Tần Thiên bất đắc dĩ nhìn nó, từ trong ba lô lấy ra một chai nước khoáng cúi xuống rửa mấy cái móng vuốt, và mặt cho nó. Sau đó lấy khăn lông lau khô cho nó rồi mới ôm nó vào lòng.
Đoàn Hạo Thiên Minh có chút ghen tị với vật nhỏ được cưng chiều này.
Cả đoàn lên xe rời đi, trong xe, mọi người trên tay đều cầm một túi bánh quy ăn, đây là bữa trưa của bọn họ a. Vì ở siêu thị đã mất một đoạn thời gian, hiện giờ đã sang buổi chiều rồi, tất cả đều rất đói, nhưng cũng không muốn ở lại bên trong cái siêu thị kia, nên họ quyết định vừa đi vừa ăn nhẹ trên xe.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, kể từ khi rời khỏi siêu thị đến nay đã hai tuần lễ, vậy mà bọn họ vẫn không nhận được chút tin tức gì của Lâm Cường. Lúc này không khí bao phủ lên họ đều hết sức trầm lặng.
Hiện giờ bọn họ đang ở trong một căn nhà nhỏ ở gần ngoại ô phía bắc thành phố F. Vì để tìm Lâm Cường, thậm chí họ cũng đã lục tìm hết một vòng ở phía tây và phía bắc Thành Phố F này rồi, trên đường đi, họ gặp và cứu giúp không biết bao nhiêu đoàn người sống sót, hỏi thăm không biết bao nhiêu lần, vậy mà vẫn không có được một thông tin hữu ích gì.
Hôm nay là ngày cuối bọn họ ở lại đây, họ quyết định nếu hôm nay không tìm thấy tin tức gì của Lâm Cường nơi đây thì sẽ trở về trụ sở tạm thời ở thành phố A. Vì biết đâu có thể Lâm Cường đã đến đó. Hơn nữa họ còn phát hiện ra, không chỉ con người phát bệnh biến thành tang thi, mà loài vật cũng có thể nhiễm bệnh rồi biến thành tang thi, hoặc bị biến dị. Ngay như hôm trước họ đã gặp phải sự tấn công của một đàn chuột tang thi, tuy chúng không mạnh nhưng tốc độ di chuyển rất nhanh, số lượng lại rất đông, khiến họ phải chiến đấu ròng rã một ngày một đêm mới thoát ra khỏi đó mà chạy đi.
Nhưng trong quá trình chiến đấu, Vương Kiến và Hàn Mạt đều bị thương vẫn luôn sốt cao từ chiều qua đến giờ khiến họ không khỏi lo lắng.
Cái tên Vương Kiến còn đỡ, chứ cái tên Hàn Mạt này, bình thường ít nói, vậy mà đêm qua sốt cao lại mê sảng, còn vừa khóc vừa đuổi bọn họ đi nói cái gì mà mạng nhỏ của mình sắp không xong rồi, không muốn bọn họ nhìn thấy dáng vẻ bị biến thành tang thi của hắn. Xong lại nháo đòi tự sát, nếu không phải có Tần Thiên ở bên rống lên rằng, bị tang thi cào hoặc cắn không nhất định biến thành tang thi, chỉ cần ý chí kháng cự qua hai tư giờ biến dị, còn có thể kích hoạt dị năng tiến hoá thành dị năng giả, cái này mới khiến cho hắn an ổn lại.
Tần Thiên cũng có chút mệt mỏi. Đêm qua tên kia nháo khiến cô không yên tâm nghỉ ngơi được, sau đó còn lấy từ không gian ra nước linh tuyền cho hai người bọn hắn uống vào, theo dõi một đêm, cũng làm bại lộ ra không gian đặc biệt của cô. Nhưng vốn dĩ đó là do cô không muốn dấu diếm bọn họ nữa, sau quãng thời gian sinh hoạt ngắn ở cạnh họ, cô tin tưởng nhân phẩm bọn họ, cũng thật lòng muốn hoà nhập và tiếp nhận họ. Cô nguyện ý chia sẻ những gì mình có.
Những tưởng họ phải ngạc nhiên sau đó tức giận vì sự dấu diếm của cô mất một thời gian mới thôi, ai ngờ bọn họ chỉ là kinh ngạc, sau đó là cuồng nhiệt, sùng bái cô, rồi cao hứng như điên vì có thêm không gian đại biểu bọn họ có thể sưu tầm nhiều vật tư, và ăn thêm chút thức ăn tươi mới, đảm bảo sinh hoạt cho cả đoàn. Sau đó lại lo lắng hỏi han cô có bị ảnh hưởng gì không khiến cô rất cảm động.
Tần Thiên cảm thấy lựa chọn của mình thật không sai a.
Sau khi biết đến không gian của Tần Thiên, mọi người lập tức chuyển hết đồ ăn trên xe đưa cô cất vào không gian của mình, bởi không gian của Mỹ Trúc mới cấp không nên diện tích còn bé, gần như chứa xăng cũng đã chật cứng không gian rồi. Tần Thiên cũng không ngại bảo Mỹ Trúc bỏ bớt một nửa số xăng chuyển qua không gian của cô, số đồ ăn thì chia ra để hai bên không gian, thuận tiện mọi người lấy, phòng lúc cô không ở. Giải quyết xong vấn đề đồ ăn và không gian tốt, mọi người liền được Tần Thiên, Tần Trí chiêu đãi một bữa ngon, có thịt, có trứng, có hải sản, còn có thêm hoa quả và rau xanh khiến ai nấy đều hớn hở, xua bớt muộn phiền trong lòng họ.
" Chắc hai người họ sắp tỉnh lại rồi đấy!" Tần Thiên nhìn đồng hồ đeo tay nói nhỏ. Chiếc đồng hồ quân dụng này là cô lấy của Hạo Thiên Minh, nó có khá nhiều chức năng, còn có đèn chiếu sáng trong đêm, thuận tiện nên cô lấy luôn, hơn nữa Hạo Thiên Minh cũng không phải là chỉ có một cái đâu, anh có đến tận mấy cái lận.
Đúng như lời Tần Thiên nói, vừa sang đầu giờ chiều là Vương Kiến và Hàn Mạt liền tỉnh lại.
Vừa thấy hai người này tỉnh, Lâm Ca và Mỹ Trúc cùng mấy người liền chạy sán lại xem xét.
Hàn Mạt nhìn chằm chằm Lâm Ca nửa ngày mới toát ra được một câu: "Tôi còn sống phải không? Còn chưa có chết sao?"
Lời này vừa ra khiến mọi người được trận cười nghiêng ngả. Bạch Thất đứng ở một bên nhìn bộ dạng ngây ngốc của Hàn Mạt liền không nhịn được mà đập một cái vào đầu anh: "Tên khốn kiếp nhà cậu còn sống a. Diêm vương chê nên không có tiếp nhận cậu đâu."
Hàn Mạt bị đập đau nhưng lại không cãi lại, chỉ ngu ngơ cười cười. Sau đó chợt nhớ đến cái gì liền vạch tay áo nơi có vết thương bị con chuột tang thi cào của anh, nhưng nay vết thương đã không còn, giống như chưa từng bị thương vậy, ngẩng lên nhìn chằm chằm Tần Thiên, Hàn Mạt mấp máy hỏi: "Này, có phải như cậu nói là tôi sẽ có dị năng phải không?"
Tần Thiên cười khúc khích gật gật đầu. "Anh thử cảm thụ trong người mình xem, xem có nơi nào đặc biệt nóng hay thân thể tràn đầy lực lượng không?"
"Có, tôi là cảm thấy đặc biệt đói, mọi người vừa ăn thịt đúng không? Nhớ phần tôi không vậy?" Hàn Mạt cười nói đùa một câu liền nhắm mắt vào tập trung tinh thần cảm nhận một chút. Ngay sau đó liền có một tia nước bắn ra từ lòng bàn tay Hàn Mạt lên không trung, Hàn Mạt liền mở mắt ra ngưng tụ tia nước trong lòng bàn tay thành thuỷ cầu rồi cười cười hô to:
"Ahaha tôi có dị năng rồi này. Là thuỷ dị năng đó. Cuối cùng ông đây cũng có dị năng rồi haha..." Sau đó là một tràng cười điên cuồng của Hàn Mạt. Hắn hâm mộ mấy người kia đã lâu, đến nay khổ tận cam lai mới được như ý nguyện.
Vương Kiến ở một bên ngây ngốc nhìn mọi chuyện, sau đó quay sang Mỹ Trúc khàn giọng gọi: "Mỹ Trúc"
Tỉnh lại ánh mắt đầu tiên nhìn đến là Mỹ Trúc khiến anh vô cùng an tâm cùng vui sướиɠ.
Mỹ Trúc nhìn Vương Kiến cũng cười cười ôn nhu đáp lại: "Ân!"
Được sự đáp lại của Mỹ Trúc khiến Vương Kiến cả người như chìm trong mật ngọt, khuôn mặt thanh tú thư sinh liền hơi hồng hồng lên, sau đó mới nhìn về phía mọi người chào hỏi một tiếng.
Hàn Mạt ở bên cạnh nhanh nhảu hỏi han xem Vương Kiến thức tỉnh dị năng là gì, Vương Kiến cũng không phản đối mà nói lên: "Lực lượng, tôi cảm thấy cả người lực lượng tràn đầy. Nhưng cũng đặc biệt đói."