Hai chiếc xe lao đi vun vυ't, mục tiêu của họ là một siêu thị cỡ trung ở trên con đường này. Họ cần thu thập thêm một chút vật tư. Trên xe Tần Thiên, Hạo Thiên Minh đang lái xe, Tần Thiên ngồi bên cạnh ở ghế trước đang lật xem bản đồ đối chiếu với hình ảnh mình quan sát bằng tinh thần lực khuếch tán, Tiểu Hắc thì vẫn đang còn mơ màng trong lòng Tần Thiên. Vật nhỏ này trừ lúc đi kiếm ăn ra, còn lại rất thích quấn lấy cô.
"Đi về phía trước chừng 500m nữa, bên tay trái là vị trí siêu thị kia. Chúng ta đến đó đi." Giọng nói thanh thoát, trong trẻo của Tần Thiên vang lên.
"Được." Hạo Thiên Minh gật đầu đáp lại, sau đó dùng bộ đàm thông báo với Bạch Thất ở xe đằng sau.
Hai xe nhanh chóng tiếp cận mục tiêu, trên đường tới đây có kha khá tang thi, họ cũng không xuống tiêu diệt mà một đường đâm thằng nghiền nát đi qua.
Đến trước cửa siêu thị, hai xe dừng lại. Trên xe Tần Thiên và mọi người liền nhanh chóng xuống xe, giải quyết hết mấy tang thi đang lắc lư lại gần xe họ. Xong xuôi liền định tiến vào trong siêu thị.
"Có người sống ở bên trong." Tần Thiên nhàn nhạt lên tiếng.
Mọi người cũng không ngạc nhiên. Mạt thế mà, ở đâu có đồ ăn, ở đó chắc chắn có người, số lượng nhiều ít thì phụ thuộc số trời đi.
Cửa siêu thị bị khoá chặt lại từ bên trong. Tình cảnh này có chút quen mắt với Tần Thiên và Tần Trí. Hai người nhìn nhau cảm thán.
"Hồ ca. Bên ngoài có người tiến đến, hơn nữa phải tầm hơn mười người..." Một người đàn ông thấp bé hướng sang người đàn ông khác ngồi phía sau nói.
Người đàn ông được gọi là Hồ ca kia, vóc dáng cũng không cao, còn hơi béo chút. Mặt to, mắt híp, trên lông mày trái có một vết sẹo kéo dài xuống đuôi mắt, trong mắt loé tia hung quang. Trước mạt thế đây chính là thành phần xấu của xã hội. Thích kéo bè kéo cánh phá phách, ức hϊếp người nhỏ yếu. Sau khi mạt thế bùng nổ, hắn lôi kéo một đám người lang thang đoạt mấy chiếc xe ở trong thành phố chạy ra hướng ngoài thành chạy trốn, có thể xem như bọn họ chạy trốn khá nhanh nên không có tổn thất gì to tát cả. Hơn nữa còn chiếm được cái siêu thị này nên không lo ăn uống.
Ngay khi phát hiện trong siêu thị có người sống sót, Tần Thiên đã nhắc nhở mọi người cất dấu súng trong xe hoặc ném vào không gian của Mỹ Trúc, chỉ để lại mấy chiếc ba lô nhỏ đem theo bên người mà thôi.
"Bọn chúng có vật tư, hơn nữa hình như còn có một cô gái nhìn không tồi, thêm hai tiểu bạch kiểm trắng trẻo nữa." Bên cạnh Hồ Ca, Hoàng Hải huýt một tiếng sáo, từ khi mạt thế xảy ra, trật tự thế giới bị đảo lộn, ai nấm đấm lớn thì lên làm chủ, điều đó khiến cho bọn ham ăn lười làm như bọn họ có cơ hội xuất đầu.
Hồ Ca cũng dừng ánh mắt lên người Mỹ Trúc, Tần Thiên và Tần Trí. Hắn là cái người nam nữ ai đến đều không chê. Nhìn này dáng người phập phồng, mặc dù có hơi gầy nhưng phần nào ra phần nấy, nam thì trắng trẻo, mặt mày suất khí, lại còn là một đôi anh em, nhìn làn da mịn màng kia mà khiến cả người hắn phản ứng, tâm ngứa ngáy thật khó nhịn.
"Cho vào!" Hồ Ca vung tay lên quyết đoán ra lệnh, số lượng bên ngoài tuy không ít, nhưng so với quân số của bọn họ chỉ bằng một phần ba thôi. Hắn còn chưa ngán đâu, sau đó hắn cúi xuống, bàn tay lại tiếp tục vờn tẩu trên đồi núi no đủ của cô gái ăn mặc thiếu vải trong lòng.
Dù trong mắt cô gái này loé lên tia chán ghét nhưng cũng không né tránh, hơn thế còn dùng một loại thanh âm nũng nịu kèm tiếng rêи ɾỉ nói: "Anh cũng không thể bỏ quên em a... ưʍ."
Hồ Ca đem nữ nhân này ôm vào ngực rồi cười ha ha "Yên tâm, anh sẽ khiến em ăn no."
Nhìn dáng vẻ hắn giống như đại vương của một sơn trại trên núi thổ phỉ vậy.
Trong góc siêu thị còn có tầm hơn chục người rúc vào nhau, dáng vẻ sợ hãi không dám nhúc nhích, bọn họ đều nhìn sang bên này, dáng vẻ giận dữ nhưng lại không dám làm gì. Ở đây bọn họ có cả già trẻ lớn bé, nam nữ có hết. Cô gái đang ngồi trong lòng tên Hồ Ca kia lúc trước cũng là cùng đi với bọn họ, nhưng không ngờ vì chút đồ ăn lại bán luôn thân mình.
Đám bọn họ có một số là người ở gần khu này, một số là từ nơi khác trốn đến né tai hoạ, nghĩ rằng siêu thị nhiều đồ ăn, ít nhất cũng có thể cầm cự được qua một thời gian. Không ngờ rằng nơi này đã bị bọn người Hồ Ca chiếm giữ làm của riêng. Hơn thế cũng không chịu thả họ đi, mà bắt làm nô dịch phục vụ cho họ, thậm chí lúc không vui còn đem bọn họ ra mà đánh mắng, sỉ nhục họ không còn chút tôn nghiêm nào. Khi có người phản kháng liền bị bọn hắn ném cho tang thi bên ngoài ăn. Điều này khiến bọn họ kinh sợ, không dám có nửa suy nghĩ vùng lên.
Tần Thiên bọn họ thuận lợi tiến vào bên trong siêu thị, mà trong này cũng liền có hai người tiến ra dùng dây sắt quấn quanh bánh xe của bọn họ rồi đem khoá lại.
Siêu thị này cũng không lớn lắm, tầm bảy mươi, tám mươi mét vuông đổ lại cộng thêm một gian hàng nhỏ ở góc dùng làm văn phòng nhỏ kết hợp trưng bày biển quảng cáo. Tần Thiên đảo qua một chút liền rõ ràng hoàn cảnh nơi này.
"Xin chào. Cho hỏi mấy người đều là từ trong nội thành thành phố F chạy ra đây sao?" Bạch Thất tiến lên trước một bước hướng Hồ Ca hỏi thăm.
Hồ Ca làm ngơ không trả lời câu hỏi của Bạch Thất, trên mặt đầy ý khinh thường, ánh mắt lại dán chặt vào khuôn mặt Tần Thiên, so với cô gái đằng sau kia, thì hắn thích tên tiểu bạch kiểm mặt trắng môi đỏ này hơn. Vừa nhìn thấy gương mặt này hắn liền phiền chán cái người trong lòng hắn. Trên mặt hắn cũng bày ra bộ dạng chán ghét đẩy người phụ nữ trong lòng ra: " Sang bên kia đợi đi."
"Hồ Ca..." Nữ nhân bị đẩy ngã trên mặt đất kia liền tức giận kêu, nhưng nhìn thấy sự phẫn nộ của Hồ Ca liền không dám nói gì, uỷ khuất đứng sang một bên.
"Chàng trai nhỏ này muốn hỏi thăm điều gì, có phải hay không muốn đồ ăn a. Cái này có thể đàm phán, chỉ cần..." Hồ Ca cười ngả ngớn tiến đến phía Tần Thiên nói.
Vẻ mặt háo sắc, bộ dạng thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm Tần Thiên của Hồ Ca khiến Tần Thiên vô cùng khó chịu. Ánh mắt cô tràn lên lửa giận, cô ghét nhất là những ai dùng ánh mắt này nhìn cô. Hơn nữa hiện giờ cô còn đang giống một người đàn ông đấy, người này quá ghê tởm.
Tần Thiên nắm chặt tay khắc chế lửa giận trong lòng, cô cần hỏi thăm một chút xem trong đám người này có gặp qua Lâm Cường hay không, cô biết Lâm Cường này cũng là một người rất quan trọng với bọn Hạo Thiên Minh.
Không đợi cô dẹp yên lửa giận, Hạo Thiên Minh đã từ phía sau tiến lên đem cô ngăn ở phía sau lưng anh, ngăn cản ánh nhìn sỗ sàng dầy ghê tởm của tên Hồ Ca này. Ánh mắt Hạo Thiên Minh lạnh băng nhìn Hồ Ca như nhìn một người chết. Tên đáng chết này dám khi dễ người của anh ngay trước mặt anh sao. Bờ môi đỏ của anh khẽ nhếch lên phun ra một chữ: "Cút!"