Mỹ Nhân Ốm Yếu Dựa Vào Thông Linh Bạo Hồng Ở Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 25: Nấu canh

Editor: Trâm Rừng

Hạ Lôi tìm một vị trí tốt cách Tạ Nghị hơn mười mét, sau đó đi tìm một ít lá khô dễ cháy quanh rừng, lấy đá lửa ra thuần thục nhóm một đống lửa.

Hôm nay, ngoài mấy quả dại đã ăn vào buổi sáng ra thì cả hai đều không ăn gì. Hạ Lôi từ trong ba lô lấy ra một con sóc buổi sáng săn được, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta đi một vòng xem có săn được con mồi nào không."

Diệp Tả Hữu đang định đứng dậy đi theo hắn thì Trương Minh đi tới nói: “Hôm nay các ngươi chưa ăn gì phải không?” Hắn đưa một đồ vật được gói bằng lá cây về phía trước: “Đây là dê núi mà chúng tôi săn được sáng nay.”

Diệp Tả Dữu theo bản năng liếc nhìn Tạ Nghị.

Tạ Nghị đột nhiên quay đầu đi. Hắn mới không thèm quan tâm bọn họ!

Diệp Tả Dữu tiếp nhận thịt dê núi rồi nói cảm ơn.

Lúc này Hạ Lôi lấy đồ vật của người khác nên ở trong thế yếu, cũng không nói gì. Hắn nhặt chân dê núi lên, hỏi nguồn nước ở đâu sau đó tự mình đi xử lý thức ăn. Một lúc sau, Hạ Lôi quay lại với hai ấm nước suối cùng chân dê đã được xử lý sạch sẽ.

Ngọn lửa đã cháy rực, ngay lúc Hạ Lôi đang chuẩn bị xiên toàn bộ đùi dê lên nướng thì Diệp Tả Hữu ngăn cản hắn: "Ngươi có thể lấy xương dê ra được không?"

Đối với một thợ săn có kinh nghiệm thì đây giống như một bữa ăn sáng. Rất nhanh, Hạ Lôi liền lấy ra một khúc xương dê hoàn chỉnh.

Diệp Tả Dữu đổ một ấm nước vào nồi rồi cho xương dê vào.

“Nấu canh hả?” Hạ Lôi hỏi.

Diệp Tả Dữu gật đầu, lấy nấm linh chi mà cậu vừa hái ra. Cậu đã hấp thu toàn bộ linh khí trong Linh Chi, hiện tại chỉ là một đám Linh Chi bình thường. Nhưng dù vậy thì bọn họ cũng không thể ăn quá nhiều, Diệp Tả Dữu chỉ cắt hai cái vào canh sau đó bỏ phần còn lại vào ba lô.

Diệp Tả Dữu không thêm quá nhiều gia vị vào món canh, chỉ thêm một chút muối. Sau đó cậu lại đi tìm xung quanh một số loại nấm có thể sử dụng được cho vào hầm chung. Ngọn lửa nhanh chóng đun sôi nước, mùi thơm của thịt dê bọc trong vị thơm ngon của nấm linh chi ập thẳng vào trước mặt.

Món đùi dê nướng của Hạ Lôi cũng sắp chín, cuối cùng rắc gia vị BBQ do Diệp Tả Hữu mang đến, mùi thơm lập tức kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác của mọi người.

Trương Minh bên kia không khỏi nuốt nước miếng nói: "Bọn họ thế mà mang theo gia vị BBQ, ta thật không ngờ tới."

"Thơm quá." Lý Phong nhìn thịt dê ở trong tay mình, bắt đầu tự hỏi: "Ta đi xin bọn họ một ít gia vị, chắc bọn họ sẽ không từ chối đâu ha?"

Tưởng Mông là người đầu tiên đứng lên: “Đi hỏi thử liền biết.”

Ba người cùng nhau đứng lên, Tạ Nghị cũng không có ngăn cản, chỉ có thể trừng mắt nhìn bọn họ. Một lúc sau, ba người quay lại với món thịt dê đã được tẩm gia vị BBQ, đồng thời cũng xin một ít cho Tạ Nghị.

Chân dê nướng giòn được phủ một lớp dầu thì là và ớt bột, màu sắc vàng óng, tươi sáng, hương vị thơm ngon đến khiến người ta phải chảy nước miếng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thèm ăn. Lời từ chối của Tạ Nghị quanh quẩn hai lần trong cổ họng, cuối cùng cũng không nói ra.

Bốn người ăn một đống thịt dê đến vô cùng thỏa mãn.

Tạ Nghị nhịn không được hỏi: “Tên to con bên đó mang theo gia vị BBQ này tới hả?” Ý của hắn là ám chỉ Hạ Lôi.

Trương Minh nói: "Người ta tên là Hạ Lôi, còn người kia tên là Diệp Tả Dữu. Người mang theo thứ này là Diệp Tả Dữu, không phải Hạ Lôi."

Tạ Nghị lẩm bẩm: “Hèn chi hắn chết sống cũng không muốn tách ra.”

Lý Phong cùng Tưởng Mông liếc nhìn nhau, biểu tình trên mặt đều có chút bắ đắc dĩ.

"Này, bọn họ uống canh gì thế?" Tạ Nghị lại hỏi.

Trương Minh: "Ta nhìn thấy bên trong có nấm, chắc là canh nấm thì phải?"



Sau khi hầm gần hai giờ, canh xương dê với nấm đã chuyển sang màu trắng đυ.c, chân dê cũng đã được nướng chín, Diệp Tả Dữu ăn rất nhã nhặn, một miếng thịt nướng rồi lại húp một miếng canh.

Hạ Lôi cũng rất hài lòng với bữa ăn này, sau khi ăn xong liền mang ấm nước và nồi hầm đến bờ suối rửa sạch.

Lúc này, mặt trời đã lặn sâu về phía tây, bầu trời dần tối.

Diệp Tả Dữu bỏ thêm mấy khúc củi vào đống lửa, từ trong ba lô lấy túi ngủ ra, tìm bàn chải đánh răng, đang định tắm rửa thì thấy Trương Minh hoang mang rối loạn chạy tới: "Không ổn rồi!"

Diệp Tả Dữu dừng lại: "Có chuyện gì vậy?"

Trương Minh lo lắng: “Tạ Nghị đã xảy ra chuyện rồi!”

Diệp Tả Dữu: "?"