chùa theo cổng sau… Đao còn ở hậu viện.” Nàng nhìn qua Thiên Chi Dạ, ánh mắt lạnh băng và sắc bén đã lâu không thấy. “Ngươi ở bên ngoài chờ ta.”
Thiên Chi Dạ không nói gì, không biết đang suy nghĩ điều gì. Mạc Cửu chuyển thân đi ngay, đi được vài bước lại quay đầu, cười nói: “A Dạ, nếu… sau chuyện lần này, ta nghĩ, hẳn là ta có thể theo huynh học chơi cờ.” Lời vừa dứt, thân hình đã thoăn thoắt như một con báo, lủi vào trong rừng sâu, đi thẳng về phía con đường lên núi.
Hẳn là ta có thể theo huynh học chơi cờ! Nhìn theo bóng dáng nàng biến mất trong rừng, Thiên Chi Dạ có một lát tim đập nhanh và loạn nhịp. Thời gian trước tiết Trung Nguyên, hắn suốt ngày đeo bám, không tiếc dùng thỏ con để hối lộ chỉ vì muốn dạy nàng học chơi cờ, sau đó giúp mình vượt qua những ngày tháng dông dài nhàm chán. Nàng luôn tỏ ra không có hứng thú, chưa từng nghĩ đến hôm nay lại nói như vậy. Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên nàng không gọi đầy đủ toàn bộ họ tên của hắn.
Là vì biết cơ hội sống sót trở ra rất ít ư! Nghĩ đến đây, hắn không khỏi mỉm cười, đuổi theo. Hắn làm sao có thể để cho nàng xảy ra chuyện gì được?
Ngay khi bờ tường phía sau chùa tiến vào tầm mắt, Mạc Cửu chấn động, dưới chân bước loạn, ngay lập tức quỳ rạp xuống đất.
Cháy rồi!
Khói đặc nổi lên bốn phía, ngút lên tận trời. Cả ngôi chùa đều chìm trong bão lửa hung tàn.
Tiểu hòa thượng! Trái tim Mạc Cửu gần như tê liệt, sử dụng cả tay lẫn chân bò lên núi. Dường như thời gian bị quay ngược trở lại, nàng như nhìn thấy hình ảnh đứa trẻ bị một con chó to lớn cắn xé, nằm sõng soài trước mặt, trong tay còn nắm chặt một đĩa cơm thịt băm trộn canh thừa, hai mắt vô thần nhìn lên trời cao, miệng vẫn đang thì thào gọi ‘Nhị tỷ’.
Đệ đệ chờ ta… Đệ đệ…
“A Cửu! Chờ một chút…” Thiên Chi Dạ thấy tình huống không đúng, muốn gọi nàng lại. Nhưng nàng giống như không hề nghe thấy, tốc độ không chậm lại mà còn tăng nhanh. Mấy bụi cây bụi gai liên tục ngăn cản phía trước đều bị nàng đẩy giạt ra. Nàng bị cào xước cả mặt cả tay mà cũng không hay biết.
“A Cửu!” Thiên Chi Dạ hoảng hốt, lắc mình che ở trước mặt nàng. Mạc Cửu làm như không thấy, thẳng tắp đi xuyên qua hắn. Thân thể Thiên Chi Dạ nhoáng lên một cái, hình dáng trở nên có chút mơ hồ, phải mất một lúc mới khôi phục bình thường được.
Mạc Cửu đã chạy đến phần đất trồng rau phía sau chùa. Phòng bếp cũng bị cháy, lửa khói thiêu đốt sinh ra nhiệt độ cao, nướng mặt nàng bỏng rát. Ngay cả suy nghĩ lo lắng nàng cũng không cần, múc hai ba gáo nước xối lên toàn thân rồi chạy vào trong viện.
Không có ai, hoàn toàn chẳng gặp được người nào. Giữa ánh lửa bốc cao, chỉ có một mình nàng lo lắng bồn chồn chạy vòng quanh chùa tìm kiếm.
Thiên Chi Dạ đuổi theo phía sau nhìn bóng dáng cô độc của nàng, trong lòng đột nhiên đau đớn đến mức khó hiểu.
“A Cửu, Minh tỳ.” Hắn hô to. Xuất Minh tỳ, phong vân động. Trận đại hỏa này phải dùng thiên vũ (nước mưa trên trời)mới có thể giải trừ.
Mạc Cửu thoáng cứng đờ, đột nhiên tỉnh táo lại, không rên tiếng nào đã quay đầu chạy tới hậu viện.
Hậu viện cháy không lớn, cả vườn hoa mẫu đơn đều mảy may vô sự, xanh tốt làm cho lòng người tâm bình khí hòa. Cửa phòng đóng chặt, thỏ con đang nằm trên giường ngủ say, vẫn giống như lúc nàng đi khỏi, bên trong không có dấu vết có ai từng tìm đến. Mạc Cửu nhanh chóng tìm thấy chiếc hộp chứa Minh tỳ được giấu ở đầu giường, lập tức muốn mở ra.
“A Cửu, cô không khống chế được nó đâu.” Thiên Chi Dạ ngăn cản nàng. Minh tỳ chính là một lực lượng hắc ám, người không khống chế được nó sẽ bị nó khống chế ngược lại. Đây cũng chính là nguyên nhân trước giờ hắn vẫn không cho phép Mạc Cửu mở nó ra.
Mạc Cửu nhíu mày, nhìn về phía hắn. “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Cô có tin ta không?” Thiên Chi Dạ hỏi rõ ràng.
Mạc Cửu giật mình, đại khái cũng đã đoán ra được ý tứ của hắn, lập tức cũng không do dự, gật đầu nói. “Được, thân thể cho huynh mượn!” Dứt lời liền nhắm mắt lại.
Thiên Chi Dạ khẽ thở dài, cúi đầu phủ lên người nàng. Tâm tình cũng vô cùng phức tạp, không biết nên mừng vì được nàng tín nhiệm, hay nên tức giận khi thấy nàng vì lo lắng cho sự an nguy của Giới Trần mà mất đi lý trí, dấn thân vào nguy hiểm. Nhưng khẳng định một điều, có thể chia sẻ được nỗi lo lắng trong lòng nàng, so với việc chỉ đứng bên cạnh mà nhìn thì tốt hơn rất nhiều.
******
Đồng dạng bạch mã, đồng dạng ngân thương, đồng dạng trời đất mất sắc, mưa như trút nước.
Khi Thiên Chi Dạ cưỡi bạch mã xuất hiện trước mặt đám quan binh đang bị bóng đêm đột ngột bao trùm làm cho mất đi phương hướng, hắn vui mừng phát hiện ngoại trừ hai thi thể bị treo ngoài cổng chùa ra, bảy hòa thượng còn lại đều bình yên vô sự.
Chỉ liếc mắt một cái, hắn đã có thể nhìn nhận tất cả tình huống của đối phương. Hai mươi tên, có lẽ là cấm vệ quân. Ánh mắt mỗi người đều trầm tĩnh và tàn nhẫn, hiển nhiên là hạng người tâm địa ác độc khôn lường. Đối với trận mưa to cực độ kỳ quái cùng với sự xuất hiện của Thiên Chi Dạ, bọn họ tỏ ra bình tĩnh khác hẳn người thường.
“Ngươi là kẻ nào?” Tên thủ lĩnh dáng vẻ cường tráng quát lạnh, đồng thời, những tên khác phía sau đã rút binh khí ra, sẵn sàng trận địa đón quân địch.
Thiên Chi Dạ lạnh lùng quét mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Những hòa thượng trong chùa này không tranh thế sự. Các ngươi lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn sát hại vô cớ, hiển nhiên cũng không phải là hạng người lương thiện. Cho thấy xem tướng mà đoán tính người quả cũng không uổng công.” Hắn vừa nói vừa thúc bạch mã đi thong thả đến trước mặt đám người kia, từ trên cao nhìn xuống bọn họ như đang nhìn một đống phế thải.
Đám người kia nghe vậy liền giận dữ, nhưng chưa có hành động gì thì lão hòa thượng Tuệ Minh nãy giờ vẫn ngồi khoanh chân, mặc kệ là cưỡng bức hay dụ dỗ gì vẫn cứ thấp giọng niệm Phật, đột nhiên lên tiếng.
“Ngã Phật từ bi, thí chủ nên tránh tái tạo sát nghiệp.” Mọi người ghé mắt nhìn. Ngoại trừ Thiên Chi Dạ, những người khác đều không biết lão đang muốn nói lời này với ai.
“Khá khen cho cái đồ cuồng vọng! Ta cứ gϊếŧ hại lũ tăng nhân này đó, ngươi làm gì được ta?” Tên thủ lĩnh kia giận dữ mà cười, đột nhiên rút đao bổ về phía vị hòa thượng đứng cách y gần nhất.
“Điện hạ cứu mạng…” Hòa thượng kia vốn luôn bất an, thấy thế thần sắc đột biến, bật thốt lên kêu cứu.
Chúng tăng nghe vậy thì đồng loạt biến sắc, nhưng thấy ngân quang chợt lóe, ‘Choảng’ một tiếng, thanh đao của tên thủ lĩnh đã bị đánh văng ra, lại hoàn hồn. Mũi thương trong tay Thiên Chi Dạ đã điểm ở ngay cổ họng tên thủ lĩnh. Chỉ cần nhích xuống nửa phần, tất nhiên đã có thể xóa bỏ tính mạng của y.
Không ai thấy hắn ra thương như thế nào, cũng không ai cảm thấy sát khí sắc bén bao nhiêu. Hắn cầm thương với tư thái tùy ý đến mức giống như tên thủ lĩnh kia tự đưa cổ ra cho hắn chỉ thương vào vậy.
Trong lúc nhất thời, không khí ngưng trệ tới cực điểm.
“Tường Long Kính, hóa ra là hậu nhân của Tuyết Ngân.” Thiên Chi Dạ nở một nụ cười, thở dài. “Thật sự là thế hệ này không bằng được thế hệ trước. Không ngờ, đường đường là ngự tiền thị vệ mà lại đến nơi núi hoang rừng dã này làm phiền đến cả hòa thượng sao?”
Tuyết Ngân là một trong hai đại thị vệ của Thiên Chi Thánh Hùng. Sau khi Thiên Chi lập nước, vì có công hộ chủ, y được phong làm thống lĩnh ngự tiền thị vệ, đặc biệt ân chuẩn chọn người kế thừa chức vị. Tường Long Kính là tuyệt học độc môn của y. Tên thủ lĩnh kia làm như tùy ý chém xuống một đao, thật ra đã dùng đến Tường Long Kính. Có thể thấy được, y cũng không dám khinh thường Thiên Chi Dạ. Nhưng không ngờ lại bị Thiên Chi Dạ dễ dàng phá chiêu, còn bởi vậy mà bị nhìn ra lai lịch.
Nghe đối phương nói ra lai lịch bản thân, y bỏ qua sự kinh hãi lúc đầu, ngạo nghễ nói: “Đã biết thân phận của bản thống lĩnh, còn không lấy thương của ngươi ra, muốn tạo phản sao?”
Thiên Chi Dạ cười rộ lên khinh thường, cũng thu hồi ngân thương, đặt tà tà bên chân. “Ngươi không nói ta cũng biết, chắc hẳn các ngươi đến đây là vì Dạ Lăng.” Trừ chuyện đó ra, hắn không thể nghĩ ra được cái gì đáng để cho bọn chúng phí công ép hỏi mấy hòa thượng này. Nhưng lại nghĩ, ngay cả đương kim hoàng thượng cũng không biết. Xác thực là không ai biết được lối vào Dạ Lăng nằm ở đâu, cho dù có là chúng tăng hộ lăng cũng vậy.
Nghe hắn nhắc đến Dạ Lăng, đầu tiên sắc mặt của tên thủ lĩnh biến đổi, sau đó đột nhiên dịu xuống. “Ngươi có biết Dạ Lăng?”
“Nào chỉ có biết không đâu.” Thiên Chi Dạ cũng ôn hòa đáp lại, không còn thấy sát khí lúc ban đầu. “Ta còn có thể dẫn các ngươi đi. Nhưng mà…” Tiếng mưa rơi ào ào, âm cuối của hắn biến mất trong bóng tối.
“Nhưng cái gì?” Rốt cuộc cũng nghe được tin tức về Dạ Lăng, tên thủ lĩnh kia lại có vài phần thiếu kiên nhẫn, tiến lên trước một bước, vội hỏi.
Thiên Chi Dạ cười lạnh, “Hòa thượng của ta cũng không thể chết oan như vậy được, lấy mạng đổi mạng đi.”
Lời hắn vừa nói ra, toàn bộ tăng nhân không khỏi chắp tay chữ thập, thấp giọng niệm A di đà Phật, hiển nhiên là muốn sửa lại tội chết. Ánh mắt trong suốt của Tiểu Giới Trần dừng lại trên người hắn, tràn ngập nghi hoặc.
Tên thủ lĩnh kia biến sắc. “Làm sao ta biết được lời ngươi nói có phải là thật hay không?”
“Ngươi có thể không tin.” Thiên Chi Dạ quay đầu nhìn về phía chùa chiền bên dưới, phát hiện ngọn lửa đã được dập tắt, liền bỏ Minh tỳ vào hộp. “Muốn lấy mấy cái mạng nhỏ của các ngươi, đối với ta mà nói, là chuyện dễ như trở bàn tay. Ta chỉ không muốn làm cho mũi thương của ta lại nhiễm máu tanh mà thôi.”
Mưa tạnh mây tan, không khí chết chóc đang bao phủ lên tất cả cũng theo đó mà tiêu tán. Ánh sáng mặt trời chiếu lên những táng cây ướt sũng, trông vô cùng đáng yêu.
Lúc này, tên thủ lĩnh kia mới nhìn rõ dung mạo của Thiên Chi Dạ, không khỏi hơi hơi giật mình. Làm thế nào cũng không thể tưởng được dung mạo đối phương lại bình thường như vậy. Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, y mới nói: “Ta muốn nhìn thấy chỗ đó trước.”
“Có gì không thể.” Khóe mọi Thiên Chi Dạ hiện lên nét trào phúng khó tả. “Ngươi thả tất cả hòa thượng ra trước đã.” Hắn biết, bất luận có tìm được Dạ Lăng hay không, những tên này đều sẽ không bỏ qua cho hắn. Nhưng hắn không có ý định để cho bọn chúng sống sót rời khỏi chướng sơn.
Tuy rằng vẫn mang ý xấu, nhưng cả hai bên đều thối lui từng bước, chung trí đạt thành hiệp nghị.