Chỉ Mong Sống Sót Qua Tận Thế

Chương 27: Lại Tiến Cấp Sao?

Tiểu Bạch lúc đang thất vọng nghĩ cô không thích nó thì thấy một bàn tay ấm áp nhẹ xoa lên đầu nó, giật mình ngẩng đầu nhìn lên thấy cô đang cười dịu dàng với nó, nó vô cùng sung sướиɠ. Là cô có thích nó đúng không? Đồng ý cho nó ở cạnh cô đúng không?

Kích động hân hoan trong mắt nó thu toàn bộ vào trong ánh mắt Tần Thiên, khiến nụ cười của cô càng sâu hơn, càng thêm ấm áp hơn.

"Ngươi tên gì?" Cô nhẹ nhàng hỏi.

"Meooo... meo" Tiểu Bạch trả lời

"Tiểu Bạch sao?" Cô sửng sốt. "Không phải chứ, lông ngươi đen thui mà?". Ai đặt cái tên này cho nó vậy chứ.

Cô dở khóc dở cười nhìn nó. Sau lúc suy nghĩ cô nói: "Đổi Tiểu Bạch thành Tiểu Hắc được không?"

Thấy Tiểu Bạch nghiêng đầu dụi dụi vào tay cô, mắt lim dim nghe vậy liền gật gật đầu. Cũng được, có vẻ Tiểu Hắc nghe oai phong hơn đấy. Nó thích.

Cô cười nhẹ, với tay ôm nó vào lòng, sau đó mới nhặt hai viên tinh hạch cấp ba kia lên rồi ngắm vuốt nó.

"Vì sao ngươi không sử dụng cái này?"

Tiểu Hắc xoay tới xoay lui trong lòng cô tìm chỗ nằm nghe thấy liền ngẩng đầu, liếc nhìn hai cái viên đá kia, lắc lắc đầu cau mày hừ một tiếng. Nó không ăn được a. Rất cứng, khó tiêu hoá. Nó chỉ ăn tang thi, đặc biệt thích não của bọn chúng, ăn ngon a, lại khiến nó tăng sức mạnh nữa, hình như nó chuẩn bị tiến cấp nữa rồi.

Đọc được suy nghĩ trong đầu Tiểu Hắc, Tần Thiên ngạc nhiên, nó lại thích ăn tang thi, hơn nữa lại còn có thể tiến cấp sao? Nếu vậy không phải cô lại có thêm một trợ thủ tốt nữa hay sao. Thân thủ của nó cô đã thấy qua, rất lợi hại. Trời ơi, cô nhặt được bảo bối gì đây. Quá tuyệt!!

Tần Thiên hết sức vui sướиɠ a, so với việc đồng ý gia nhập cùng đoàn Hạo Thiên Minh, thì với cô, Tiểu Hắc đáng tín nhiệm hơn nhiều. Suy nghĩ này của cô mà để người trong căn cứ thành phố A biết được chắc sẽ mắng cô té tát.

Không thể trách Tần Thiên lại so sánh Tiểu Hắc này với bọn người Hạo Thiên Minh được, vì dù sao đều là mới quen, vật nhỏ này cô lại có thể đọc hiểu suy nghĩ của nó, còn Hạo Thiên Minh và đồng đội của anh thì cô cần quan sát để phán đoán thêm ah.

Nghĩ nghĩ một lúc, hiện cô đang bị thương, cần phải nhanh chóng bình phục, năng cao sức chiến đấu, nếu không so với tốc độ tiến hoá của tang thi bây giờ, cô chỉ có nước sách dép đuổi theo.

Nghĩ là làm, Tần Thiên liền ngồi thẳng dậy, ném hai viên tinh hạch cấp ba vào không gian, ngâm chúng vào trong chậu nước để sẵn trong đó. Rồi lấy ra hai viên tinh hạch cấp hai đã qua khử độc, cầm trong tay bắt đầu hấp thu, hiện cô có tầm năm viên cấp hai. Tinh hạch cấp một cô đưa hết cho Tiểu Trí rồi. Người cấp thấp không thể hấp thu tinh hạch cấp cao hơn mình, nếu không dễ bị bạo thể mà chết. Ngược lại, cấp cao hơn dùng tinh hạch cấp thấp hơn thì năng lượng hấp thu yếu nên cần số lượng nhiều gấp đôi, gấp ba thậm chí nhiều lần tinh hạch cùng cấp. Nhưng mỗi lần hấp thu chỉ có thể là một viên một, không biết là do cơ hể cô được nước trong linh tuyền không gian tái tạo cải thiện hay sao mà có thể hấp thu cùng lúc hai viên một lần, hơn nữa cô có cảm giác càng lên cao thì cô có thể hấp thu được càng nhiều hơn.

Sáng sớm hôm sau khi mọi người lục tục dậy, ồn ào đòi ăn uống, Tần Thiên mở mắt ra, đôi mắt tròn to trong suốt như được rửa qua một lớp linh thuỷ, sáng long lanh. Tinh thần Tần Thiên hiện rất phấn chấn, gần sáng nay cô đã đột phá dị năng tiến lên cấp ba ah.

Đêm qua khi hấp thu xong hai viên tinh hạch cấp hai, nội thương trong người cô đã khỏi hơn phân nửa, lại có dấu hiệu tiến cấp, nhưng có vẻ tinh hạch cấp hai vẫn thiếu gì đó, nên cô đã sử dụng viên tinh hạch cấp ba tinh thần hệ kia để thử hấp thu. Quả nhiên, sau khi hấp thu viên tinh hạch này Tần Thiên nhanh chóng phá rào cản tiến cấp lên cấp ba dị năng giả, hơn nữa, tinh thần lực của cô hiện vô cùng tràn đầy, đã không tìm thấy nửa điểm bị thương tổn nào. Thật tốt.

Nhận thấy tinh thần Tần Thiên rất tốt, Tần Trí tiến lại hỏi: "Anh thấy sao rồi? Người còn khó chịu không ạ? Em nấu chút cháo ăn cho ấm người nhé."

Tần Thiên toe toét cười tươi đáp: "Em nói xem?" rồi biến một quả lôi cầu trong tay cầm lên nháy mắt tinh nghịch.

Lúc này Tần Trí liền trợn tròn mắt "Lại tiến cấp sao? Dị năng của anh lên cấp ba? Thật cường đại"

Tần Trí có chút hâm mộ muốn chết. Cậu còn chưa có đột phá cấp hai đâu. Chị cậu gắn mô tơ hay sao mà chạy nhanh giữ vậy. Nhưng bỏ qua chút ganh tị hâm mộ nho nhỏ trong lòng, thì chị tiến cấp cũng khiến cậu rất vui mừng ah.

Tiếng cười đùa của hai anh em rất nhanh thu hút đoàn nguời vây quanh: "Ai? Ai tiến cấp dị năng?" Tiếng Tống Kha ồm ồm vang lên.

"Đâu đâu? Ai tiến cấp" Bạch Thất chạy theo sang. Rất nhanh đoàn người có mặt gần như đông đủ.

"Là cậu?" Tống Kha nhìn chằm chằm vào quả lôi cầu trong tay Tần Thiên, chỉ thấy trong lôi cầu tia sét dày đặc, thi thoảng loé lên tia sáng, lực lượng khủng bố toả ra từ quả lôi cầu này cho anh biết, nếu nó ném vào người anh thì anh chỉ có nước còn lại tro tàn mà thôi. Hơn nữa khí thế áp ra từ dị năng chênh lệch giữa cấp ba Tần Thiên với cấp một là anh khiến anh cũng phải hít hà lên một tiếng.

"Thật cường đại!" Mắt Tống Kha loé sáng, loé lên tia cuồng nhiệt. Anh cũng muốn a!

"CMN có để người ta sống không vậy? Tôi còn chưa có dị năng đâu." Hàn Mạt hết sức buồn bực, ồn ào nói.

Mọi người sáng sớm nhốn nháo cười nói một trận rồi nhanh chóng xử lý vệ sinh cá nhân, ăn uống một chút. Mặc dù rất thèm muốn được ăn tô mì trứng như hôm qua nhưng mà mấy người cũng biết, không thể quá buông thả vậy a. Nếu cứ ăn thế thì bọn họ cũng sẽ nhanh hết lương thực mà chết vì đói. Nên mọi người đồng thời nảy ra mục tiêu, phải gom nhiều lương thực một chút mới có thể ăn uống no đủ được.

Nhưng rất nhanh những ý nghĩ này được ném lên chín tầng mây.

"Thật thơm a"

Thịt. Mùi thịt thật thơm a"

"Ục..ục..."

Một loạt tiếng cảm thán và bụng đói réo rắt kêu lên, náo loạn một hồi liền kéo sang chỗ hai anh em Tần Thiên, Tần Trí.

"CMN, các cậu kiếm đâu nhiều ăn ngon như vậy chứ" Tống Kha thô lỗ kêu to.