Chỉ Mong Sống Sót Qua Tận Thế

Chương 29: Chia Tay

Bên dưới tang thi triều không tan đi hết, mà dần lôi kéo nhau đi về phía Bắc thành phố F này, có lẽ ở phía đó còn có nhiều người, hơi thở người sống mới khiến cho tang thi tụ tập kéo qua đấy. Nhưng như vậy thì bọn cô hiện đã được an toàn, không lo bị tang thi triều vùi lấp nữa.

Tần Thiên mở mắt, nói lại cho mọi người nghe về những gì mình nhìn thấy, để mọi người lên kế hoạch tiếp theo.

Lúc này cô mới thấy Vương Kiến dìu Mỹ Trúc đi qua.

Mỹ Trúc thấy Tần Thiên nhìn mình, trên khuôn mặt nhợt nhạt, khoé môi khô nứt liền thoáng nở một nụ cười, ánh mắt sáng ngời nói:

"Tần Thiên, tôi thức tỉnh dị năng rồi. Là dị năng không gian."

Nói xong Mỹ Trúc liền đưa tay ra phía trước, trên bàn tay vốn trống không bỗng nhiên lại xuất hiện một chiếc ba lô nhỏ xinh, sau đó lại biến mất.

Tất cả mọi người bất ngờ trong giây lát, sau đó liền có người tiến đến hỏi han này nọ, Mỹ Trúc nhất nhất trả lời từng câu hỏi một.

Sau khi bất tỉnh cô thấy mình như lạc vào một không gian kỳ lạ, sau đó thấy người mình nóng lên, rất khó chịu. Qua một hồi tỉnh lại thì cô phát hiện mình có không gian dị năng. Mặc dù diện tích hơi nhỏ, chỉ tầm chín, mười mét vuông mà thôi, nhưng như vậy cũng khiến cô rất vui mừng. Vì cô có thể góp một phần sức lực cho Tần Thiên và mọi người, chứ không chỉ còn là gánh nặng nữa rồi.

Vương Kiến đã nghe Mỹ Trúc kể lại chuyện này ngay sau khi cô tỉnh, anh cũng rất vui mừng vì Mỹ Trúc có thể thức tỉnh dị năng, như vậy cuộc sống của cô ấy sẽ tốt hơn, nhưng đồng thời anh càng vui hơn khi thấy cô bình an tỉnh lại. Cô không biết anh đã lo lắng đến nhường nào sau khi cô bất tỉnh rồi lại sốt cao.

"Tần Thiên. Hiện giờ tôi đã có thể trợ giúp anh nhiều hơn." Mỹ Trúc mắt sáng rực nhìn Tần Thiên.

Cô hy vọng mình nhận được sự công nhận của cậu ấy, điều này xuất phát từ sự tin phục của cô dành cho Tần Thiên, không liên quan đến tình cảm nam nữ.

Mọi người đều hâm mộ nhìn qua Tần Thiên, đây chính là một kho hàng di động ah. Vì lý gì đều đến tay thằng nhóc thối tha này hết vậy. Mà không đúng, bây giờ thằng nhóc thối này là người mình, vậy cũng là tiện nghi cho đội mình. Mấy người Bạch Thất đều ngầm suy nghĩ.

Tần Thiên ngước mắt nhìn Mỹ Trúc, mắt cô cong cong nhìn thẳng vào Mỹ Trúc cười nhẹ đáp: "Được!"

Thật tốt ah. Hy vọng ngày tháng trôi qua sẽ không nhàm chán.

Trần Linh San không ngừng hâm mộ Mỹ Trúc, đồng thời trong lòng cô cũng hình thành tia ghen ghét. Vì cái gì người thức tỉnh dị năng không phải là cô? Nếu cô thức tỉnh dị năng thì người Tần Thiên mỉm cười dịu dàng với chắc chắn sẽ là cô, chứ không phải cô ta. Trong lòng Trần Linh San hậm hực suy nghĩ.

Bởi vì Hạo Thiên Minh muốn đi tìm Lão Bát Lâm Cường, Mỹ Trúc cũng muốn tìm kiếm ba của cô, nên Tần Thiên và đoàn người vẫn quyết định ở lại thành phố F thêm một thời gian.

Chỉ có Trần Linh San là muốn mau chóng đến thành phố A, ở đó có người nhà cô, hơn nữa ở lại đây cô ta luôn phải sống trong lo lắng bất an. Đại Vũ cũng muốn mau chóng đưa Trần Linh San tới nơi an toàn, để anh có thể được tự do, không cần mang cái trách nhiệm này trên vai nữa. Vì vậy, bọn họ liền định sau khi rời khỏi tòa cao ốc này xuống dưới, liền chia tay nhau.

Đoàn người xuống khỏi toà cao ốc là vào lúc giữa trưa, ai nãy đều mặt mũi có chút hớn hở, khi xuống đây, họ tiện thể lục tìm quanh một vài khu thuộc toà nhà này, nên cũng lấy được kha khá vật tư, chủ yếu là đồ ăn vặt của dân văn phòng còn sót lại, sau khi chia cho Đại Vũ và Trần Linh San một chút còn lại toàn bộ đều nhét vào trong không gian của Mỹ Trúc.

Vào lúc giữa trưa, thời tiết cũng không có ấm lên được là bao. Sau đêm qua, dường như không khí lạnh đã lan tràn, biến đổi khí hậu khắc nghiệt hơn trước nhiều, điều này khiến con người hoạt động sẽ khó khăn, vất vả hơn. Nguy cơ sinh tồn càng trở nên khắc nghiệt.

Trên đường, những con tang thi quần áo rách nát gian nan kéo lê thân thể đi lại không biết mệt, toàn thân nó toát ra làn khói đen, máu màu nâu kéo thành từng vệt dài trên đường.

Hạo Thiên Minh và đoàn người nhanh chóng chạy lại chiếc ô tô quân dụng mà bọn anh đã để lại trên quảng trường khi trước, may mắn nó không bị đoàn tang thi nghiền nát khi đi qua.

Chiếc xe này là loại bảy chỗ ngồi rộng rãi, nhưng như thế cũng không đủ tất cả mọi người cùng ngồi lên. Đang khó xử không biết làm sao, bỗng nhiên từ phía sau có tiếng xe chạy lại khiến mọi người sửng sốt nhìn qua, liền thấy người trên xe là Tần Thiên, không ai biết cậu đã đi đâu lấy được chiếc xe này. Bởi đây là cô nhân lúc mọi người không chú ý liền vào trong con ngõ nhỏ kia lấy từ trong không gian ra.

"Xe tốt!" Vương Trọng Hải vừa nhìn thấy xe đã tán thưởng.

Mọi người đều đồng ý với ý kiến này. Mặc dù nhìn vẫn có chút không bằng chiếc xe quân trang đã được cải tiến của bọn anh, nhưng như này đã là rất tốt rồi.

Đại Vũ và Trần Linh San cũng kiếm được một chiếc xe tốt, mặc dù có chút kém xa xe của Tần Thiên và nhóm Hạo Thiên Minh, nhưng như vậy đã là không tồi rồi.

Do đoàn tang thi đi chưa lâu, nên họ rất sợ chúng quay lại, vì vậy mà không ai dám chậm chạp chút nào liền phân công lên xe và lập tức lên đường.

Tần Thiên lái xe ô tô điên cuồng lao như bay đi, cô không nề hà gì mà đâm bay đám tang thi cản đường. Điều này khiến cho mấy người trong xe Hạo Thiên Minh nhìn thấy cũng phải chắt lưỡi hít hà. Này là quái vật gì mới xuất hiện a.

Hiện giờ đoàn người Tần Thiên muốn đi về phía tây, rồi vòng sang hướng bắc thành phố F để đến được nơi nhiều người đang tập trung kia, tìm xem có người mà bọn họ muốn tìm hay không trước khi tang thi đoàn ập tới đó. Đây là kế hoạch đã được cả bọn bàn bạc thông qua.

Rất nhanh khi đi ngang qua đoạn cua gấp khúc để re sang đường hướng Bắc, Tần Thiên liền nhìn thấy một trạm xăng nhỏ. Đây cũng là một trong những mục đích lựa chọn tuyến đường đi này của cô. Xăng dầu mạt thế, dùng một ít sẽ ít đi một tí, rất tiêu hao.

Nhìn lượng xe đỗ bên ngoài trạm xăng kia, không cần nghĩ cũng biết, tang thi ở trong trạm xăng này tuyệt đối sẽ không ít. Nhưng Tần Thiên bọn họ cũng sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế.

Cách trạm xăng khoảng trăm mét, Tần Thiên và mọi người dừng xe bước xuống.

"Grừ Grừ"

Tiểu Hắc cuộn tròn người trong vòng tay của Tần Thiên, tinh thần hưng phấn ngẩng đầu lên gầm gừ về phía trạm xăng, nó ngửi thấy mùi đồ ăn hấp dẫn ah.

Tần Thiên hiểu ý sờ sờ đầu đầy lông mượt của nó. Con mèo đen Tiểu Hắc này, ngoài cô ra nó không theo ai cả, cũng không cho người khác đến gần nó. Đến cả Tiểu Trí nhiều khi cũng bị nó bơ đẹp.

Từ vị trí này Tần Thiên thấy rõ một hàng khá dài các xe ô tô xếp hàng lộn xộn nối đuôi nhau, không theo thứ tự nào cả. Có rất nhiều chiếc bị hỏng, thuỷ tinh nát vụn hoà lẫn với máu và phần thân thể sót lại của tay chân cụt. Khắp nơi trong không khí toả ra mùi tanh tưởi, hôi thối.

Chắc chắn lúc bùng phạt mạt thế, mọi người liền hoảng hốt chạy bừa nên mới gây ra tình trạng hỗn loạn như thế này. Tần Thiên thở dài một tiếng, mạt thế a, tai ương ngập đầu.

Đoàn người của cô thận trọng từng bước một tiến dần về phía trạm xăng, cố gắng không gây nên tiếng động nào để tránh thu hút tang thi.

Khi này thời tiết khắc nghiệt lạnh giá cũng ảnh hưởng nghiêm trọng đến hoạt động của lũ tang thi này, vì vậy mà hiện chúng hợp thành bầy túm năm túm ba lắc lư đi lại bên trong trạm xăng chứ không thò ra ngoài. Nhưng dù vậy, chỉ cần nghe thấy tiếng động, dù là nhỏ thôi, thì xuất phát từ bản năng săn đuổi đồ ăn của tang thi này, không thể có khả năng chúng sẽ bỏ qua.