Chương 4: Vạch trần thân phận, cứu cá heo con
Hoàng Dược Sư núp trong chỗ tối gần đó, chờ nàng đi rồi, mới bước lại chỗ nàng vừa lên bờ, nhất thời không biết nên phải làm như thế nào.
Nàng thế nhưng không phải người, mà là loài cá, bất quá lúc nãy con cá voi kia còn đưa cho nàng một viên dạ minh châu, xem thái độ của con cá voi kia đối với nàng, dường như nàng có quyền lực rất cao, rốt cuộc là thần hay là yêu, tuy rằng nghe không hiểu bọn họ nói cái gì, nhưng là Hoàng Dược Sư nhìn thấy hành động thân mật của bọn họ, thật sự rất chói mắt, trời ạ, chẳng lẽ mình lại yêu phải một con nửa người nửa cá.
Suy nghĩ trong đầu cuồn cuộn không ngừng, chẳng những không nghĩ ra mà còn rối loạn hơn, vậy vì cái gì nàng muốn tới đảo Đào Hoa, nàng cũng không phải không có chỗ để đi giống như nàng nói, nếu nàng là thần hoặc yêu, ở trong đảo Đào Hoa cũng không có thứ gì nàng cần, vì cái gì muốn tới chỗ này đâu? Một đống câu hỏi tràn ngập trong đầu. Khó trách nàng không ăn cái gì cả, tất cả đồ ăn trên đảo Đào Hoa đều làm bằng cá, nàng như thế nào sẽ ăn thịt đồng loại của mình đâu. Khó trách lúc đầu nàng không thể đi được, nhất định là vì không quen với việc đi bằng hai chân. Nhiều lắm câu hỏi được vạch trần, càng nhiều nỗi băn khoăn lại vọt tới.
Ờ bờ biển thổi Bích Hải Triều Sinh khúc một đêm, cho đến khi chính mình mệt mỏi không chịu nổi, lúc này Hoàng Dược Sư mới sắc mặt tái xanh rời đi.
——— Phân cách tuyến ———
– Mạc tỷ tỷ, hôm qua tỷ đi đâu vậy, mọi người đều tìm tỷ khắp nơi. – Sáng sớm Hoàng Dung đã chạy đến phòng khách, phát hiện Mạc Lệ Á đang ngủ say trên giường, không khỏi nũng nịu nói.
– Tiểu Dung Nhi a! Tỷ đâu có đi đâu, chỉ là dạo quanh đảo một chút, thật xin lỗi, làm muội phải lo lắng rồi. – Mạc Lệ Á khẽ cười nói.
– Làm người ta lo lắng cả một đêm, tỷ muốn bồi thường muội như thế nào a! – Hoàng Dung chu miệng nói.
– Vậy tỷ kể cho muội nghe một chuyện xưa rất xinh đẹp có được không? – Mạc Lệ Á một tay sủng nịnh vuốt ve đầu Hoàng Dung, một tay ôm nàng vào ngực.
– được được, tỷ mau kể đi.
– Ở chỗ biển sâu nhất, nước vừa xanh, vừa trong như vậy. Giống như ngọc lưu ly sáng ngời trong đêm tối. Hải vương có bảy* nữ nhi, các nàng đều rất xinh đẹp, nhưng chỉ có tiểu mỹ nhân ngư thứ út mới là mỹ lệ nhất. Các công chúa đều giống nhau, các nàng không có chân, dưới thân thể bọn họ là một đuôi cá. – Mạc Lệ Á chậm rãi kể chuyện “nàng tiên cá”.
*(conver viết là sáu chị em, nhưng mà theo ta biết truyện nàng tiên cá là bảy mà, thôi thì để bảy vậy)
– Mỹ nhân ngư, các nàng thật sự xinh đẹp như vậy sao, nửa trên là người, nửa dưới là cá, kia cũng thật kỳ quái. – Hoàng Dung kinh ngạc nói.
– Đúng vậy, là có chút kỳ quái, nhưng là ở dưới biển cũng không kỳ quái a, các nàng đều rất thiện lương xinh đẹp.
– Kia sau đó đâu?
– Đừng có gấp, chậm rãi nghe tỷ nói, chờ lúc các nàng vừa tròn mười lăm tuổi, đã được chấp nhận cho lên mặt biển. Các nàng ai cũng không giống vị muội muội nhỏ tuổi mong ước đi mặt biển, mong ước nhiều như vậy, mà nàng lại phải chờ đợi lâu nhất… Cuối cùng tiểu mỹ nhân ngư cũng đến mười lăm tuổi… Nàng nghe tiếng tiếng chiếc thuyền vỡ vụn ra, vách gỗ thô dày cũng đánh đến tan nát, cột buồm thuyền bị bẻ gãy ở giữa như là cỏ lau… Nàng cứu lên hoàng tử đã muốn ngất xỉu, cũng yêu phải hắn… Sau khi trở về biển, nàng không quên được hoàng tử tuấn mỹ kia. Bởi vậy nàng lén lút hao hết sức lực để tìm được mụ phù thuỷ, dùng giọng nói để đổi được hai chân người phàm, mụ phù thuỷ nói với nàng, nếu hoàng tử cưới người khác, nàng sẽ biến thành bọt biển trên mặt nước… Nàng đi tới bên người hoàng tử… Ngày mai hoàng tử sẽ cưới người khác… Năm vị tỷ tỷ của nàng cắt hết tóc giao cho mụ phù thuỷ, đổi lấy một con dao nhỏ. Chỉ cần ở lúc mặt trời còn chưa mọc, lấy nó đâm vào tim hoàng tử. Máu chảy tới trên chân nàng liền có thể khôi phục hình dạng người cá, trở lại đáy biển, vẫn có thể sống được hơn ba trăm năm nữa… Cuối cùng tiểu mỹ nhân ngư buông tha cho, nàng hướng về phía ánh sáng mặt trời giơ lên cánh tay, lần đầu tiên cảm thấy nước mắt muốn chảy ra… Nhìn đến hoàng tử cùng tân nương xinh đẹp của hắn, chính mình biến thành bọt biển trên mặt nước… – Mạc Lệ Á dùng giọng nói đặc biệt trầm thấp mà ôn nhu kể chuyện xưa xinh đẹp nhất dưới đáy biển.
Hoàng Dung nghe được rơi lệ đầy mặt nói:
– Tiểu mỹ nhân ngư thật đáng thương, cái hoàng từ kia thật đáng ghét.. ngô…
Mạc Lệ Á ôm chặt Hoàng Dung, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, nói:
– Đây chỉ là một cái chuyện xưa, muội không cần đau lòng như vậy, có thể yêu được một người, vì hắn mà chết đi, đó cũng là hạnh phúc của tiểu mỹ nhân ngư a! Đừng khổ sở nữa.
– Mạc tỷ tỷ, hôm nay tỷ ra bờ biển với muội, chúng ta cùng đi tìm xem có mỹ nhân ngư hay không đi.
– Được, chúng ta cùng đi bờ biển tìm xem, có mỹ nhân ngư trong chuyện xưa hay không. – Mạc Lệ Á đồng ý cười nói.
——— Phân cách tuyến ———
Vừa đến bờ biển, Mạc Lệ Á chợt nghe tiếng kêu cứu, nàng vội vàng lôi kéo Hoàng Dung chạy tới, nguyên lai là một con cá heo bị mắc cạn, khó khăn giãy dụa trên bờ cát.
– Mạc tỷ tỷ, nó bị sao vậy? – Hoàng Dung nhìn Mạc Lệ Á lẩm bẩm trong miệng, lại nghe không hiểu, không khỏi nóng vội hỏi.
– Tiểu Dung Nhi, nhanh đi tìm người đến, thuận tiện lấy cái lưới đánh cá lại đây, phải nhanh. – Mạc Lệ Á vội vàng phân phó nói.
Hoàng Dung không chiếm được đáp án, đành phải dùng khinh công đi tìm phụ thân cùng ách nô đến hỗ trợ. Mạc Lệ Á hát lên khúc ca dao chúc phúc làm giảm bớt cơn đau đớn của cá heo.
– Sao lại thế này? – Hoàng Dược Sư là người thứ nhất tới rồi, nhìn nước biển mạnh mẽ đánh về phía bờ cát, cá heo đã muốn tỉnh lại, đang nói cái gì đó cùng Mạc Lệ Á.
– Đã lấy lưới đánh cá lại đây chưa? – Mạc Lệ Á lo lắng hỏi.
– Sắp tới rồi, nó bị sao vậy?
– Nó sắp sinh con, lúc nãy sức lực đã dùng hết, bị sóng biển đánh dạt vào bờ cát, sau khi sóng biển lui lại, nó đã bị mắc cạn. – Mạc Lệ Á không có ngẩng đầu, chỉ là nhanh chóng giải thích một chút.
– Đến đây đến đây. – Hoàng Dung mang theo vài ách nô, cầm không ít lưới đánh cá đến.
– Mau nâng nó lên, đặt vào lưới đánh cá, chậm rãi thả vào nước biển. – Mạc Lệ Á vừa dứt lời, Hoàng Dược Sư liền mang theo ách nô cẩn thận mở lưới đánh cá ra, nhẹ nhàng đặt cá heo vào trong lưới, hợp lực đem nó nâng xuống biển lớn.
– Mạc tỷ tỷ, như vậy là được rồi sao? – Hoàng Dung lo lắng hỏi.
– Này, có thể giúp tỷ một việc sao, tỷ tỷ muốn xuống nước xem nó, bất quá phải cởi bỏ y phục, muội ngăn cản mọi người, đừng làm cho họ tới gần, có được không? – Mạc Lệ Á lo lắng nói.
– Muội đi cùng với tỷ.
– Không được, muội còn nhỏ, không thể ở dưới nước trong một thời gian dài. – Mạc Lệ Á uyển chuyển từ chối ý tốt của nàng.
– Ta đi cùng ngươi, Dung Nhi, mang theo những người khác rời khỏi bãi biển, không có sự cho phép của ta, ai cũng không thể tới gần, các ngươi đều lui ra đi. – Hoàng Dược Sư mạnh mẽ không cho nhiều lời nói, ách nô lôi kéo Hoàng Dung đang bất mãn nhanh chóng rời đi.
– Không cần, tự ta đi là được. – Mạc Lệ Á giãy dụa nói.
– Chuyện của ngươi ta đã biết hết, cho nên, không cần phải giấu diếm. – Hoàng Dược Sư bình tĩnh nhàn nhã cởi y phục, l*иg ngực cường tráng, làm Mạc Lệ Á nhìn thấy không biết làm sao mới tốt.
– Ngươi như thế nào biết được?
– Tối hôm qua nhìn thấy, ta đi xuống chờ ngươi. – Hoàng Dược Sư không chờ nàng trả lời đã nhảy xuống nước, Mạc Lệ Á đành phải cởi bỏ y phục, thân thể trần trụi, hai chân vừa dính nước biển liền biến trở về đuôi cá bảy màu, nàng rất nhanh đã tìm được cá heo đang sinh nở, Hoàng Dược Sư vuốt ve bụng cho nó, nước ối chảy ra từ bụng, xem ra đã sắp sinh. Chỉ là dường như cá heo đã dùng hết sức lực, không thể lại chống đỡ được, Mạc Lệ Á chưa từng trải qua chuyện như vậy, nhất thời cũng không biết nên làm như thế nào mới tốt.
– A… Ngô… A… Ngô… – Mạc Lệ Á dùng giọng ca ôn nhu nhất, hát chúc phúc đối với sinh mệnh mới, từ xa không ít cá heo cùng cá voi bơi tới.
– Mạc Lệ Á công chúa, đây là làm sao vậy? – Đạt Lễ vội vàng bơi tới.
– Nó có chút khó sinh, lúc nãy còn bị mắc cạn ở bãi biển, giãy dụa đến không còn sức lực, cho nên, ta không biết nên làm cái gì bây giờ. – Mạc Lệ Á thương tâm nói, nàng xem sau khi nước ối bị vỡ, máu bắt đầu chảy ra.
– Đây là khảo nghiệm tàn khốc của biển lớn, nếu không có cách nào tự mình giải quyết, như vậy chỉ có thể là chết, công chúa thiện lương của chúng ta, đừng khổ sở. – Đạt Lễ không thể làm gì nói.
– Mau tới đây. – Hoàng Dược Sư hô.
– Làm sao vậy?
– Xem ra con cá heo này đã muốn không được, chúng ta chỉ có thể cứu đứa con trong bụng nó.
– Bất luận như thế nào cũng phải cứu sống chúng nó.
Hoàng Dược Sư không có trả lời, dù sao hắn cũng chưa từng đỡ đẻ giúp cá heo qua, chỉ có thể sờ soạng, dùng ngân châm luôn mang theo bên mình kí©ɧ ŧɧí©ɧ huyệt vị đau đớn của cá heo, làm cho nó thanh tỉnh, dùng mạng của mình kéo dài sinh mệnh cho đời sau. Sau khi lặp lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ vài lần, rốt cục sau một lần dùng sức, nhìn rất nhiều máu tươi mang theo đuôi cá xuất hiện, theo máu chảy càng ngày càng nhiều, toàn bộ tiểu bảo bảo cá heo cũng đi ra, cá heo mụ mụ lại dần dần chìm xuống đáy biển, mọi người đều biết, nó kiên cường hoàn thành sứ mệnh, đem sinh mệnh đưa cho cục cưng của chính mình, tiểu cá heo đáng yêu còn đang bơi lòng vòng, cố gắng quen thuộc nước biển lần đầu đối mặt.
Hoàng Dược Sư đã muốn hao hết nội lực, đành phải trồi lên mặt nước trước, Mạc Lệ Á thương cảm nhìn cá heo mụ mụ đang chìm xuống.
– Mạc Lệ Á công chúa, trăm ngàn lần đừng khổ sở, này đối với nó là quang vinh lớn nhất, cục cưng của nó sẽ sống sót thay nó. – Đạt Lễ an ủi nói.
– Xin mọi người mang nó đi biển sâu, tiểu cá heo này, ta muốn đích thân nuôi nấng. – Mạc Lệ Á ôm tiểu cá heo còn đang chơi đùa, kiên định nói.
– Dạ, vậy Đạt Lễ xin cáo lui trước. – Đạt Lễ mang theo chúng cá heo, nâng cá heo mụ mụ đã muốn mất hết sức lực mà chết trên đầu, bơi về phía biển sâu nhất, đàn cá voi cũng chầm chậm bơi ra.
Nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, Mạc Lệ Á mang theo tiểu cá heo không hiểu thế sự (chuyện đời) nổi lên mặt biển.
Hết